Hôm sau là một ngày rất đẹp trời, vì Tống Minh Viễn có chuyện phải rời đi nên sau khi dùng xong bữa sáng Châu Mộc Vân tiếp tục đem đống sách còn lại về cung đọc, nhưng đến giữa buổi lại thấy Ý Yên gõ cửa, nói ra một cái tên khiến nàng không ngờ tới được: “Tỷ tỷ, có một người tự xưng là Nghiên Huyền nói muốn gặp tỷ.”
Nàng đặt cuốn sách xuống, ngẩng đầu lên rồi nghi hoặc hỏi lại: “Nghiên Huyền?”
Chẳng phải đó là cung nữ hầu cận của Trương Mộng Như sao?
Châu Mộc Vân nhướng mày, ngay sau đó liền gật đầu đồng ý: “Cho vào đi.”
“Dạ.”
Chờ khi Ý Yên lui ra thì ngay sau đó người tự xưng là Nghiên Huyền cũng chậm rãi bước vào, lần nào tới thỉnh an hoàng hậu nàng cũng gặp nên tất nhiên không còn xa lạ, chờ khi ả ta hành lễ xong liền chống cằm, nói với giọng mỉa mai: “Lại chuyện gì nữa đây? Ngọn gió nào đưa ngươi tới chỗ bổn cung vậy?”
Nghiên Huyền siết chặt tay, từ trước đến giờ không hề ưa người này chút nào nhưng vì hôm nay có nhiệm vụ được giao nên vẫn phải cắn răng chịu đựng, tiến tới rồi dùng hai tay đưa cho nàng một tờ giấy nhỏ được cuộn tròn lại trong chiếc ống thư làm bằng tre.
“Hoàng hậu nương nương lệnh cho nô tì gửi cái này cho người.”
Châu Mộc Vân nhíu mày, sau khi nhận lấy nó thì người kia cũng đi ra ngoài rồi đóng cửa lại. Nàng nhìn chằm chằm thứ đang đặt trên tay mình mà không khỏi tò mò, sau một hồi suy nghĩ liền cẩn thận mở nó ra: “Là thư à…”
Xuất hiện trước mắt là từng nét chữ nắn nót có thể ví như phượng bay rồng múa nhưng thứ khiến nàng kinh ngạc hơn lại là nội dung bên trong. Châu Mộc Vân cứ nghĩ Trương Mộng Như viết thư cảnh cáo mình nhưng không, thứ ả viết lại là thư cầu hòa.
Ả bảo rằng không muốn tiếp tục đấu đá với nàng nữa, chỉ cần nước sông không phạm nước giếng, nàng không làm gì lăm le đến ngôi vị và đứa con sắp ra đời của ả thì ả cũng sẽ không đụng chạm đến nàng, đã vậy Trương Mộng Như còn chủ động nói lời xin lỗi, bảo rằng hãy trả lời vào thư.
Châu Mộc Vân đọc xong liền bật cười thành tiếng, không chần chừ gì mà ghi ngay hai chữ đồng ý vào một tờ khác rồi nhét vào ống thư vì mục đích khiến nàng tiến cung chỉ là Tống Minh Viễn và rửa được nỗi oan khuất cho gia tộc chứ không còn gì khác.
Nàng mỉm cười, không ngờ đến được Trương Mộng Như lại bất ngờ thay đổi như vậy nên có chút ngạc nhiên, nhanh chóng đi ra đưa cho Nghiên Huyền rồi ân cần dặn dò: “Nhớ gửi tận tay cho nương nương ngươi đấy.”
“Dạ rõ, nô tì xin cáo lui.”
Ả cúi đầu, cất nó vào y phục rồi quay về với khuôn mặt không mấy vui vẻ nhưng ngay khi rời khỏi Họa Nguyệt cung Nghiên Huyền liền ngó ngang ngó dọc, sau khi chắc chắn xung quanh không có ai theo dõi mình liền trốn vào một góc vắng vẻ cách chỗ đó không xa.
Ả mở lá thư Châu Mộc Vân vừa đưa cho mình ra để đọc, thấy trong đó chỉ có duy nhất hai chữ đồng ý thì tái mét mặt mày, lập tức xé vụn nó đi rồi nhét lá thư do mình chuẩn bị từ trước vào để quay về đưa cho Trương Mộng Như.
“Nương nương, quý phi gửi lại cho người thứ này ạ.”
“Được rồi, ngươi lui đi.”
Trương Mộng Như phất tay, sau khi cánh cửa trước mặt đóng lại liền hồi hộp mở thư ra, trong lòng có chút mong chờ xen lẫn nỗi bất an nhưng ngay khi đọc xong khuôn mặt liền biến sắc bởi vì lời lẽ bên trong đó… vô cùng cay độc và khắc nghiệt…
“Không… không thể nào…”
Cả người Trương Mộng Như run rẩy, thấy trong lá thư đó Châu Mộc Vân ghi rằng sẽ lấy mạng đứa con trong bụng mình liền hoảng loạn đến mức làm rơi cả nó xuống đất. Mà ngay lúc đó một nam nhân mặc hắc phục cũng từ bên trong đi ra, thấy dáng vẻ mình đang mong chờ nhất liền cong môi cười: “Sao hả? Những điều ta nói thành hiện thực rồi đúng không?”
Thấy ả không trả lời, nam nhân đó lại tiến lên, lấy từ trong tay áo một chiếc túi nhỏ màu đen đặt lên bàn: “Ngoài bệ hạ ra thì cô là người duy nhất có đủ quyền lực để đưa thứ này đi đấy, ta đã nói rồi, ả quý phi đó chẳng có ý tốt gì đâu.”
Trương Mộng Như siết chặt tay, đến lúc này đã không còn nhân nhượng gì nữa mà trực tiếp cầm nó lên: “Nhưng tại sao ngươi dám chắc người phụ nữ đó sẽ chịu đi?”
Hắn ta bật cười thành tiếng, giọng nói không nghe ra một chút lo lắng nào: “Lương y như từ mẫu, huống hồ… người phụ nữ đó chính là người duy nhất có thể chữa được căn bệnh này…”
Nam nhân đó vân vê cằm, không biết vì lý do gì mà khóe môi lại vô thức cong lên tạo thành một đường cong vô cùng hoàn hảo: “Người từng đỗ năm trường đại học lớn nhất cả nước, thủ khoa khối B toàn thành phố với số điểm gần tuyệt đối đã vậy còn tốt nghiệp loại xuất sắc thì làm sao có thể không biết đến thứ này.”
Trương Mộng Như nhíu mày, mặc dù không hiểu nhưng khuôn mặt vẫn lộ rõ vẻ kiên định: “Yên tâm, lần này ta nhất định sẽ bắt Chu Thanh Vân phải trả giá…”
“Được, ta tin tưởng người đấy, hoàng hậu nương nương.”
***
Cùng lúc đó, Châu Mộc Vân vẫn vô tư đọc sách mà không hề hay biết một cơn sóng lớn đang dần ập đến với mình, sau khi xong xuôi hết, nắm rõ toàn bộ lai lịch của từng người trong triều đình thì Tống Minh Viễn cũng đã bắt đầu nói thẳng ra lý do.
“Ngày mai theo trẫm tới hội nghị Lục Minh.”
“Khụ, khụ! Sao… sao cơ?”
Chiếc bánh trôi vừa cắn được một nửa ngay lập tức bị nghẹn lại. Châu Mộc Vân ho khan, nhanh chóng uống một ngụm nước để nó trôi xuống bụng rồi hỏi lại bằng giọng điệu nghi ngờ: “Chàng nói đùa à? Một nữ nhân như ta làm sao có thể tới đó được?"
"Nàng là nữ nhân của trẫm, tại sao lại không thể không tới?"
"..."
Cũng đã đến lúc phải đưa nàng ra mắt đám quan đại thần đó rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT