Tiết trời tuy lạnh nhưng cả người Tống Minh Viễn đã sớm ướt đẫm mồ hôi, y nhăn trán, từng hình ảnh đứt quãng liên tục xuất hiện trong giấc mơ khiến đầu ong ong như muốn nổ, tới khi cơ thể đã đạt tới một giới hạn nhất định liền giật mình, ngồi bật dậy trong vô thức.

Chiếc khăn ấm rơi từ trên trán xuống, đáp thẳng xuống chiếc giường lạnh lẽo. Tống Minh Viễn thở dốc, dùng hai tay ôm lấy đầu rồi ngơ ngác nhìn xung quanh: “Chuyện… Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Cơ thể y như bị rút cạn hết sức lực, tới khi nhớ được đại khái mọi chuyện đôi môi liền run rẩy không ngừng: “Phải rồi, tai nạn xe. Mộc Vân… Mộc Vân đang ở đâu rồi?”

Tống Minh Viễn khó nhọc bước xuống giường nào ngờ đâu còn chưa bước được bước nào thì cơ thể to lớn đã bắt đầu lảo đảo, bước chân y loạng choạng, khung cảnh trước mắt cũng mờ hẳn rồi cứ thế tối dần đi.

“Ôi trời! Chàng đang định đi đâu vậy?”

Ngay lúc này một giọng nói quen thuộc lại vang lên, chưa đợi Tống Minh Viễn mất đi ý thức thì Châu Mộc Vân đã nhanh chóng chạy lại, ôm chặt lấy người y.

“Minh Viễn à, chàng không sao chứ?”

Châu Mộc Vân cau mày tỏ vẻ lo lắng, vừa nói xong thì Tống Minh Viễn đã khẽ ngẩng đầu lên, dùng hai tay sờ khắp mặt nàng như thể chỉ cần y chớp mắt một cái thôi là nàng sẽ biến mất. Nam nhân đối diện mấp máy môi, dường như muốn nói điều gì đó nhưng cổ họng lại khô khốc, không tài nào thốt lên được, khuôn mặt y trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt đã thế người còn run rẩy không ngừng.

Châu Mộc Vân thấy cảnh này thì sợ đến mức không nói nên lời, nắm chặt lấy bàn tay đang sờ soạng trên mặt mình rồi khóc nấc lên: “Chàng làm sao vậy? Đừng dọa ta sợ mà. Minh Viễn à, chàng có nghe ta nói không?”

Tống Minh Viễn lúc này mới khôi phục lại được một chút ý thức, ôm chặt lấy người nàng rồi lắp ba lắp bắp: “Đừng đi, làm ơn… đừng đi mà…”

“Ta không đi, ta không đi đâu hết! Minh Viễn à, chàng không sao rồi, đừng lo nữa…”

Châu Mộc Vân sợ hãi ôm chặt lấy người y, tới khi thấy đối phương đã bình tĩnh đôi chút mới dám đỡ lên giường, nắm tay y một cái rồi nói lời trấn an: “Chàng nằm đây đợi ta nhé để ta đi lấy chút thuốc và nước ấm.”

Nàng thủ thỉ, sau khi đắp lại chăn cho Tống Minh Viễn liền lật đật chạy ra ngoài, Cao Lãng cũng đã đứng ở đó chờ sẵn, thấy nàng ra liền vội vã tới hỏi thăm: “Nương nương, tình hình bệ hạ sao rồi?”

“Chàng ấy vừa tỉnh dậy nhưng tinh thần không được ổn định cho lắm, thảo dược ta dặn ngươi đã mang tới chưa?”

Hắn gật đầu, vội vàng đưa hết đống thuốc lấy được ở Họa Nguyệt cung tới trước mặt nàng sau đó lại lo lắng nhìn vào trong, cứ đi qua đi lại như thể vẫn không yên tâm được.

“Nương nương, bệ hạ sẽ không nguy hiểm gì tới tính mạng chứ?”

Châu Mộc Vân buông tiếng thở dài, không dám chắc một trăm phần trăm nên chỉ có thể lắc đầu một cách bất lực: “Ta cũng không rõ nhưng có lẽ sẽ ổn thôi, ngươi đừng quá lo lắng. Mà nhớ đừng để chuyện này truyền ra ngoài nhé, đám quan đại thần mà biết tin bệ hạ thổ huyết chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên đâu.”

Cao Lãng cắn môi, mắt thấy nàng chuẩn bị bước vào trong liền vội vã kéo tay lại: “Khoan… khoan đã…”

“Sao hả? Còn chuyện gì à?”

Hắn im lặng, ấp úng một hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn lấy hết can đảm để cúi người cầu xin: “Nương nương… xin người… hãy cứu lấy bệ hạ như lúc người chữa bệnh cho đại vương gia vậy!”

Châu Mộc Vân sững người, tới khi phản ứng lại liền gật đầu chắc nịch: “Yên tâm, bệ hạ không phải là người dễ chết như vậy đâu.”

Người có lỗi nhất đáng lẽ phải là nàng mới đúng, sống chung với nhau lâu như vậy nhưng thứ nàng biết chỉ là trước khi gặp nhau y thường xuyên mất ngủ và mơ thấy ác mộng chứ tình hình thực sự Châu Mộc Vân chỉ mới nghe Cao Lãng kể lại vào một canh giờ trước.

Năm ấy sau khi tiên đế qua đời đều có thích khách tới ám sát hai vị hoàng tử và thái tử lúc bấy giờ, Tống Tử Lam bị hạ độc vào thức ăn khiến đôi mắt không thể nhìn được nữa, Tống Tử Long thì lại bị một nhóm người rất đông tấn công dẫn đến gãy một chân còn Tống Minh Viễn nhìn thì tưởng chừng như không bị gì nhưng thực chất lại là người có thương tích nặng nhất.

Y cũng bị hạ độc tương tự hoàng huynh của mình nhưng thứ tổn thương không phải thân xác bên ngoài mà là lục phủ ngũ tạng bên trong, khoảng thời gian ấy Tống Minh Viễn rất hay thổ huyết, người nổi rất nhiều các đốm nhỏ màu đỏ đã thế còn thường xuyên mất ngủ.

May mắn thay trong triều có một vị thái y có thể chữa được bệnh này, nhưng Tống Minh Viễn không chịu ở yên trong điện vì sợ sẽ có mâu thuẫn nội bộ, các quan đại thần đấu đá, tranh giành lẫn nhau để giành ngôi hoàng đế nên sau khi đổ bệnh ba ngày đã lập tức lên ngôi.

Tống Minh Viễn phải đi nhiều ngày liền để chấn chỉnh biên cương, sau đó lại thiết lập chế độ quân đội, bận đến nỗi một ngày chỉ ngủ được nhiều nhất hai canh giờ nên phải năm tháng sau mới có thể lành hẳn.

Đáng lẽ ra bệnh tình của y đã không còn vấn đề nếu như ngày hôm đó không đỡ cho nàng hai nhát kiếm của lũ người xấu kia, dẫn đến cơ quan nội tạng ngày trước lại lần nữa phải chịu tổn thương.

Châu Mộc Vân càng nghĩ càng cảm thấy có lỗi, tới lúc bước vào tư phòng đã thấy Tống Minh Viễn thiếp đi từ lúc nào không hay.

“Ngủ rồi sao?”

Nàng thở phào, nhón chân lên rồi chầm chầm bước đến bên giường, sờ nhẹ một cái vào trán y để kiểm tra nhiệt độ.

“Vẫn chưa hạ sốt…”

Châu Mộc Vân lấy chiếc khăn mùi xoa của mình nhúng vào thau nước ấm bên cạnh, đang định đặt lên trán Tống Minh Viễn thì bất chợt bị một bàn tay to lớn giữ lại.

“Mộc Vân…”

Nam nhân trên giường khó nhọc mở mắt, vươn tay ra nắm chặt lấy tay nàng: “Là nàng… là nàng đúng không?”

Châu Mộc Vân giật mình, nhanh chóng đặt chiếc khăn kia xuống rồi đỡ y ngồi dậy: “Là ta đây, chàng có thấy mệt trong người không, có đau chỗ nào không hả?”

Tống Minh Viễn lúc này cũng đã tỉnh táo trở lại, hết thảy ký ức của hai kiếp y đều đã nhớ được nên khi thấy rõ người con gái bên cạnh mình liền thở phào một hơi: “Trẫm không sao, xin lỗi nhé, đã khiến nàng phải lo lắng rồi.”

Châu Mộc Vân mím môi, không hiểu vì lý do gì mà ngay sau đó khóe mắt lại cay xè, một giọt lệ vô thức chảy ra, kết thành dòng rồi rơi xuống mu bàn tay của người đối diện.

“Sao vậy? Sao tự dưng lại khóc?”

Tống Minh Viễn lúng túng lau nước mắt cho nàng, đang còn không hiểu lý do tại sao Châu Mộc Vân khóc thì bóng dáng nhỏ bé đã lao phắt tới, ôm chầm lấy người y.

“Hức… Minh Viễn, chàng không sao là tốt rồi. Chàng có biết lúc chàng sốt rồi hôn mê ta đã lo lắng đến mức nào không hả? Nếu chàng mà có mệnh hệ gì chắc ta sẽ không sống nổi mất… hức hức…”

Tống Minh Viễn khựng người, tới khi phản ứng liền vòng tay ôm chặt lấy người Châu Mộc Vân, đặt lên trán nàng một nụ hôn khe khẽ: “Trẫm là người phải nói câu đó mới đúng. Mộc Vân, tạ ơn trời vì nàng vẫn ổn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play