Tư Hiểu mắt mù rồi mới xem Mễ Bạch là thỏ trắng nhỏ.
Thân thể của Mễ Bạch vốn không được tốt lắm, thường xuyên chỉ vì một cơn bệnh vặt mà mất hơn nửa cái mạng, gia đình đành bắt cô học Nhu Đạo từ năm tám tuổi, kiện thể lại phòng thân.
Sư phụ Nhu Đạo cứ đổi hết người này đến người khác, đến năm 15 tuổi, đổi đến một người đàn ông.
Tần Sơn. Lính đặc chủng giải ngũ. Mễ Bạch mới đầu bất ngờ lắm, người đàn ông này cũng không cao lớn, thân hình cùng bề ngoài đều rất bình thường, tóc luôn luôn để đầu đinh, trên người mặc áo thun trơn, lại rất ít nói kiệm lời, khiến người ta cảm thấy người này không hề có nội hàm.
Ở chung lâu, Mễ Bạch lại phát hiện, hắn không cao lớn tráng kiện nhưng có thể dễ dàng ôm lấy cô, ánh mắt của hắn luôn tĩnh lặng trầm ổn, giống như mặt hồ không có chút rung động nào, hắn không nói nhiều, nhưng lại có ôn nhu chiếu cố đúng lúc, thỉnh thoảng sẽ kể cho cô nghe những nhiệm vụ đặc công ngày trước.
Tần Sơn không biết, khi hắn kể lại chuyện trước kia, Mễ Bạch nhìn hắn như một vị anh hùng.
Sau đó, Mễ Bạch bất ngờ đăng ký trường cảnh sát. Mặc dù nhà Mễ Bạch là thư hương môn đệ, gia giáo nghiêm ngặt, nhưng cha mẹ lại bị sự kiên trì của Mễ Bạch thuyết phục. Số lần về thăm nhà cũng nhiều, nhưng kỳ quái là mỗi lần về nhà, Mễ Bạch lại thăm Tần Sơn trước.
Trong trường học nam sinh rất nhiều, Mễ Bạch lại xinh đẹp xuất chúng nên liền trở thành chúng tinh phủng nguyệt, nhưng tất cả đều bị Mễ Bạch cự tuyệt. Những nam sinh bị đụng vào tường đều nói Mễ Bạch là pháo đài khổng thể công phá, mà Mễ Bạch cũng càng ngày càng hiểu rõ ai là người ở trong pháo đài đó.
Từ trong trường bồi dưỡng ra tính cách quả quyết, khiến Mễ Bạch lựa chọn đối diện với trái tim của mình. Cô tìm Tần Sơn, nói cho hắn biết, hắn là anh hùng của cô, bởi vì hắn, cô cũng muốn làm một người anh hùng.
Tần Sơn trầm mặc lấy ra một tấm hình, trong hình Tần Sơn cười sáng lạng, bên cạnh là một cô gái mặc quân trang, tư thế hiên ngang.
Tần Sơn nói, cô gái trong hình là vợ hắn, đã hy sinh trong một lần làm nhiệm vụ, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn giữ mãi hình bóng của cô ấy.
Mễ Bạch im lặng khóc cả đoạn đường, sau đó tiến vào một quán rượu. Thường nghe nói người thất tình người cần phải khóc lớn phải say một hồi, sau đó để lại tất cả cho ngày hôm qua.
Có thể là chuyện cũ sẽ qua đi, chuyện mới đến sẽ kéo đến. Cuộc sống, là vĩnh viễn không dừng được.
Tư Hiểu cố gắng muốn bỏ quên Mễ Bạch, lại phát hiện mình càng từ bỏ lại càng nhớ cô, càng nhớ cô lại càng yêu cô hơn.
Cuối cùng cô đần độn vô vị cự tuyệt cô gái kia, nằm sấp ở trên quầy bar nỉ non: "Mễ Bạch thực sự không cần tớ nữa, làm sao bây giờ... Làm sao bây giờ..."
Lâm Dật Nhân thở dài, hai người đồng cảnh ngộ, cực kỳ hiểu rõ mùi vị này, liền cũng buồn bực uống rượu.
"Lại nói tiếp, chúng ta đều là luật sư, còn là chị em cùng chung hoạn nạn. Bất quá Triệu Trăn và Mễ Bạch không giống nhau, Triệu Trăn là bởi vì... chuyện kia. Mà Mễ Bạch từ nhỏ được người nhà giáo dục như tờ giấy trắng, luôn cảm thấy không phải đen thì là trắng, nhưng lại... Sùng bái anh hùng." Tư Hiểu mang theo cay đắng nhiều lần lầm bầm bốn chữ, "... Sùng bái anh hùng..."
Lâm Dật Nhân lắc đầu: "Triệu Trăn tính tình cương trực, trong mắt không chứa hạt cát, lớn lên ở thôn nhỏ đơn giản thuần khiết. Chỉ là em ấy luôn nỗ lực chấp nhận tớ, cũng không có nghĩa là em ấy không ngại. Hơn nữa... Luật sư trong mắt người ngoài, luôn là một cái nghề thần thánh huy hoàng."
Đang nói, điện thoại di động vang lên, Lâm Dật Nhân ánh mắt thay đổi, nghe xong báo cáo qua điện thoại, Lâm Dật Nhân nói: "Cậu đem ảnh chụp chuyển qua cho tớ là được. Cực khổ rồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt a!"
Cúp điện thoại, Lâm Dật Nhân buồn bực uống hết rượu, sau đó buông ly, cúi đầu, giữa chân mày siết chặt.
"Lâm Dật Nhân, tớ cảm thấy tóc cậu dài ra không ít, hay do tớ lâu rồi không nhìn thẳng cậu? Vẫn là khi có càng nhiều chuyện phiền lòng thì sẽ có ba nghìn sợi phiền não?" Tư Hiểu nhìn phía sau lưng Lâm Dật Nhân.
"Ngày mai, tớ muốn đến thành phố bên cạnh. Tớ có tìm người điều tra hang xóm chung quanh Triệu gia, thôn nhỏ tổng cộng chỉ có hơn mười gia đình, mọi người đối với nhau rất thân thuộc, mấy ngày nay xảy ra chuyện, có người nhìn thấy hai người đàn ông lạ mặt lảng vảng trong thôn, nhưng bởi vì sợ mà không có tiến lên hỏi. Lần này tớ cho người đi lấy file ghi lại năm ngày trước đó của camera, thôn trang chỉ có một camera gắn ở cổng, chụp được xe và gương mặt của một trong hai người đó. Đáng tiếc cameras quá cũ, biển số xe quá mờ nhạt khó có thể nhận rõ."
"Thành phố bên cạnh? Thành phố B? Làm sao ngươi biết đến tìm hai kẻ thần bí đó?"
"Hai người kia chỉ là đi giám sát cha mẹ Triệu Trăn. Lúc người ta gọi điện thoại cho tớ, mã vùng là ở thành phố B, tớ kiểm tra định vị, cũng là thành phố B."
Lâm Dật Nhân cau chặt mày, càng nghĩ càng thấy kỳ quái, cái này tựa hồ không phải vô ý tìm một người chịu tội thay, mà là bằng mọi giá muốn hãm hại Triệu Khải.
Tư Hiểu trong lòng phức tạp, sắc mặt cũng phức tạp, hồi lâu mới bật ra một câu: "Được rồi, hy vọng cậu thành công. Chỉ là..."
Lâm Dật Nhân biết Tư Hiểu muốn nói cái gì: "Coi như cố gắng nữa một lần a! Vì tớ và em ấy."
Tràng rượu này chẳng những không thể nhẹ nhàng vui vẻ mà say một lần, ngược lại là chất chồng càng nhiều tảng đá vào trong lòng. Lúc Tư Hiểu đi ra quầy rượu, bị gió lạnh thổi đến đau buốt mũi, hít một hơi, âm thầm quyết định về sau không cùng Lâm Dật Nhân uống rượu nữa, nhàm chán thái quá.
Nghĩ tới căn nhà trống vắng bừa bộn, Tư Hiểu bước chân trở nên chậm chạp tán loạn, lung tung lang thang trong đêm.
Mặt trời lóe dạng trở lại, đêm tối mang đi chuyện xưa của nó.
Khi ánh mặt trời chiếu vào mặt Tư Hiểu, Tư Hiểu cuộn mình cả một đêm xương sống thắt lưng chân tê dại, đầu cũng đau đớn vô cùng. Nhưng dù đầu có đau đi nữa, Tư Hiểu cũng không quên được là ngày hôm nay cô đã độc thân. Người thông minh đến đâu thì cũng có lúc có món đồ không giữ được. Tư Hiểu dùng sức kéo rèm cửa sổ lên đón ánh mặt trời, động tác không khống chế được khiến mu bàn tay đập phải bệ cửa sổ.
Lâm Dật Nhân lúc trời tờ mờ sáng đã khởi hành đi thành phố B, đường cao tốc trống trải, trong tầm mắt không gặp những chiếc xe khác. Bầu trời buổi sáng phủ đầy sương mù, ô tô xẹt qua không khí thổi lay động hàng cỏ ven đường, cả thế giới dường như cũng tâm phiền ý loạn giống như cô.
Quy Lan bị tâm tư "bỏ thì thương vương thì tội" hành hạ đến mất ngủ tới hừng đông, vất vả chợp mắt một chút cũng không an ổn.
Sáng sớm, bị kéo ra khỏi giấc mộng Quy Lan trợn mắt nhìn chằm chằm trần nhà, cảm giác mình bị một loại ấm áp kỳ dị bao quanh. Quy Lan vén chăn lên, hốt hoảng mà kêu lên, chân trần nhảy xuống giường vọt vào WC.
Ngồi trong toilet Quy Lan mới có cảm giác sống lại, cảm động đến quả thực muốn khóc, xé một bao băng vệ sinh, tảng đá đè trên trái tim cả một đêm rốt cuộc bị dỡ xuống.
"Thì ra là do ngươi gây chuyện!" Quy về Lan nhìn vũng máu trên ga trải giường, bạo lực tháo ra đem tống vào máy giặt.
Mở điện thoại di động lên, lại có bốn cuộc gọi nhỡ, đều là của chị Hách.
"Con bé này, tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì?! Lúc ông chủ Khổng gọi cho chị, nói em chuồn mất chị còn không biết gì! Em đây là muốn dỡ quán luôn hả?" Cục tức của chị Hách tích trữ nguyên cả một đêm rốt cuộc cũng được châm lên, vừa cháy liền như pháo liên châu oanh tạc không ngừng nghỉ.
Quy Lan lập tức cảm nhận được bản thân cần phải thể hiện nhiệt tình, hào tình tráng chí hừng hực trả lời: "Yên tâm đi chị Hách! Em không có chuyện gì hết, chính là dì cả giở trò quỷ thôi. Dì ấy nói tới sớm, còn để cho em suy nghĩ lung tung hồi lâu, cho là mình xảy ra chuyện."
"Thật sự chỉ là chuyện kinh nguyệt thôi hả? Tới kinh nguyệt cũng không thể giữa đường bỏ chạy a, em xác định không có vấn đề khác?"
"Chị Hách chị không hiểu đâu, kinh nguyệt vừa tới a, em liền dễ dàng chột dạ nhụt chí, tính khí nóng nảy, xuất hiện các loại phản ứng khó ở khó trị..." Quy Lan ngoẹo đầu kể hết triệu chứng của mình sẽ xuất hiện trong một chu kỳ kinh nguyệt, cuối cùng kết luận: "Nói chung a, không phải lỗi của ai hết, lỗi của kinh nguyệt thôi à."
"Vậy rốt cuộc là em xảy ra chuyện gì?" Chị Hách hỏi.
"..." Quy Lan không biết làm sao trả lời rõ, suy nghĩ trong chốc lát vỗ ót một cái đáp: "Chắc là do đầu em bị hư rồi."
Dĩ nhiên cho là mình đối với người kia có cảm giác... Đây quả thực giống như đầu bị hư rồi.
Quy Lan hận không thể cắt bỏ sự việc trơ trẽn kia ra khỏi trí nhớ ngay lập tức, để trong đầu vạn nhất bị lôi ra tới thì phải làm sao bây giờ?
"Chị bất kể đầu em có hư hay không, em nhất định phải thành thành thật thật tới xin lỗi người ta đi! Em đắc tội với người ta như vậy kêu chị dàn xếp làm sao?" Chị Hách quát.
Quy Lan biết bản thân lỗ mãng đã làm khó chị Hách, xin số điện thoai để gọi Khổng Kim Bình nói xin lỗi, thuận tiện biết thời biết thế theo sát Hách tỷ mấy ngày này.
"Chuyện em tới tháng, chị đương nhiên sẽ không xếp thêm việc cho em. Cho nên em muốn nghỉ phép không? Em cũng lâu rồi không đến khiêu vũ." Chị Hách có chút mất mát, Ninh Ngọc cùng Tiểu Như rời đi cô còn chưa thích ứng lại được, đương nhiên vì Ninh Ngọc theo cô nhiều năm, người đi tiêu sái để lại cô tốn mất mấy ngày mới tiếp thu hiện thực. Lúc này chị Hách mơ hồ cảm giác Quy Lan cũng bắt đầu như gần như xa.
"Dạ." Quy Lan thay đổi thành âm giọng của Lâm muội muội, nũng nịu nói: "Một đêm nhảy hai ba điệu, nhảy đến tận hai ba giờ sáng. Thân thể này của em sợ rằng chịu không nổi. Em hiện tại có thể không phải là một người a... Ah, cái bụng dường như lại đau... Đau quá đau quá..."
"Biết rồi, là em và dì em." Chị Hách nghe được âm giọng nũng nịu của Quy Lan cả người nổi cả da gà, rống lên tiếng: "Em đừng quên xin lỗi đó!" vội vã cúp điện thoại.
Quy Lan khó khan thắng được chị Hách một lần, tâm tình thật tốt, lắc eo nhỏ ngâm nga bài hát liền đi tắm nước nóng.
Lát sau, Quy Lan tắm rửa xong thay váy ngủ ở nhà ra khỏi phòng tắm, hai chân trần giẫm lên mạt ánh sáng luồn qua cửa sổ, ở trên sàn nhà lưu lại một loạt dấu chân ướt nhẹp.
Điện thoại di động vang lên, Quy Lan đứng bên cửa sổ tắm mình trong ánh nắng, vừa dùng khăn mặt lau khô tóc, một bên cầm di động nghe điện thoại.
Ninh Ngọc ở nhà mở tiệc mừng tân gia, mời Quy Lan qua ăn cơm.
Quy Lan đáp ứng một tiếng, trêu ghẹo nói: "Dọn nhà hiệu suất thật cao a, vậy có thể cùng nhau chung sống hạnh phúc rồi."
Hôm nay cuối tuần, Tiểu Hải sẽ từ trường về lại nhà.
Quy Lan có chút lười biếng, lười xuống lầu mua thức ăn, online siêu thị trực tuyến mua chút nguyên liệu nấu ăn. Một hồi, đồ ăn liền đưa tới cửa, Quy Lan mang nguyên liệu nấu ăn vào nhà bếp, thành thạo đem cá cắt khúc, thả vào nồi nước, đập trứng cho vào, lại thêm dầu mè, rắc lên hành thái, đôi tay trắng nõn như cây ngọc lan linh hoạt như hồ điệp bay lượn. Đem lát cá hoa đi ngâm nước ấm. Quy Lan nấu thêm một nồi nước sôi, thêm vào nước dùng gà, sợi mì, chân giò hun khói cùng tôm khô, thịt bằm, trong chốc lát chân giò hun khói cùng tôm khô liền thấm từ từ vào sợi mì, mùi thơm xông vào mũi.
Quy về Lan nếm thử một miếng, cũng là rất hài lòng. Tiếng chìa khóa mở cửa, Tiểu Hải mở cửa ra, Quy Lan ở nhà bếp nghe được, cũng không quay đầu lại nói: "Về rồi à? Chị còn nấu món canh cá bạc nữa, chờ chút nếm thử tay nghề của chị!"
Quy Hải đem túi sách ném lên sa lon, buồn buồn "Dạ" một tiếng.
Quy Lan quả nhiên không để cho em trai đợi lâu, tay bưng canh cá hoa, tựa như người mẫu bước ra, tựa như dâng báu vật đặt lên bàn kêu lên: "Mau nếm thử, xem tay nghề của chị có phải được ba mẹ chân truyền không?" nói, lại chạy đi cầm mâm khác bưng ra.
Quy Hải ngẩng đầu nhìn Quy Lan, ánh mắt có điểm lạ, do do dự dự nói: "Chị... Chị có thể đừng mặc như vậy không..."
Quy Lan cúi đầu xem chính mình, ngày hôm nay rất bình thường a, váy ngủ cũng không ngắn: "Làm sao vậy?"
"Ở bên ngoài cũng vậy... Ăn mặc... Dễ khiến người ta hiểu lầm." Quy Hải nhãn thần lóe ra, vừa muốn nói lại thôi.
"Thế nào, chẵng lẻ có đứa nhóc xấu xa nào cáo trạng em hả?" Quy Lan cười nói, "Không cho phép chị em mị lực lớn, mặc cái gì cũng gợi cảm sao?"
"Cho phép, cho phép." Quy Hải né tránh dùng thức ăn đem lời nuốt xuống, nếm thử một miếng miếng cá, thịt non mềm, dường như vào miệng sẽ tan ra, lại nếm sợi mì, vừa mới sướng miệng, vội vã than thở, "Em nhớ mì này là tuyệt kỹ giữ nhà của ba mẹ, chị không có canh nguyên chất mà cũng làm ra được mùi vị này, tuyệt quá."
Quy Lan đẹp tuyệt trần: "Bởi vì chị của em làm gì mà không được."
"Chị." Quy Hải đột nhiên cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Chị có nghĩ sẽ mở lại quán cơm, truyền lại tay nghề của cha mẹ không?"
Quy Lan sửng sốt, lắc đầu nói: "Làm sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này? Năm đó chị kiên quyết cự tuyệt cha mẹ chọn đi học vũ đạo, vô luận bao nhiêu lần chị đều chọn như vậy. Chị nấu cơm cho em ăn chỉ vì đó là em, làm cơm cho người khác thì chị không muốn."
""Ah." Ánh mắt Quy Hải có chút thất vọng, vùi đầu bới cơm, đột nhiên thốt lên một câu: "Chị, chị vẫn còn thực tập ở chỗ cũ hả?"
Quy Lan đầu đột nhiên trống rỗng, cô nghĩ không ra hồi trước mình biện lý do gì giải thích công việc của mình với Quy Hải, lắp bắp nói: "Đúng... Đúng vậy."
Bữa cơm này thực sự là ăn kinh hồn bạt vía, trên bàn cơm Quy Lan vẫn len lén liếc mắt nhìn Quy Hải, luôn cảm thấy Quy Hải là lạ, nghĩ đến Quy Hải có thể biết cái gì, Quy Lan đã cảm thấy tâm loạn như ma, ngay cả đối diện với Quy Hải đều cảm thấy chột dạ.
Mãi cho đến buổi chiều, Quy Lan hâm cho Quy Hải một chút đồ ăn trưa còn dư lại hoặc là mua thêm một ít đồ ăn, để lại ba mươi đồng tiền ở trên bàn, liền bắt xe qua chỗ Ninh Ngọc.
Quy Lan chưa từng nghĩ Ninh Ngọc cũng biết làm bếp, khẩu vị không tệ, bất quá so với bản thân thiếu một chút, Quy Lan yên lặng ở trong lòng tự khen mình một lần.
Sau bữa cơm chiều chính là Ninh Ngọc cùng Quy Lan tám chuyện trên trời dưới đất, Tiểu Như ở bên cạnh yên lặng nghe. Quy về Lan phát hiện khi Ninh Ngọc xóa đi lớp trang điểm đậm xuống, khuôn mặt so với trước đây nhỏ hơn vài tuổi, hài hước hơn là trở thành kiểu đẹp trắng trong thuần khiết, mặt mày cũng sáng rất nhiều. Trên bàn cơm ngọn đèn màu cam chiếu xuống khiến căn phòng trở nên ấm áp, Quy Lan ngẩng đầu nheo mắt lại, ngắm ngọn đèn trắng sáng trên nóc nhà, lại nhìn vẻ mặt đạm nhã của Ninh Ngọc, nghĩ thầm đây chính là Ninh Ngọc chống đỡ gia đình này.
Ngọn đèn mê nhãn, Quy Lan có chút thèm muốn lại có chút cảm động, hâm mộ cảm động muốn khóc.
Ninh Ngọc nghe chuyện tối qua của Quy Lan và Khổng Kim Bình, "Phốc xuy" một tiếng bật cười. Cô cũng có chút ấn tượng với Khổng Kim Bình này, đầu ngón tay gõ bàn một cái, trong tròng mắt lưu quang vừa chuyển, tiếu ý dạt dào hỏi Quy Lan mượn điện thoại di động.
Ngay khi Quy Lan buồn bực, Ninh Ngọc tìm được dãy số của Khổng Kim Bình, bắt đầu nhắn tin.
Quy Lan đến gần ngẩng đầu nhìn, trên màn ảnh viết: Chào ông chủ Khổng, em là Tiểu Lan. Chuyện tối ngày hôm qua, tình thế cấp bách, em đã quên giải thích với anh, thật ngại quá. Tối hôm qua em đột ngột phát hiện ra mình tới kỳ, nghe người ta nói phụ nữ tới kỳ hay mang đến xui xẻo cho đàn ông, đặc biệt là người kinh doanh, em sợ làm cho anh bị ảnh hưởng không tốt, đầu óc trống rỗng, cho nên mới vội vội vàng vàng rời khỏi. Em thật chỉ là quá sợ thôi..."
Quy Lan nổi da gà khắp người: "Bây giờ là thế kỉ hai mốt rồi, loại chuyện hoang đường này cũng tin được nữa hả?"
Ninh Ngọc khóe miệng khẽ cong: "Đối với thổ dân có thổ phương tử."
Một hồi điện thoại di động run lên, hồi âm tới, Quy Lan liếc một cái, liền không nói được hai mắt nhìn trời.
"Anh cũng nghe nói qua, không nghĩ tới tiểu bảo bối nhi đã vậy còn quá suy nghĩ thay cho anh ~~, bảo bối trước hết nhịn vài ngày, đợi xong việc chúng ta lại tiếp tục ~~"
Ninh Ngọc cũng cảm thấy buồn nôn run lên một cái, giống như phỏng tay ném điện thoại trả cho Quy Lan, Quy Lan không nói hai lời đem số của ông chủ Khổng kéo vào sổ đen.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT