Ninh Ngọc dẫn Tiểu Như vào phòng. Mình (Triệu Trăn) là người ngoài, đang ngồi sopha một mình. Triệu Trăn ngồi hơi cúi đầu, không biết cô ấy đang nghĩ gì. Rõ ràng cô ấy cảm thấy không được thoải mái. Lúc nãy còn nghĩ rằng mình không nên ở lại đây. Nhưng hiện tại lại ở lại đây, mà còn rơi vào tình cảnh bị chủ nhà tỏ ra 'khách khí' (*). Lại ngồi nhớ về nụ cười yêu kiều của Ninh Ngọc rồi lại tỏ ra không quan tâm, miễn cưỡng cười khổ. Trong một lúc, cô còn sợ mình không thể về được. Lại tự hỏi hiện giờ Lâm Dật Nhân đang ở đâu. Không biết chuyện sau này của mình và Dật Nhân sẽ đi tới đâu. (**)
Đang ngồi thất thần thì bất chợt tiếng chuông điện thoại reo, kéo Triệu Trăn về với thực tại. Sau khi trả lời điện thoại, cô tỉnh táo ngồi nhìn vào cánh cửa phòng đang đóng chặt.
Ninh Ngọc bước ra khỏi phòng, bắt gặp ánh mắt nhìn chằm chằm (vào cửa phòng) của Triệu Trăn. Cô nháy mắt cười trêu chọc Triệu Trăn: "Nhìn dáng vẻ của cô như muốn ăn tươi tôi vậy đó. Chẳng lẽ cô thích thân thể của tôi vậy sao..."
"Không có." Triệu Trăn kiên quyết không nhận. Cô xụ mặt như bị vu khống vậy. Cái này nhất định dù là có chết cũng phải không nhận. Không được để hậu họa.
"Là công ty gọi điện tới. Nửa tháng nữa sẽ họp báo trình làng sản phẩm mới. Nhu vậy thời gian chuẩn bị của tôi đã bị giảm đi một nửa. Nửa tháng này tôi cần phải chuẩn bị nguyên liệu và cho ra sản phẩm. Như vậy, tôi chỉ còn có một tuần để thiết kế và tạo mẫu. Thật may là tôi đã có bản phác thảo về mẫu mới trước đó rồi. Nhưng bây giờ để hoàn thiện bản thiết kế mẫu mới, tôi cần một người mẫu để tôi có thể trực tiếp sắp xếp chi tiết và xem nó có phù hợp với dáng người mẫu hay không." Triệu Trăn vừa nói vừa quan sát nét mặt của Ninh Ngọc.
"Là vậy sao..." Ninh Ngọc không biểu hiện gì cả về nét mặt lẫn giọng nói. Cô đường hoàng bước đến ngồi đối diện với Triệu Trăn, nhẹ nhàng cầm ly trà lên và nhấp một ngụm.
"Cốc này tôi mới uống mà..." Triệu Trăn nhìn chằm chằm cái cốc. Ninh Ngọc vừa mới tan làm. Cô còn chưa tẩy trang, nên mép cốc dính một lớp son mỏng. Triệu Trăn cúi đầu lẳng lặng nhìn, mặt cô nóng rang, chiếc cốc trà như đang cám dỗ làm cô không tự chủ mà nhìn không chớp mắt. Nhưng mà lúc này Triệu Trăn chợt cảm thấy hơi ngượng ngùng, không dám ngẩng đầu lên nhìn Ninh Ngọc. Nếu ngẩng đầu lên thì bắt gặp nụ cười hồ ly của Ninh Ngọc, cúi mặt xuống thì vết son trên cốc. Triệu Trăn thật sự không biết để ánh mắt của mình vào đâu.
Ninh Ngọc dường như không quan tâm. Cô nhìn khuôn mặt đang ửng hồng của Triệu Trăn, cười: "Vậy thì ý của nhà thiết kế là...muốn thuê tôi dài hạn?"
"Vâng. Tôi sẽ báo với công ty rằng cô là người mẫu riêng của tôi, chúng ta sẽ cùng tham gia những buổi họp báo. Nhưng đợt họp báo này thì không thể, vì nếu là người mẫu thì cần phải qua một khóa đào tạo...". Triệu Trăn càng nói càng nhỏ, bởi vì Ninh Ngọc đang cầm chiếc cốc trà lên mân mê, xem xét kỹ càng dấu son môi.
Trời ơi! Dấu son môi đó không phải của mình! Sao mình lại xấu hổ?!! Triệu Trăn hít sâu một hơi để trấn áp trái tim đang đập loạn xạ: "Là như vậy đó. Cô...sẽ đồng ý chứ?" Thật ra, điều Triệu Trăn thật sự muốn nói là: "Cô có đang nghe tôi nói gì không?" Nhưng mà nhìn cái kiểu làm như không có gì xảy ra của Ninh Ngọc thì có vẻ như cô ta không hề nghe mình nói...
Ninh Ngọc cười yêu kiều, đôi mắt long lanh như nước hồ thu dịu dàng nhìn Triệu Trăn: "Nếu nhà thiết kế đã vất vả để hoàn thành công việc thì tôi cũng không thể nào trơ mắt đứng nhìn".
Nghe Ninh Ngọc đồng ý, Triệu Trăn như trút được một gánh nặng, nhẹ hết cả người. Ninh Ngọc là cô gái sinh ra ở phương Bắc, vì vậy giọng nói của cô ấy nhẹ nhàng như dòng khí lưu làm người nghe cảm thấy thực sự êm tai. Triệu Trăn hài lòng: "Tôi không cần cô phải vất vả để làm..." lời còn chưa nói hết bỗng dưng không thế nói tiếp.
Triệu Trăn mắt chữ A, mồm chữ O, quá kinh ngạc đến nỗi quên cả rút tay lại.
Ninh Ngọc chậm rãi nắm tay Triệu Trăn, vuốt thẳng lòng bàn tay của cô và nhẹ nhàng đặt chiếc cốc lên lòng bàn tay Triệu Trăn, cười tủm tỉm: "Chiếc cốc này hai chúng mình đều đã dùng qua, coi như là khế ước đi nha. Tôi giao cho cô giữ nó, được không?"
Triệu Trăn nhìn cốc trà trong lòng bàn tay. Cái cốc lẽ ra rất nhẹ nhưng lúc này nó trở nên nặng trịch giống như là không thể cầm được. Những cọng trà trong cốc lay động tố cáo tay cô đang run lẩy bẩy. Nước trong cốc ấm, nhưng Triệu Trăn cảm nhận được hơi nóng từ đáy cốc chính là hơi ấm đến từ Ninh Ngọc.
"Sao nào?" Ning Ngọc cười nhẹ, im lặng nhìn Triệu Trăn rồi nhẹ nhàng hỏi.
Đây là...giỡn sao? Não Triệu Trăn như nổ tung.
...
Buổi tối, Lâm Dật Nhân nhận được điện thoại của Tư Hiểu. Qua điện thoại di động, cô cũng có thể tưởng tượng được biểu cảm hớn hở của Tư Hiểu. Lâm Dật Nhân nhẹ nhàng nói: "Lần này là cơ hội tốt. Cô nên nắm thật chắc."
Lâm Dật Nhân không nói gì đến chuyện của mình ở Chu gia, nhưng Tư Hiểu cũng hiểu là Lâm Dật Nhân không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng hiện tại của mình, rõ ràng trong lòng người bạn tốt của mình đang không được vui: "Cô cũng vậy. Cái gì nên giữ thì cố mà giữ, cái nào phải buông thì cứ buông đi. Đừng có dây dưa không tốt."
Xe của Tư Hiểu bị đập phá khiến cho Lâm Dật Nhân phải liên hệ với Mễ Bạch, kể rõ đầu đuôi mọi chuyện cho cô ấy biết; đồng thời nhờ Mễ Bạch chú ý sự an toàn của Tư Hiểu. Một mặt Lâm Dật Nhân cho rằng càng nhiều người để ý đến Tư Hiểu thì càng đảm sự an toàn cho cô ấy. Mặt khác, Lâm Dật Nhân cũng muốn giữa Mễ Bạch và Tư Hiểu có thể cải thiện được mối quan hệ.
Kết cục như thế nào thì là do họ tự quyết định.
Lâm Dật Nhân cúp điện thoại, nhìn lên trời. Những ngôi sao lấp lánh như canh gác cho màn đêm. So với đêm hôm đó, đêm nay cô chợt thấy mình thật cô độc.
Lâm Dật Nhân cùng với người cũ là Triệu Trăn thường lên núi ngắm cảnh đêm. Giờ đây một mình dựng lều cũng tốn không ít thời gian. Ánh trăng nghiên nghiên trên triền núi, Lâm Dật Nhân nhắm mắt nhớ lại những kỉ niệm xưa, nhưng cô phát hiện rằng bây giờ đã không thể nào quay lại khoảnh khắc đó.
Gió từ thung lũng rì rào bên tai, tựa như những lời thì thầm năm xưa. Từng lời, từng lời khắc sâu vào trong tâm trí. Thế như hy vọng bây giờ đã không còn nữa. Không biết từ khi nào mà chính bản thân mình còn không thể tin tưởng được những điều chính miệng mình nói ra là có thể làm được. Đã từng cảm thấy rất hạnh phúc ở nơi này. Nhưng bây giờ mọi thứ dường như đã bị chôn vùi trong đêm đen ở đây. Niềm vui ngày xưa ấy đã chìm sâu vào trong lòng đất và không có cách nào trở lại.
Nơi đây đã từng là một nơi đẹp đẽ vô cùng. Giờ đây, nơi này không khác gì một ngọn đồi bình thường và xấu xí.
Lâm Dật Nhân trầm tĩnh nhìn ánh trăng bị khuất lấp trong màn đêm của thung lũng. Trong lòng tĩnh lặng đến không ngờ, tựa như trái tim này không còn đập nữa. Nếu có gì tồn tại điều gì thì đó chỉ là cảm giác ứ nghẹt trong lồng ngực. Tâm tình trĩu nặng, lắng đọng tâm tư. Tất cả như tù đọng lại. Ngay cả bản thân cũng cảm thấy bọc quần áo (***) cũng trở nên nặng nề.
Ngồi một lúc lâu, rốt cuộc cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo trào dâng như thủy triều. Chắc là sương mù trên núi đọng lại. Đưa tay quệt giọt nước đọng trên mắt, giọt nước làm cho mắt như nhòe đi, cũng làm nhòe luôn ánh trăng đang cô đơn trên trời cao.
Thung lũng về đêm, nhìn xuống dưới hay cố gắng phóng tầm mắt đi thật xa thì cảnh vật bên dưới ánh trăng khác nào một cái hố đen khổng lồ không thể xác định được. Lâm Dật Nhân càng cố nhìn thì càng thấy tối, nhìn vào nơi càng sâu thì càng chỉ thấy một màu đen hun hút đến vô cùng vô tận. Nó làm cho con người ta ảo tưởng rằng để có thể vứt bỏ hết mọi gánh nặng thì chỉ cần ném tất cả nước mắt và bọc quần áo vào nó, rơi xuống tận cùng, vùi sâu hết thảy.
Sự an tĩnh của Lâm Dật Nhân bị âm báo tin nhắn trong điện thoại di động phá vỡ. Âm thanh <<Dinh dong>> vang lên từng đợt giữa cái vắng lặng bốn bề trong thung lũng.
Lâm Dật Nhân nhìn tên người nhắn là Quy Lan, lập tức xem tin nhắn: "Số tài khoản của cô là gì? Tôi sẽ gửi tiền lại cho cô. Mỗi tháng tôi sẽ gửi một ít".
Vài giây sau, một tin nhắn khác lại đến: "Tôi là Quy Lan."
Đầu Lâm Dật Nhân nóng lên, cô vội vàng trả lời tin nhắn: "Cô lấy tiền ở đâu?"
Quy Lan đang trên đường về nhà. Đêm nay là một đêm giá lạnh. Cô co tay vào trong tay áo, nhưng vẫn cầm chắc điện thoại. Tin nhắn trả lời của Lâm Dật Nhân hôm nay nhanh hơn bao giờ hết. Quy Lan mở ra xem và biết rằng Lâm Dật Nhân đại khái đã hiểu lầm mình, cô trả lời một cách tức giận: "không cần cô phải lo."
Lâm Dật Nhân vừa mới còn cảm thấy cái lạnh về đêm trên núi. Khi nhìn thấy tin nhắn trả lời của Quy Lan thì máu nóng bốc lên toàn thân. Tức muôn hộc máu. Lập tức bấm nút gọi.
Quy Lan do dự vài giây, bỗng nhiên nghĩ rằng bản thân mấy hôm nay cực khổ làm việc lại bị Lâm Dật Nhân hiểu lầm. Không thể không tức giận mà. Cô lập tức nhấn nút từ chối cuộc gọi. sẵn tay ném luôn chiếc điện thoại vào trong túi xách. Sau đó, Quy Lan cảm thấy thật thoải mái, cô muốn ngân nga một khúc nhạc. Nhưng mới ngân hai nốt đã mất hứng. Lâm Dật Nhân sẽ đánh giá mình như thế nào? Cô ta có tức giận hay không?
Nghĩ đến đó Quy Lan bước chậm lại. Cơn gió đêm dường như cũng ngưng thổi, nó không còn đem cái lạnh lẽo mà thúc giục cô nhanh chân trở về nhà.
Sau đó...
Lâm Dật Nhân quả nhiên không gọi nữa!
Sáng hôm sau, Quy Lan thức dậy với đôi mắt thâm quầng, sắc mặt nhợt nhạt. cô mở của sổ để đón ánh ban mai, thì thầm: Sau này sẽ đợi Lâm Dật Nhân...
Đúng lúc này điện thoại lại đổ chuông, âm thanh phát ra nhẹ nhàng từ dưới gối.
Quy Lan chạy đến mép giường lục tìm điện thoại. Sắc mặt tái xanh chuyển màu: Là Lâm Dật Nhân, Dật Nhân, Dật Nhân!
Ủa?!! Tại sao mình lại vui như vậy chứ? Quy an trấn tĩnh bản thân, nghiêm túc mở tin nhắn: "Hôm nay tôi sẽ về. Chiều nay tôi sẽ qua cô. Khi nào đến thì tôi sẽ gọi."
Quy Lan đọc đi đọc lại tin nhắn đến ba lần. Mọi sự kiềm nén cả đêm qua nay vỡ òa. Niềm vui sướng như muốn phá tung lồng ngực trào ra ngoài. Nhưng cô vẫn không thể không tỏ ra dè dặt hơn. Mặc dù người kia không có ở đây nhưng ngay cả thái độ cũng phải tỏ ra bình tĩnh, nghiêm túc nhắn một chữ: "Ừ!"
Ném chiếc điện thoại lên giường, Quy Lan quăng mình lên giường, ôm cái chăn bông rồi cuộn tròn người lại như một quả bóng. Đột nhiên như nhớ lại điều gì đó, Quy Lan ngồi bật dậy, bước qua bàn trang điểm nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương.
Thật đúng là vui mà.
Quy Lan tự ngắm mình trong gương, mím môi nén cười, trên mặt tràng đầy hạnh phúc không thể che giấu. Nhưng trong lòng lại nổi lên một sự chua xót không thể nào che lấp đi được.
Tôi thích cô ấy. Ngay cả khi tôi luôn tự dặn lòng là cô ấy không hề thích mình nhiều như mình thích cô ấy.
Chỉ cần cô ấy để tâm đến mình thì sẽ rất vui phải không nào.
- --
(*) chủ nhà tỏ ra khách sáo lạnh nhạt.
(**) Đoạn này Triệu Trăn bị cho ngồi ngoài phòng một mình nên suy nghĩ lung tung.
(***) chắc là cái balo đựng đồ du lịch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT