Giữa mặt hồ, một chiếc thuyền nhỏ chầm chậm di chuyển trên mặt nước yên tĩnh. Xung quanh là những đóa sen dù thưa thớt nhưng khung cảnh lại rất đẹp, dọc hai bên bờ là những hàng liễu xanh ngắt rũ nhánh xuống mặt nước, một làn gió nhẹ thổi cũng làm chúng dao động đến vui mắt.
Nàng và Băng Băng đang ngồi trên chiếc thuyền ấy.
Nàng hào hứng nhìn Băng Băng hỏi:” Uy, kể mình nghe đi. Sao cậu đến được đây vậy?”
Băng Băng rơi vào hồi ức:” Chính là cái lúc mình nghe máy bay cậu đi gặp tai nạn. Lúc đó mình đang lái xe, không biết như thế nào xui khiến tui lại bật radio lên nghe thì biết tin máy bay chở cậu gặp tai nạn. Lúc đó mình thật sự rất hoảng, rồi xe không tự điều khiển được mà đâm vào thanh chắn ven đường”
“ Rồi cậu xuyên qua đây?” nàng nhảy vào hỏi
Băng Băng nhún vai:” Như cậu nói”
Nàng bật cười vỗi vỗ vai Băng Băng:” Ha ha ha, đồng cảnh ngộ a. Nếu lúc đó mình biết cậu cũng xuyên qua thì đã đi kiếm rồi. Lúc đó mình thấy rất cô độc nha”
Băng Băng mỉm cười:” Cậu cũng thật là... Mình cũng cảm thấy rất buồn vì nghĩ là không còn gặp lại người gây chuyện như cậu”
Nàng trợn mắt:” Gì đây, mới gặp nhau à nha. Gì mà nói móc mình thế? Ai là người gây chuyện hả?”
“ Cậu không phải người gây chuyện chứ là gì? Vừa mới gặp nhau đã có chuyện xảy ra rồi” Băng Băng bày giọng khiêu khích.
Nàng trừng mắt dùng tay tạt nước:” Cậu mới là người gây xui xẻo cho mình đó!”
Băng Băng nhìn làn nước sắp bay đến nhanh chóng né tránh, nhưng không nghĩ đến lực né hơi mạnh làm chiếc thuyền nhỏ lúc lắc. Băng Băng không giữ được thăng bằng nên nghiêng người ngã xuống hồ.
Ùm...!
Nàng chớp mắt a chớp mắt... sau đó bật cười ha hả:” Ha ha ha ha, cho chừa nha. Dám nói mình là kẻ gây chuyện hả?! Ha ha ha...”
Ảnh vệ trên bờ nhìn thấy không khỏi dọa sợ, chuyện gì xảy ra vậy? Sao Dương quý phi lại rơi xuống hồ thế này? Còn tam vương phi lại không kìm chế được cười ha hả như thế kia? Ban nãy còn cười vui vẻ với nhau thế mà? Họ không biết cũng dễ hiểu, thứ nhất, nàng và Băng Băng dùng Tiếng Anh để nói chuyện, thứ hai hai người từ trước ( trước khi xuyên không) đã có thái độ với nhau như vậy nên ảnh vệ không biết là phải.
Ảnh vệ nhìn nhau, sau đó rời đi báo cho hắn và Tống Thiên cảnh biết, những ảnh vệ còn lại thì xem tình huống. Nhưng tình huống trước mắt quả thật không ổn, nàng cười gần một lúc nhưng không thấy Băng Băng ngoi lên không khỏi nhíu mày.
Nàng nhớ rõ là nha đầu Băng Băng biết bơi mà, cớ sao lại không ngoi lên. Nàng có phần lo lắng cúi người xuống nước nói lớn:” Băng Băng, cậu đâu rồi. Mau ngoi lên đây cho mình, đừng có đùa nữa!”
“...”
Không có tiếng trả lời, tâm nàng không khỏi sợ hãi, chẳng lẽ nha đầu đó có chuyện? Nàng lớn tiếng gọi:” Băng Băng!... Băng...”
Ùm...
Chưa nói dứt câu thì đã có một bàn tay ngoi lên kéo nàng xuống nước. Ảnh vệ ngơ ngác lần hai.. sau một lúc họ mới giật mình định nhảy xuống cứu hai người lên thì nàng cùng Băng Băng đã ngoi lên.
Nàng sặc nước ho:” Khụ... khụ... nha đầu chết tiệt. Giết người à?”
Băng Băng hung hăng nói:” Ai bảo cậu hất nước làm thuyền nghiêng để mình té làm gì?!”
Nàng cũng không thua kém trừng mắt:” Tại cậu nói mình là kẻ gây họa trước!”
Tác giả: Truyện này mình viết khoảng 2-3 năm về trước, so với hiện tại câu chữ có chút khác biệt (hoặc không). Hazz, tác giả cũng ko biết mình đang nói gì đâu...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT