“ Họ Dương…” nàng trầm ngâm như đang su nghĩ đến điều gì. Người đó cũng họ Dương, nhưng không thể nào trùng hợp như vậy…
“ Lão bản, bức tranh này bán bao nhiêu?”
Phùng lão tươi cười nói:” Vị đại nhân này cũng nhìn ra giá trị của bức tranh đúng chứ? Không nói sai giá, 10 lượng bạc!”
“ Được” hắn vừa dứt lời ảnh vệ đã mang bạc đến đưa cho Phùng lão. Hắn thì gỡ bức tranh xuống cuộn lại đưa cho nàng. Nàng vẫn còn đang trong trạng thái mơ hồ không biết ban nảy xảy ra chuyện gì nên khi thấy đưa bức tranh đó đến trước mặt mình nàng không khỏi ngạc nhiên:” Sao vậy?”
Hắn nhất mực không có biểu cảm gì bất thường nhàn nhạt nói:” Nàng chẳng phải thích bức tranh này sao? Ta mua tặng nàng”
Nàng dở khóc dở cười nhìn hắn, nàng chỉ nhìn thấy nét vẽ có vài phần quen thuộc nên mới dừng lại xem, nàng cũng không có tâm tình ngắm tranh như thế đâu. Nhưng hắn đã nói vậy thì nàng đành nhận nói:” Cảm ơn”
Vào trong xe, mọi thứ vẫn yên tĩnh nhưng không khí có phần kì quặc. Nàng nhìn bức tranh đến xuất thần, hắn lại nhìn nàng một cách xuất thần.
Nam nhân họ Dương kia là ai, tại sao khi nghe đến tên người đó thì nàng lại có biểu cảm thương nhớ đến kia? Theo thông tin ảnh vệ thu thập được thì trước khi vào phủ nảng chỉ một mực ở trong nhà điên điên khùng khùng suốt ngày, cũng chẳng có ai tiếp cận nàng… Hay là trong khỏng những tháng nàng rời khỏi phủ? Không thể, xem biểu hiện của Minh Ngọc thì cũng không quen biết người này…
Hắn rất muốn hỏi người kia rốt cuộc là gì của nàng mà làm nàng nhung nhớ đến như vậy? Hắn cảm thấy trong lòng thật khó chịu, sát tâm muốn diệt trừ nam nhân họ Dương kia để nàng không còn nhung nhớ được nữa! Nhưng mà… hắn không nỡ để nàng đau khổ, không muốn nàng hận hắn suốt một đời. Âu cũng là duyên phận, nếu nàng không muốn làm nương tử của hắn nữa thì hắn cũng không níu giữ mà sẽ trả tự do cho nàng. Miễn nàng được hạnh phúc…
Hắn rốt cuộc cũng lên tiếng phá tan bầu không khí yên ắng kia:” Ta biết khung cảnh được vẽ trong tranh là nơi nào”
Xe ngựa chuyển hướng lăn bánh về hướng hoàng cung mà không phải là về vương phủ. Qua cổng phía nam hoàng cung, khung cảnh lộng lẫy của nó được hiện ra ngay trước mắt. Nơi đây rộng lớn, kết cấu khá phức tạp nhưng lại ánh lên vẻ đạp tráng lệ mà hoàng cung nên có.
Trong cung, nhiều cung nữ, thái giám đi lại tấp nập, còn có binh lính canh gác khắp nơi không khỏi khiến người ta hoa mắt. Bất quá nàng cùng hắn đi vào nên không có gì khó khăn trong việc tìm đường đi, thật sự trong này rất rộng và nàng không biết đường đi a.
Đang đi đến ngự hoa viên thì gặp một thái giám, người đó thấy hắn liền thỉnh an:” Khấu kiến vương gia”
Nàng nhướn mày, nàng cũng là vương phi đấy nha, cớ gì mà vị thái giám này không hành lễ với nàng? À mà nàng đã có vào đây bao giờ đâu, cũng không thể trách vị thái giám này không biết nàng.
Hắn gật đầu:” Hoàng thượng ở đâu?”
“ Bẩm vương gia, hoàng thượng đang ở ngự hoa viên” thái giám nói
Hắn gật đầu nói với nàng:” Chúng ta đi thôi”, nàng cũng không nói gì chỉ gật đầu đi theo. Trên đường đến ngự hoa viên, cây cối, hoa cỏ đều có, còn rất xinh đẹp không biết trong ngụ hoa viên kia sẽ như thế nào.
Nàng thích thú nhìn khắp nơi, hắn bên cạnh nhẹ cười nhìn nàng, nếu như ở đây nàng gặp được người đó thì nàng sẽ như thế nào? Chạy đến tương phùng sao? Nếu thật sự là người kia… hắn thật sự rất khó nghĩ đến…
“ Woa, hi i bíu ti phun” ( woa, he is beautiful” một giọng nói lảnh lót vang lên
Hắn nhíu mày nhìn về hướng đó, thì là một nhóm các nữ nhân đang dạo chơi trong ngự hoa viên. Hắn có phần không hiểu, cách ăn mặc của những nữ nhân đó là của Thiên Sở nhưng tại sao câu nói ban nãy hắn dường như chưa từng nghe đến hay nói đúng hơn hắn không hiểu bọn họ đang nói vấn đề gì.
Thái giám bên cạnh cười cười nói:” Những vị tiểu thư đó hình như đang khen người đấy”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT