Nói rồi nàng đánh một quyền vào ngực của Lý Bạch Ngọc khiến ả ta đau đến ngất xỉu. Nàng không lấy một tia thương tiếc đứng lên phủi tay. Nàng lấy tay nải của mình rồi mở cửa sổ nhảy ra mà không cần phá cửa chính, rồi lại đóng cửa sổ lại, nàng là muốn Lý Bạch Ngọc kia biết rằng có một số việc không nên đụng chạm những thứ của nàng. Nếu đã chạm vào thì đừng trách nàng không khách khí!

Sau khi nàng rời đi, mọi thứ lại trở nên yên lặng vốn có của mình. Không biết bao lâu sau khi nàng rời đi Lý Bạch Ngọc mới tỉnh lại thì thấy mình vẫn nằm trong phòng của nàng, căn phòng đóng chặt. Ả ta mới hốt hoảng bò dậy đập cửa la hét inh ỏi, nhưng giờ khắc đó ai rảnh để quan tâm đến ả, bởi vì hoàng thượng đã ra lệnh tịch thu hết tài sản của quí phủ và cả phủ của ả phải giải tán đến nơi khỉ ho cò gáy nào đó. Vì một lý do đó chính là hệ thống ăn hối lộ của phụ thân Lý Bạch Ngọc bị bại lộ, hắn đã cho người nhanh chóng tìm ra chứng cứ và đưa đến tay hoàng thượng trong vòng 1 đêm, hay nói cách khác bọn họ đã phạm vào cấm kị của hắn!

Đây là chuyện sau đó, còn hiện tại sau khi nàng nhảy ra khỏi phòng liền ra khỏi phủ. Hắn nghe ảnh vệ thông báo rằng Lý Bạch Ngọc lén lút đến phòng của nàng rồi đóng cửa lại, thân là thuộc hạ nên ảnh vệ có chuta do dự xông vào phòng của vương phi nên đã tìm hắn nhanh chóng. Hắn còn đang lo lắng không biết Lý Bạch Ngọc kia có nghĩ ra trò gì làm hại đến nàng không, hắn muốn đến phòng tìm nàng thì thấy nàng đã đi ra.

Hắn đi nhanh đến hỏi:” Nàng không sao chứ?”

Nàng mở to mắt vờ như không có gì:” Có chuyện gì sao? Ta ổn a”

Hắn nhìn một lượt khắp người nàng mới yên tâm, tâm nói nếu Lý Bạch Ngọc kia không biết suy nghĩ dám làm hại đến nàng thì hậu quả sẽ không phải là rời khỏi nơi này đâu! Hắn gật đầu với nàng:” Chúng ta đi thôi”

“ Ừm” nàng cười rồi cùng hắn vào trong xe ngựa, xe ngựa bắt đầu lăn bánh trở về kinh thành. Do đã quen lộ trình nên thời gian trở về nhanh hơn dự định, khi nhóm người nàng trở về thì đã là ba ngày sau.

Qua cổng bước vào trong thành, khung cảnh vẫn như trước khi rời đi, vẫn náo nhiệt phồn vinh như vậy. Nàng giờ lại nổi tính trẻ con vén màn lên xem náo nhiệt. Hắn cũng không quản nàng mà lại nhắm mắt dưỡng thần nhưng lâu lâu lại hé mở nhìn nàng một chút…

Nàng mở to mắt hết nhìn đông lại nhìn tây như thế nào cũng thấy vui vẻ. Bất chợt ánh mắt nàng dừng lại một hiệu sách, hiệu sách này nàng rất quen thuộc a. Chính là nơi mà nàng đã bán tiểu thuyết của mình và kiếm được số vốn kha khá. Nhưng điều quan trọng mà nàng đang nhìn chằm chằm chính là bức tranh treo trước hiệu kia.

Nàng hấp tấp vén màn xe lên hô to:” Mau dừng lại!”

Ảnh vệ chưa kịp hiểu chuyện gì nhưng vẫn nhanh chóng dừng lại, vừa mới dừng lại thì nàng đã trực tiếp nhảy xuống. Lúc nàng nhảy xuống hắn cũng nhíu mày mở mắt, hắn chưa từng thấy nàng như vậy nên cũng xuống theo.

Nàng chạy đến hiệu sách nhìn chắm chắm bức tranh, bức tranh này đang vẽ cảnh tượng của một mái đình nghỉ mát, nơi đó có một hồ sen lớn, làn gió thổi qua khiến mọi cảnh vật nhẹ lay động gợi một cảm giác nhẹ nhàng thoải mái. Bố cục có phần giống với đình nghỉ mát của vương phủ nhưng nó có cảm giác không phải. Nhưng bức tranh lại sinh động đến không tưởng.

Nàng đưa tay khẽ sờ bức tranh, chủ tiệm của hiệu sách nhìn thấy nàng đương nhiên cười tươi rói xoa xoa tay đến hỏi:” Vị phu nhân này không biết phu nhân muốn mua thứ gì, hiệu sách của lão có rất nhiều sách để phu nhân lựa chọn a”

Nàng nhìn Phùng lão hỏi:” Bức tranh này là do ai vẽ?”

“ Ngươi… ngươi là…” chủ tiệm hoảng sợ lắp bắp nhìn nàng, bởi vì đối diện trực tiếp ông mới nhận ra nàng chính là vị nam tử đến bán tiểu thuyết cho mình a. Không ngờ nàng chính là người đó. Nhưng nàng không quan tâm chỉ muốn biết ai là người vẽ bức tranh này.

Phùng lão đương nhiên nhận ra nàng không nhẫn nại liền kiềm chế cảm xúc lại:” Khụ… nếu lão nhớ không lầm thì là một vị công tử họ Dương đến nhờ lão bán một vài bức tranh”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play