Giải Phóng ôm cậu: “Bao nhiêu năm không được nghe rồi.”
“Không đâu.” Ái Quân nhẹ giọng cười bảo: “Ngày nào em cũng gọi anh một trăm lần trong lòng.”
Giải Phóng cười bò cả ra: “Tên nhóc chết tiệt này, mặt dày hơn rồi.” Hắn đuổi theo, thân mật ôm vai Ái Quân: “Bảo sao ngày nào anh cũng thấy tai vừa nóng vừa ngứa.”
“Thật á?” Ái Quân quay đầu qua hỏi.
“Thật!” Giải Phóng ra vẻ nghiêm túc đáp.
Điều em nói cũng là thật đấy. Ái Quân nghĩ.
Lúc đến gần nhà hầm, Giải Phóng hỏi: “Cái thằng Từ Viện Triều không gây phiền phức cho em chứ hả?”
Ái Quân cười rạng rỡ: “Không, hai chai rượu xái của anh cũng khá có tác dụng đấy chứ.”
Giải Phóng xoa xoa mái tóc cắt ngẵn cũn cỡn của mình: “À, tên ấy nói với em rồi à?”
“Vâng. Anh ta thật sự rất tốt với em. Rất săn sóc.
Giải Phóng tiến lên một bước, quay người qua hỏi Ái Quân: “Còn hơn anh tốt với em?”
Trong ánh chiều tà, nụ cười Ái Quân vừa ngây thơ lại nghiêm túc: “Sao thế được? Anh tốt nhất. Mãi mãi là tốt nhất.”
Giải Phóng nhẹ nhàng ôm Ái Quân, khẽ đung đưa.
Hai người lặng yên ôm nhau lâu thật lâu.
Đám Từ Viện Triều trông thấy Giải Phóng cũng vô cùng ngạc nhiên.
Sau một thời gian dài không gặp, ai nấy đều cao lớn hơn. Ái Quân nấu cơm, thu hoạch năm nay không tệ, lương thực xem như đủ ăn, thỉnh thoảng còn có chút thịt hoặc trứng gà. Bọn họ uống chút rượu do người dân ở đây ủ, độ cồn cao đến sợ, uống vào mà thấy choáng váng. Ấy thế mà Giải Phóng lại chẳng bận tâm, mọi người đều khen tửu lượng hắn tốt, hắn cười lớn bảo: Ở trong quân đội chẳng học được gì, lại học được cách uống rượu.
Ái Quân nhìn Giải Phóng với nụ cười sảng khoái, trong đám người hắn tựa như một nguồn sáng vậy, ánh mắt Ái Quân lưu luyến vuốt ve trên gương mặt hắn, cứ nhìn mãi, rồi nhịn không được bật cười.
Tối này Giải Phóng không thể ở lại, hắn phải về doanh trại, Ái Quân tiễn hắn hai mươi dặm (*).
Dặm
Giải Phóng vỗ đầu cậu: “Chẳng phải em nói với anh là ăn uống no đủ à? Dám gạt anh!”
Trong đêm đen, Ái Quân ‘ừm’ một tiếng rồi không nói gì nữa.
“Về đi. Muộn rồi.”
“Em tiễn anh thêm đoạn nữa. Đằng nào về cũng đi ngủ luôn, không còn việc gì khác.”
“Được ngủ thì cứ ngủ nhiều chút đi.”
“Biết rồi.”
“Thế sao còn chưa về đi?”
“Giờ đã về rồi ư?”
Giải Phóng kéo Ái Quân lại gần, đoạn ôm cậu, nói rất khẽ: “Gầy thành thế này rồi!”
Hắn chầm chậm vuốt lưng của cậu, xương lưng nhô lên cấn, giống một đôi cánh gãy. Tim Giải Phóng đau nhói.
“Về đi, anh còn tới nữa mà. Thường xuyên luôn!”
“Anh đảm bảo chứ?”
“Anh đảm bảo!”
20.
Giải Phóng nói được làm được, quả nhiên mỗi khi đến ngày nghỉ đều sẽ tới thăm Ái Quân.
Trời còn chưa sáng hắn đã xuất phát, chạy mấy mươi dặng đường, ở đến nhá nhem tối rồi lại về doanh trại.
Đôi khi có xe của quân đội tiện đường, hắn đi theo cũng tiết kiệm được không ít thời gian.
Ái Quân biết hắn đi đi về về rất vất vả, nên mỗi lần hắn tới đều cung cụng như bồ tát, đến cốc nước cũng là Ái Quân rót xong mới đưa cho hắn.
Chỗ ở của đám thanh niên đến ngày nghỉ lại cực kỳ quạnh quẽ. Trong số sáu cậu trai thì hai cậu người nhà có chút quan hệ nên đã xin cho về thành phố rồi, còn Từ Viện Triều sau khi thành đôi với một cô gái cao ráo ở cách vách thì ngày nghỉ là hai người sẽ dính lấy nhau, giống như một cặp vợ chồng son. Hai cậu trai khác, một là Thụy Lâm, hắn thích đưa bạn gái – cũng chính là một cô bạn thấp thấp nhà bên – lên thị trấn đi dạo vào ngày nghỉ, còn lại là Dược Tiến nhỏ tuổi nhất, thích chạy lung tung khắp nơi. Thế là trong nhà hầm thường chỉ có Giải Phóng cùng Ái Quân.
Ái Quân vừa tán dóc với Giải Phóng vừa nấu cơm. Lần nào tới Giải Phóng cũng đều mang theo một ít đồ ăn. Thế nên dù lương thực của đám thanh niên vẫn chẳng đủ ăn, nhưng mọi người cũng không để ý việc thêm một miệng ăn nữa.
Hôm nay lại là một ngày nghỉ nữa, sắc trời có chút u ám, những đám mấy đen nhạt màu bay ngang, từ từ thấm ướt một mảnh trời. Thời tiết thế này đã kèo dài mấy hôm nay, sắc mặt người trong thôn ai nấy đều u ám, bảo sắp mưa lớn rồi, nguy quá, đến mùa đông lại phải đi xin ăn.
Chẳng mấy chốc, trời bắt đầu mưa. Giọt mưa ở miền Bắc to như hạt đậu, rơi trên mặt đất để lại từng vệt đen thẫm, chỉ trong chớp mắt mưa đã giăng kín trời.
Ái Quân đứng trước nhà hầm, cau mày nghĩ, cái thời tiết chết tiệt này!
Hôm nay Giải Phóng không tới được rồi.
Vừa mới nghĩ vậy, liền thấy có người nhảy vào từ bên ngoài, người này ướt như chuột lội, trong ngực còn ôm một gói đồ, mới đứng đó một lát mà dưới chân hắn đã ướt sũng một mảnh.
Ngoài Giải Phóng ra thì còn ai khác nữa?
Ái Quân lấy khăn xuống đưa cho hắn, bảo: “Anh điên à! Mưa to thế này còn chạy qua làm gì?”
Giải Phóng cười hì hì bảo: “Lúc đi chưa mưa.”
Ái Quân nhìn lại, thì ra cái bọc tỏng ngực Giải Phóng là áo mưa quân dụng, Ái Quân tức muốn nổ phổi: “Anh… Anh bị ngu à! Có áo mưa mà không dùng, gói vàng hay gói bạc vậy.”
Giải Phóng mở bọc áo ra, là một ít đồ ăn, bánh mỳ, thậm chí còn có cả táo!
Bởi vì hôm nay trời mưa nên đám Từ Viện Triều không ra ngoài, Giải Phóng chia đồ cho họ, Thủy Dược Tiến vui tới mức nhảy cẫng lên, bảo mình cả mấy năm chưa được ăn táo rồi.
Từ Viện Triều nhận đồ, nói cảm ơn rồi vội vàng mặc quần áo tính rời khỏi nhà hầm, Thủy Dược Tiến cười nói: “Lại đem dâng cho bà xã đấy!”
Từ Viện Triều kẹp cổ hắn dưới nách: “Đi cùng đi, kêu chị ở bên đó làm món gì ngon ngon để bịt miệng cậu lại.”
Thụy Lâm bảo cũng muốn đi cùng, con trai tầm tuổi này chẳng có đứa nào không thích dính lấy bạn gái.
Mấy người đi rồi, trong phòng chỉ còn Ái Quân và Giải Phóng. Ái Quân lấy quần áo khô của mình, bảo Giải Phóng mau thay ra.
Giải Phóng tùy tiện cởi quần ra.
Ái Quân sững sờ một lúc, lát sau mới hoàn hồn, quay mặt đi cười ở nơi Giải Phóng không nhìn thấy.
Quần áo của Ái Quân bó sát vào người Giải Phóng, cúc áo đằng trước chỉ miễn cưỡng cài được hai nút, hắn vừa quay người cái là lại bung ra; rồi quần ngắn thì không nói, đằng này phần eo cũng bị chật không cài lại được, Ái Quân phỉ nhổ hắn: “Anh ăn cám tăng trọng đấy à?”
Giải Phóng ngồi trên giường cười hì hì, vẫn đang loạt xoạt bới đồ từ trong áo mưa ra.
Ái Quân thì bận hong quần áo cho Giải Phóng, Giải Phóng đi đến gần cậu: “Đừng làm nữa.”
Ái Quân nói: “Không mau hong khô đi, lát nữa anh về mặc quần áo ướt sẽ bị cảm cho coi.”
Đoạn vừa nói vừa luồn tay vào tay áo khoác của Giải Phóng rồi lộn ra, giơ bên lửa mà hong.
Trời oi bức, mặt Ái Quân ướt đẫm mồ hôi, từng hạt mồ hôi to bằng hạt đầu tụ lại trên tóc rồi chảy dài trên chán.
Giải Phóng đoạt lấy quần áo, dùng củi ở một bên dựng thành cái giá, vứt lung tung quần áo lên trên rồi lại kéo Ái Quân đi vào ngồi lên giường: “Anh vừa đến mà đã muốn anh đi à? Nhóc chết tiệt!”
Ái Quân trợn trắng mắt với hắn, bật cười.
Giải Phóng đưa một món đồ qua: “Để dành riêng cho em đấy.” Đó là một trái táo đỏ rất to: “Quả to nhất đó.”
Ái Quân nhận lấy, lau vào vạt áo rồi cẩn thận cắn một miếng.
Quả táo ấy không giòn, bồn bột nhưng rất ngọt, cái huơng trái cây ấy cách một thời gian quá dài đã trở lên xa lạ; cắn thêm miếng nữa, vị ngọt trong miệng cùng vị ngọt trong ký ức hòa quyện lại với nhau.
Ái Quân bỗng nhiên ngẩn ra, Giải Phóng xoa xoa đầu cậu: “Ngớ người rồi? Em muốn khóc đấy à? Từ nhỏ đã vậy rồi, hễ ăn được cái gì ngon là lại vui đến phát khóc, chẳng có tiền đồ gì cả! Chờ sau này anh của em có tiền sẽ dẫn em đi ăn khắp ơi luôn, chúng mình ăn xuyên Trung Quốc!”
Lát sau Ái Quân khe khẽ nói: “Anh Giải Phóng ơi… Em…em phải đi xin ăn.”
22.
Giải Phóng cười lớn: “Chuyện thú vị thế này mà không gọi anh với!”
Ái Quân ngước mắt nhìn hắn, Giải Phóng tiếp tục cười bảo: “Xin ăn thì làm sao? Không mất mặt! Lữ Mông Chính (*) năm ấy còn phải đi xin ăn nữa là! Phải đi xin ăn lúc còn thanh niên anh hùng đấy! Lần sau đi nữa thì em gọi anh đi cùng! Anh đây thay quần áo của quần chúng, cùng em đi!”
Lữ Mông Chính
Ái Quân khẽ cười: “Đến Lữ Mông Chính cũng lôi ra rồi.”
Giải Phóng nói: “Bao nhiêu năm rồi không nghe sách, em còn nhớ hồi nhỏ chúng mình đến Thiên Kiều nghe Lý Thiết Chủy thuyết thư không? Nào là Thất hiệp ngũ nghĩa, Tam Quốc, Nhi nữ anh hùng truyện.”
Ái Quân cười ha ha: “Sao mà không nhớ được! Anh còn nói mấy câu đùa tục tĩu kìa! Anh cũng chẳng hiểu nó nghĩa là gì mà cũng học vẹt theo, khiến mẹ nuôi dùng kim khâu mền đâm cho chảy cả máu.”
Giải Phóng nheo mắt bảo: “Có chuyện này ư? Sao anh không nhớ?”
Ái Quân cười, dựa vào vai Giải Phóng đung đưa.
Giải Phóng dùng tay giữ cậu lại, hắn cười lớn, nhân lúc Ái Quân không không chú ý nhanh tay lau đôi mắt đã ươn ướt.
Ái Quân cầm táo lên, rồi lại đưa đến bên miệng Giải Phóng bảo hắn cắn.
Cứ thế hai người chia nhau ăn hết trái táo, mưa cũng tạnh.
Đến chiều, ấy thế mà trời lại nắng, mặt trời rực rỡ treo trên cao.
Giải Phóng nói: “Người cứ dinh dính, giá mà được tắm cái thì tốt.”
Ái Quân bảo: “Có chỗ này tắm được, em dẫn anh đi!”
Thì ra chẳng qua chỉ là một con mương nhỏ, nhưng nước lại rất sạch.
Giải Phóng hoan hô, cởi phăng quần áo nhảy xuống. Hắn đứng dưới mương, trên đầu trên mặt lấp lánh những giọt nước, cười đến là vô tư.
Hắn gọi Ái Quân cũng xuống cùng, hai người tắm sảng khoái một trận, tiếc là nước nông quá nên không bơi được.
Những tia nắng nhảy nhót trên mặt nước, lấp lánh như dát vàng.
Ái Quân bảo: “Tranh thủ lúc không có người, mau thay quần áo đi.”
Giải Phóng chẳng thèm để ý cởi quần dùi ướt sũng ra, cười nói: “Có người anh cũng chẳng sợ. Đàn ông nhìn thì chẳng sợ, còn đàn bà nhìn thì anh chiếm hời.”
Ái Quân quay mặt đi cười nói: “Tất nhiên là anh không sợ, anh mặt dày quen rồi.”
Giải Phóng hi hi ha ha bảo Ái Quân cũng thay quần áo đi.
Ái Quân do dự một chốc, rồi quay người cởi quần đùi, nhanh chóng lên bờ mặc quần áo sạch.
Giải Phóng quay sang trước mặt Ái Quân, nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó trên người cậu.
Ái Quân nhanh chóng nhận ra ánh mắt nóng hừng hực của hắn.
Nắng ngày càng đẹp, rọi trên mặt nước lấp lánh.
Giải Phóng trông thấy Ái Quân đỏ mặt rồi.
“Anh nhìn đâu đấy?”
Giải Phóng cười ngoác miệng: “Em không to bằng anh.”
Ái Quân luống cuống mặc quần áo vào, gần như là chạy trốn khỏi Giải Phóng: “Anh cái đồ lưu manh thối tha.”
Giải Phóng cười ngặt nghẽo.
Ái Quân tìm được một ít quả dại, tuy rất nhỏ nhưng được nước mưa gột rửa đến căng mọng. Cậu cầm chúng trong tay rồi đưa cho Giải Phóng, khuôn mặt bị ánh nắng hong thành màu lúa mạch vẫn ẩn ẩn chút ráng hồng ban nãy.
Hai người trải quần áo ướt bên bờ mương, Ái Quân dang tay dang chân nằm trên bãi cỏ ven mương, cơ thể trẻ trung căng bóng dướng ánh nắng, mỏng manh nhưng uyển chuyển, toát lên vẻ rực rỡ kỳ lạ.
Giải Phóng thân mật mơn trớn xương vai nhô ra vì gầy của cậu, rồi nằm sấp xuống dán vào bụng cậu để lắng nghe.
Cái trò hay chơi thuở nhỏ này gợi lại những kỷ niệm ấm áp xa xưa trong lòng hai người trẻ.
Ái Quân cũng cong người, áp sát vào bụng Giải Phóng mà nghe.
Trong bụi cỏ vang lên tiếng côn trùng kêu yếu ớt. Năm đói kém, người chẳng đủ ăn, đến lũ côn trùng cũng kêu đến uể oải.
Ấy thế nhưng tiếng tim đập của người bên tai lại rất mạnh mẽ, tựa như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ái Quân ngẩng đầu, mặt đối mặt với Giải Phóng, hai người nhìn nhau khẽ cười.
Giải Phóng nhớ mãi nụ cười dập dờn như sóng nước của Ái Quân đêm ấy.
Lúc sẩm tối, Giải Phóng phải về doanh trại, Từ Viện Triều cho Ái Quân mượn chiếc đèn bin màu bạc bảo bối của hắn.
Lần này, Ái Quân tiễn đến xa hơn.
21.
Tưởng Ái Quân dậy từ rất sớm.
Mới bốn giờ, trời hãy chưa sáng, phía chân trời vẫn còn lấp lánh hai ba ngôi sao.
Tuy là mùa hè, nhưng vào lúc này tiết trời vẫn rất mát mẻ, thậm chí còn se lạnh. Ái Quân với chiếc áo sơ mi dài tay rồi mặc vào, khẽ tay khẽ chân đi đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài.
Lúc cậu trở mình dậy Từ Viện Triều đã tỉnh rồi, nhưng nằm im không động nhìn Ái Quân rón rén ra ra vào vào, nhìn cậu đi ra ngoài.
Viện Triều gác tay dưới gối nhìn mái nhà loang lổ, hồi lâu sau thở dài một tiếng, chẳng ngủ được nữa.
Hôm nay lại là một ngày nghỉ, mọi lần đều là Giải Phóng đến thăm Ái Quân. Lần này, Ái Quân quyết định rằng cậu phải đến phụ cận doanh trại đợi Giải Phóng.
Ái Quân vừa đi vừa ủ rũ, cuối cùng cậu vẫn dậy muộn chút, vốn là muốn rời giường lúc ba rưỡi.
Mấy hôm này cậu ngủ ngon, an ổn hơn bất cứ ngày nào trong vòng bốn năm qua, cậu cảm thấy rằng lúc ngủ xương cốt cũng kêu răng rắc, hình như đang dài ra? Hai năm trước ăn uống nào có dinh dưỡng gì, đã bỏ lỡ thời cơ tăng chiều cao, cậu còn tưởng sẽ chẳng cao được nữa.
Vận may của Ái Quân không tệ, mới đi chưa được bao xa thì gặp Thuyên Trụ, chính là người đàn ông trung niên năm đó đón bọn họ đến thôn. Chú lái xe lớn, cũng hướng về thị trấn lân cận.
Thấy Ái Quân dò đường theo sao trời, chú không nói năng gì mà dừng lại bên cạnh cậu, kéo cậu lên xe.
Ái Quân hỏi: “Chú Thuyên Trụ, sớm vậy chú đã lên trấn làm gì thế?”
Thuyên Trụ đáp: “Đi kéo phân. Đi muộn ấy, người trên trấn đều dậy rồi, chê thối.”
Ái Quân cười.
Có vẻ như hôm nay tâm trạng Thuyên Trụ khá tốt, khẽ ngâm nga một điệu tín thiên du, lái xe rất vững vàng.
Thuyên Trụ hát: Nếu người là anh trai ta, thì vẫy vẫy bàn tay; nếu người không phải anh trai ta, thì hãy đi đường của người.
Ái Quân ngồi trên xe, cạnh Thuyên Trụ, miệng ngậm một cọng cỏ rồi mỉm cười một cách khó hiểu.
Thuyên Trụ hỏi cậu: “Sớm thế này mà đi đâu đấy?”
Ái Quân bảo: “Đến thị trấn XX tìm anh cháu.”
Thuyên Trụ nói: “Chính là cái cậu bộ đội kia hả?”
Ái Quân đáp: “Vâng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT