VONG TIỆN -[EDIT] - NHẬT KÝ MANG THAI CỦA ĐẠI SƯ HUYNH VÂN MỘNG -MĐTS

6


2 năm

trướctiếp

16Ngụy Vô Tiện dự định đưa Lam Vong Cơ ra ngoài chơi hồ, nhân tiện hắn cũng đã vài ngày không chơi nước, ngày nào có mưa, trên mặt đất có nhàn nhạt vài cái hố nước, hắn nhìn đến nghiện, chỉ muốn một phát nhảy xuống nước...Sao hắn lại thảm như vậy, suy cho cùng, vẫn là trách cái lão đầu kia khám là hắn có thai... Còn cả mấy tên sư đệ vô tri nghe gió thì là gió, nghe mưa thì chính là mưa kia nữa.Ngụy Vô Tiện dắt Lam Vong Cơ đi chỗ nào, các sư đệ cũng sẽ đuổi theo tới đó, dính như keo da chó, bất luận thế nào cũng bứt không ra được.Ngụy Vô Tiện đuổi người "Các ngươi nhanh chạy đi luyện công."Các sư đệ đưa lý do ra "Sư phụ không có ở đây."Ngụy Vô Tiện cười trêu tức "Giang thúc thúc không ở đây thì không thể luyện công sao?"Các sư đệ lại nói "Sư phụ không ở đây, thì sẽ có Đại sư huynh dẫn đi luyện, nhưng Đại sư huynh hiện giờ..."Ngụy Vô Tiện "... Dừng lại!"Nhìn thấy ánh mắt của Lam Vong Cơ càng thêm kì quái, dường như đang dần dần biến thành "Ngụy Anh thân mang trọng thương", Ngụy Vô Tiện vội vàng kêu dừng, các sư đệ cũng thức thời câm miệng, nhưng đi theo sau Đại sư huynh này, nhìn biểu tình đó là muốn cắn chết không bỏ.Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện từ đầu tới chân đánh giá một lần, lại nghĩ tới mới vừa rồi các sư đệ dường như là không bình thường mà chú ý bụng nhỏ Ngụy Vô Tiện, cuối cùng dừng ánh mắt xuống chỗ kia, lo lắng nói "Ngụy Anh, thân thể ngươi... Có chỗ nào không khỏe sao?"Ngụy Vô Tiện bị y nhìn chằm chằm đến nỗi trên mặt nóng lên, trước thì có Lam Vong Cơ như hổ rình mồi hỏi tới hỏi lui, sau lại có các tiểu sư đệ bụng dạ khó lường bám lấy mình... Nghe nói chuyện có thai liền một mực không thả, Ngụy Vô Tiện cảm thấy bị bọn họ bức đến đỉnh đầu phát lạnh, bỗng nhiên ngộ ra, có chút thấu hiểu cho vị Lý đại thúc nhà bên mỗi ngày phải giải quyết chuyện các vợ lẽ phân tranh đến nỗi hói cả tóc... Hắn sờ sờ đỉnh đầu vẫn rậm tóc đen của mình, lòng có chút sợ, muốn mở miệng giải thích với Lam Vong Cơ "Lam Trạm, ta thật sự không sao hết."Lam Vong Cơ biết người này không chuẩn mực đứng đắn, mặc dù nghe hắn đảm bảo, nhưng vẫn không tin, ánh mắt như cũ một mực dính trên bụng Ngụy Vô Tiện, nói "Ngụy Anh, nếu như sinh bệnh, thì nhanh chóng chữa."Ngụy Vô Tiện "..."Ngụy Vô Tiện đau đầu mà giải thích, thuận miệng bịa chuyện "Không phải... Lam Trạm, ngươi nhìn ta mỡ mập thể tráng, sắc mặt hồng nhuận sáng sủa, ta nếu là heo cũng có thể xuất chuồng, như này sao có thể sinh bệnh?!"Lam Vong Cơ bị sự so sánh kinh người của Ngụy Vô Tiện dọa sợ "..."Các sư đệ Tam Tứ Ngũ cũng bị câu nói của Đại sư huynh làm cho cạn lời "..."Lam Vong Cơ còn đang nhìn chằm chằm bụng nhỏ hư hư thực thực có vấn đề của Ngụy Vô Tiện, chợt thấy một đôi tay nhỏ trắng nõn xuất hiện, tương phản quá lớn với quần áo thường ngày màu đen của Ngụy Vô Tiện, quá mức chói mắt. Lam Vong Cơ nghi hoặc nhìn về phía cánh tay... Lục sư đệ.Không hiểu nhiều lắm bọn họ đang nói cái gì, Lục sư đệ tự mình chạy đến bên cạnh Đại sư huynh, dùng tay che lại bụng nhỏ của Đại sư huynh, mặc dù có hơi nhát gan, giọng nói cũng phát run đôi chút, nhưng vẫn dũng cảm nói "Nam, nam nam thụ thụ bất thân...Ngươi không được nhìn."Lam Vong Cơ "..."Ngụy Vô Tiện "..."Sư đệ Tam Tứ Ngũ "..." Như này có thể xem như... Đồng ngôn vô kỵ*?*童言无忌: nói chuyện thành thật, không thể trách.17Kế hoạch chơi hồ của Ngụy Vô Tiện xem như đi ngâm suối nước nóng, dưới cái nắng chang chang mặt trời rực rỡ không còn cách nào khác đành phải dẫn Lam Vong Cơ đi dạo phố.Tuy nói là đi dạo, nhưng Ngụy Vô Tiện cũng có ý định dẫn Lam Vong Cơ đi quán ăn ngày thường bán đồ ăn hương vị không tệ kia, giới thiệu với y những cái hay ho của Vân Mộng không ngừng nghỉ.Đi tới một quán ăn nhỏ, Ngụy Vô Tiện gọi mấy cái bánh bột ngô, hắn và Lam Vong Cơ, tiếp theo là các sư đệ Tam Tứ Ngũ Lục, mỗi cái bánh đến, giấy dầu gói kỹ bánh bột ngô vừa mới ra nồi, nổ nổ màu vàng ánh kim xốp giòn. Thêm nữa là trên mặt còn như một mặt trời nóng rực lửa, khiến cho mấy vị người Liên Hoa Ổ đổ mồ hôi trán, không chịu nổi mùi hương rất mê người của bánh bột ngô, bởi vậy cho dù nóng đến bỏng miệng, Ngụy Vô Tiện và một bang sư đệ của hắn ăn như hổ đói, lấy tay phù phù quạt bên miệng, nóng đến nỗi không kịp thở.Ngụy Vô Tiện để ý Lam Vong Cơ, khi ăn cũng không quên liếc nhìn y một cái, chỉ thấy tiểu cũ kỹ kia thân trường ngọc lập, giáo phục Cô Tô Lam thị bọc mấy tầng, như cũ không thể nhìn ra sắc mặt có gì khác thường, gương mặt trắng nõn nhẹ nhàng thoải mái, cầm bánh bột ngô thong thả ung dung mà ăn, nếu như so sánh với bọn Ngụy Vô Tiện, không thể nói là không cứng nhắc.Ngụy Vô Tiện nói thầm "Cái gì cơ, ta gả sao... Rõ ràng chính ngươi mới giống tiểu thư khuê các..."Lục sư đệ ngẩng đầu lên "Đại sư huynh, huynh nói gì?"Ngụy Vô Tiện ấn hắn xuống "Không có gì, đệ ăn đi."Lại nhìn về phía Lam Vong Cơ, chỉ thấy y cũng nhìn về phía mình cùng các sư đệ bên này, đôi mắt thiểu sắc khúc xạ dưới ánh mặt trời đỏ rực, chiếu sáng cả người.Ngụy Vô Tiện "..."Ngụy Vô Tiện "Ngươi nghe thấy rồi phải không?"Lam Vong Cơ gật đầu.Chúng sư đệ "?"Ngụy Vô Tiện hỏi "Ngươi đang trêu chọc ta?"Lam Vong Cơ lắc đầu.Chúng sư đệ "??"Ngụy Vô Tiện hỏi lại "Chẳng nhẽ ta nói không đúng sao?"Lam Vong Cơ nói "Đúng."Ngụy Vô Tiện nói "Vậy ngươi còn trêu chọc ta?"Lam Vong Cơ nói "Không có."Chúng sư đệ "????"Hai người nói qua nói lại vài câu, các sư đệ nghe mà càng thêm mụ mị, sau đó chỉ thấy Ngụy Vô Tiện cắn mấy cái đã ăn xong cái bánh bột ngô, vo mảnh giấy dầu lại, tùy tay ném, sau đó nắm lấy tay Lam Vong Cơ cắn cả cái bánh, lại nhìn trúng đồ ăn khác, bánh bột ngô trong miệng còn chưa nuốt xuống, lời nói có hơi không rõ ràng "Đi đi đi, sang bên kia coi tiếp nào."Chúng sư đệ "?!"Lam Vong Cơ "..."Y cảm nhận được rõ ràng, một loạt động tác mới nãy của Ngụy Vô Tiện khiến ánh mắt mấy tiểu hài tử kia nhìn y sắc bén thêm mấy phần...Giờ phút này, Lam Nhị công tử nhận định là rốt cuộc đã hiểu vì sao Ngụy Vô Tiện tạm thời không nói chuyện của hai người ra cho mọi người biết... Bang người nhà này của hắn... Quả thật khó mà nói.18Đợi đến khi chạng vạng tối, mấy người thấy sắc trời đã muộn, trở về Liên Hoa Ổ, thân ảnh dưới nền trời tối sầm hiện lên, Giang Phong Miên cũng đúng lúc này xách theo Giang Trừng về đến nhà.Ngụy Vô Tiện chỉ vào Giang Trừng cười ha ha "Ha ha ha ha Giang Trừng à, lúc trước ngươi còn chê cười ta, hiện giờ không phải là bản thân mình cũng bị xách về hay sao hả?"Giang Trừng cãi lại "Ta tốt xấu gì cũng ở lại lâu hơn ngươi một tháng, ngươi thì sao? Sớm như vậy đã bị xách về, có cái gì tốt mà khoe ra chứ?!"Ngụy Vô Tiện vô cùng đắc ý, chỉ vào trán Giang Trừng, tiếp tục cười to "Ta không có bị thương nha!"Giang Trừng nói "Còn không phải vì hôm đó ngươi dùng tay thuận đánh, ta là muốn cho hắn nếm thử vị mới lạ, trên dường chần chờ, thay đổi tay, mới bị đánh trả một cái... Sao hả?"Hai người ầm ĩ vài câu, Giang Trừng cảm thấy có chút không đúng, hỏi "Ngụy Vô Tiện, ngươi đứng xa như vậy làm gì?"Bình thường lúc này, hai ngươi sớm đã kề vai sát cánh ngươi một quyền ta một chưởng mà nháo ầm lên, nhưng hôm nay... Ngụy Vô Tiện thành thành thật thật đứng yên một chỗ, nghiêm túc mà lại hơi không bình thường.Giang Trừng bước lên vài bước, thuận lợi thấy Lam Vong Cơ đứng đằng sau Ngụy Vô Tiện, sắc mặt cứng đờ, hỏi "Lam Vong Cơ?"Ngụy Vô Tiện gật đầu.Giang Trừng lại hỏi "Lam Nhị công tử đến Liên Hoa Ổ là có chuyện gì sao?" Trước đó mấy ngày hắn thỉnh thoảng không nhìn thấy Lam Vong Cơ, lúc đó bọn họ - mấy tên hồ bằng cẩu hữu truyền tin rằng, Lam Vong Cơ xuống núi, còn sôi nổi suy đoán vì sao y xuống núi lần này, ai ngờ mới vừa bị xách về Liên Hoa Ổ, thì lại tiếp tục gặp được y.Ngụy Vô Tiện chỉ chỉ mình "Tới thăm ta."Giang Trừng "Hả..."Ngụy Vô Tiện ồn ào nói "Ai da Giang Trừng ngươi đừng có mà không tin."Giang Trừng qua loa nói "Ta tin là được rồi nhỉ?"Ngụy Vô Tiện xoay người kéo Lam Vong Cơ "Lam Trạm!"Lam Vong Cơ bất đắc dĩ, giải thích "Ta xác thật là vì Ngụy Anh mà đến."Ngụy Vô Tiện tiếp tục đắc ý.Giang Trừng chết lặng tại chỗ.Mà nhóm tiểu sư đệ nghe lời này, chuông cảnh báo trong lòng reo vang.Mấy cái đầu nhỏ chụm lại với nhau, ríu rít.Tam sư đệ nói "Hôm nay Lam Nhị công tử và Đại sư huynh quá mức thân thiết."Tứ sư đệ nói "Y còn chính miệng nói là vì Đại sư huynh mà đến."Ngũ sư đệ suy đoán "Chẳng lẽ hài tử thật sự chính là của y?"Tam sư đệ dẫn đầu các sư đệ khác lắc lắc đầu "Không... Người nhà Lam thị sẽ không như thế..."Ngũ sư đệ nghi hoặc "... Cho nên?"Tam sư đệ chắc nịch "Lam Nhị công tử... Có lẽ là đang theo đuổi Đại sư huynh."Lục sư đệ hoảng sợ "Y muốn mang Đại sư huynh về Cô Tô sao?!"Sắc mặt của mấy sư đệ khác đã biến thành có chút khó coi.Lục sư đệ "Còn có hài tử trong bụng Đại sư huynh nữa, đích tử thứ nhất của Liên Hoa Ổ đời sau, cũng cùng nhau mang về?!"Sắc mặt của mấy sư đệ khác càng khó coi hơn.Lục sư đệ đột nhiên khóc lên "... Trả Đại sư huynh của ta đây!"Một tiếng hét này vang dội rất tớn, ba người Ngụy Vô Tiện ở nơi xa quay đầu lại, Lam Vong Cơ cùng Giang Trừng vẻ mặt khó hiểu.Ngụy Vô Tiện đã đoán ra một chút nguyên nhân của vụ việc "..."Ngụy Vô Tiện đẩy đẩy hai người "Đi đi đi vào nhà ăn cơm đừng để ý đến chúng."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp