142Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng đang ngồi
cãi nhau, Lam Vong Cơ thì ở bên cạnh đọc sách, thỉnh thoảng lại chú ý một chút
tình huống bên kia, nhằm đề phòng tiểu đạo lữ nhà mình bị ức hiếp. Nhiếp Hoài
Tang thì ngồi xỉa hạt dưa, say sưa ngon lành xem náo nhiệt, quạt xếp phe phẩy
vài cái, trong lòng luôn có cảm giác hình như mình đã quên mất cái gì...Hắn xỉa
hết sạch hạt dưa xong, ánh mắt như tên trộm dò xét xung quanh, đợi đến khi quét
tới đám bạn xấu thì dừng lại.Nhiếp Hoài Tang "..."Chỉ thấy đám thiếu
niên tuổi không lớn lắm kia người nào người nấy ánh mắt đờ đẫn, hai mắt vô thần,
giống như là bị đả kích, không biết bọn họ đã ngồi như vậy bao lâu rồi.Nhiếp
Hoài Tang suy đoán, có lẽ là từ sau câu nói "bảo bảo trong bụng" của
Lam Vong Cơ, bọn họ vẫn luôn giữ trạng thái như vậy...Thất sách thất sách, sao
lại có thể quên điều này được chứ?Nhớ lại Nhiếp Hoài Tang hắn lúc trước, sau
khi biết được chuyện này hắn mất ròng rã một ngày một đêm mà vẫn chưa thể tỉnh
hồn lại. Cái đám vô tư này thì không cần phải nói, cả ngày ngoài tiểu cô nương
xinh đẹp ra thì chính là tiểu cô nương xinh đẹp.Nhiếp Hoài Tang di chuyển tới
bên người bọn họ, quơ quơ tay trước từng đôi mắt mở to nhìn đăm đăm của đám bạn
xấu... Không có phản ứng.Hắn lại quơ quơ tay... Vẫn như cũ không có phản ứng
gì.Thật là phiền quá đi...Sau đó Nhiếp Hoài Tang vội vàng đi tới, tách hai người
còn đang đấu võ mồm Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng ra, nở một nụ cười thân thiện,
nói "Hắc hắc hắc... Ngụy huynh Giang ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.