Bước ra bên ngoài khỏi kết giới. Nàng nhìn thấy sắc trời tối đen như mực, trong lòng thầm cảm thán rằng, quả nhiên không hổ danh là kẻ được cả Thiên giới tránh né vì không muốn dây vào sức mạnh của ông ta. Nàng xoa cằm, thầm nghĩ, vốn dĩ Hoa Quả Sơn ngoài xú tiểu tử nhà nàng ra thì cũng chẳng còn có thứ gì đáng giá cho cái kẻ cả đời chỉ biết theo đuổi sức mạnh như hắn ta đến làm gì? Ăn trái cây ư?
Bóng tối từ gã ta dần dần lan tỏa ra, bao trùm cả Hoa Quả Sơn rộng lớn như vậy, nàng có thể đoán ra được người tới là ai, đang ở gần nàng đến thế nào rồi.
Kẻ đứng đầu Thất Đại Thánh yêu vương trong tương lai, Ngu Nhung Vương Khu Thần Đại Thánh. Bởi vì thực lực, xuất thân và cả thế mạnh của ông ta là gì, chưa ai biết được. Thời nàng vẫn còn là một vị tướng quân chưa danh chưa tiếng, khi biểu tứ đệ ra đời, hắn đã tung hoành một phương. Lại nói, sau đó bốn trăm năm xú tiểu tử kia học nghệ trở về, y lại cùng người này kết làm huynh đệ, gọi là một trong Thất Đại Thánh.
Minh Linh Thạch Hầu mạnh đến mức nào, không nói thì tương lai ai cũng sẽ ngầm hiểu ra mà thôi. Nhưng Không nhi nhà nàng vẫn phải sợ kẻ này một phép, cho nên, nàng cũng thật không muốn kẻ này cùng mình đối đầu. Nếu như hắn thật sự có nỗi uất hận với Cửu Trùng Thiên, nàng có thể cùng hắn ta làm nên một mối quan hệ cộng tác đôi bên cùng có lợi.
Bóng đen ùa tới vây quanh lấy khung cảnh trước mặt. Trên người Diệp Lạc Hy xuất hiện những hoa văn của vị Tà Thần đương nhiệm, sáng chói đến đỏ cả mắt. Đồng thời, đôi đồng tử của nàng cũng thay đổi. Nó đỏ lên một cách nguy hiểm và sặc mùi vị của sát khí. Đây chính là tạo hình tiêu chuẩn của một vị Tà Thần đang che giấu thực lực của mình.
Tuy nói là che giấu, nhưng nếu như trước mắt nàng là những kẻ bình phàm, sợ rằng đã bị thần sắc trước mắt đây dọa cho bất tỉnh.
||||| Truyện đề cử:
Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Đáng tiếc là từ khi biết bản thân mình mang thai, các căn linh trong người nàng đều đã bị vô hiệu hóa. Dù cho linh lực và ma năng đều luân phiên nhau điều hành, nhưng cũng chỉ có mỗi kiếm sư là nàng có thể điều động để dùng được. Cũng may là, Nhật Luân Kiếm không vì tình thế này mà bị phong ấn lại đi.
Từ trong bóng tối, một thân ảnh khoác hắc bào bước ra. Vừa nhìn, Diệp Lạc Hy liền biết ngay hắn là hậu duệ của A Tu La và Long tộc. Nàng chợt hiểu vì sao tên này mạnh mà đến các vị tiên chưởng trên kia cũng phải sợ hãi rồi. A Tu La tộc vốn dĩ là tộc nhân có sức mạnh hấp thụ linh khí vô cùng đáng sợ. Long tộc lại là chủng tộc cao quý mà bá đạo. Hắn ta trời sinh lại có thiên phú về xuất thân, bản thân hắn thay vì chọn chính đạo lại bước vào con đường tu ma. Đừng nói là thần tiên trên trời. Cho dù là nàng cũng phải cẩn thận với hắn ta rất nhiều.
Vừa nhìn thấy người kia xuất hiện, đôi mắt kẻ này đã ánh lên tia thích thú. Trước mặt hắn là một cái nữ nhân mang thân xác là ma, nhưng thần cốt lại là tiên. Vốn dĩ tiên và ma xung khắc nhau đến cực điểm, vậy mà nàng ta lại có thể có được thân xác hòa hợp nhau đến như vậy, thật sự khiến người ta ghen tị đến bỏng mắt.
Ánh mắt hắn bị thu hút bởi linh lực xung quanh thân xác này đều tụ lại tại một điểm, hắn nhìn chằm chằm vào bụng của nàng ta. Dường như ở đó có vài tiểu sinh linh đang dần hình thành. Đôi mày liễu kia khẽ nhíu chặt lại, thể hiện sự tức giận thấy rõ. Có lẽ, hắn chính là muốn bóp nát mấy sinh linh đang dần được hình thành từ thân xác kia đi.
Nhận ra sát khí của đối phương đang nhắm đến nơi nào, Diệp Lạc Hy nhíu mày. Kẻ này là muốn đoạt con của nàng?
“Ngươi nhìn cái gì?” Nàng nhíu mày cất tiếng hỏi.
Hắn nhìn nàng ta, đúng là nữ nhân này không biết sợ. Đối diện với khung cảnh khắp nơi tràn ngập ma khí, tầng tầng lớp lớp đều là quỷ dị mà chẳng sợ, lại còn có thể mặt đối mặt với hắn mà không chút kiêng dè thế này, đúng là rất rất thú vị đi. Hắn cất tiếng nói: “Chà, nữ nhân này đúng là thú vị thật!”
Hắn có thể nhìn rõ được nàng ta thực lực đang ở cảnh giới bao nhiêu. Chỉ là một linh vương cảnh cấp bốn. Vừa hay hắn có thể bắt nàng ta về mà không tốn quá nhiều sức.
“Không biết các hạ đến chỗ này của Diệp mỗ là có việc gì nha?” Nàng cười tươi hỏi người trước mắt. Kẻ này xét trên nhiều thực lực đều không hề tầm thường. Hắn ta có vẻ cũng là kiếm sư đi.
Hắn ta nhìn xung quanh, rồi hỏi nàng: “Ta đang tìm một người làm phu nhân cho ta. Không biết ngươi có thể cho ta hỏi xem, có nữ nhân nào thích hợp với ta hay không?”
Nàng nhìn hắn, vẻ khó hiểu. Đoạn, nàng mới hỏi: “Ngươi thực sự muốn đến nơi này tìm vợ sao?”
Hắn nhìn nàng, dường như thuận ý, gật đầu nói: “Ta đang tìm một người vợ có thân xác là ma, thần hồn là tiên. Không biết là ta phải đi đâu để tìm được người như vậy?”
Nếu như nói như hắn, chắc hẳn là hắn ta đang muốn kiếm một cô vợ có tâm hồn thì đẹp còn vẻ bề ngoài là của một ma nhân đây nhỉ? Trong đầu Diệp Lạc Hy nhảy số, đột nhiên nàng nghĩ ngay đến một người. Tiêu Nguyệt Hoa, chỉ có thể là muội ấy.
Nhưng mà…
Nàng xoa cằm nhìn kẻ trước mặt, lại thẳng thừng nói một câu: “Tuổi tác ngươi lớn quá, còn muội muội ta lại có tính cách trẻ con, thật không xứng đáng với ngươi đâu nha. Ngươi vẫn nên là chết tâm đi. Ta cũng không muốn muội ấy lấy một đại thúc bá đâu.”
Một câu “đại thúc bá” này dường như nó là một tiễn xuyên thẳng tim của Ngu Nhung Vương đây, khiến hắn ngay tại chỗ trào máu họng, nhìn chằm chằm vào nữ nhân trước mắt này. Đại thúc bá? Đại thúc bá?! Đại thúc bá?!!!!!
Hắn đường đường là Ngục Nhung Vương được người đời nể vọng, được thiên hạ tôn kính. Tuy hắn tu ma, nhưng thực lực của hắn cũng ngang ngửa với một đại linh thần cấp cao. Chưa kể, tốc độ tu luyện của hắn còn có thể được so sánh với Ưng Đạt Dạ Xoa đại thánh năm xưa. Vậy mà người này có thể vũ nhục hắn, gọi hắn đại thúc bá, trong khi hắn chỉ mới có hai ngàn tuổi?
(*Lưu ý, tính tới thời điểm hiện tại, Tiêu Nguyệt Hoa đã sáu ngàn ba trăm hai mươi mốt tuổi rồi nha)
“Ngươi!” Hắn lau đi máu còn đọng trên miệng mình, chỉ tay về phía nàng, hận không thể gào lên rằng: Ta chưa có già!
Nàng lại nhìn đến cái sừng rồng trên đầu hắn. Liếc mắt qua một chút thì chỉ thấy mới có hai trăm vòng sừng, liền nói: “Ấy chết, xin lỗi nhé tiểu đệ. Ta sơ ý quá, là ngươi chưa có già, là muội muội của ta già rồi. Khụ! Nàng không xứng với ngươi đâu. Ở đây cũng không có người phù hợp với ngươi đâu. Nên hảo hán a, ngươi vẫn nên là đến nơi khác tìm lão bà đi nha. Ta mới không thể giúp ngươi trong tình huống này đâu.”
Rồi nàng còn đang tính xoay người vào trong. Đột nhiên, hắn cất tiếng: “Đợi đã! Ta cũng đâu có nói là ta nhờ ngươi tìm lão bà cho ta?”
Nàng dừng bước, nhìn cái “tiểu đệ đệ” trước mắt này, hỏi hắn: “Vậy ngươi nói xem, ở đây toàn là hầu nhân sinh sống. Ngoài ra còn có tiểu bằng hữu của ta. Nhưng suy cho cùng thì hắn cũng chỉ là nam nhân, lại còn vô dục vô ái, không thích hợp để yêu đương. Ngươi vẫn là nên đến nơi khác đi tìm đi nha.”
Hắn lắc đầu, nói: “Ta đã tìm kiếm người này rất lâu rồi. Bây giờ ta cũng đã tìm được, nơi ở của người đó, muốn đến đón người về thôi.” Ánh mắt còn thâm tình nhìn về phía Diệp Lạc Hy, tựa hồ như đang muốn nói cho nàng biết rằng, hắn ta đang muốn đưa nàng về làm áp trại phu nhân.
Nàng đen mặt, chỉ thẳng tay vào mặt hắn mà mắng rằng: “Đồ cầm thú, bại hoại nhà ngươi! Minh Linh nhà ta lúc này chỉ mới là một cái hài nhi còn chưa ra khỏi bụng mẹ. Ngươi nói là tìm hắn lâu như vậy, là cuối cùng muốn cưỡng bức một đứa trẻ chưa chào đời làm vợ sao?! Ngươi…. Sao ngươi có thể thất đức vậy hả?!”
Tên bại hoại này! Cái Đường Huyền Trang kia mà biết được ngươi dành mất tình duyên vạn kiếp của hắn, chắc chắn hắn sẽ đánh ngươi thành bã đậu!
Không gian xung quanh vì lời nói này của Diệp Lạc Hy mà im lặng đến tịch mịch, chỉ còn lại mấy tiếng chim non hót líu ríu đáng thương và tiếng dế kêu réc réc vang vọng khắp cánh rừng tịch mịch.
Ngu Nhung Vương tông thẳng luôn đầu vào cái cây gần đó. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị người ta quay mòng mòng đến thế này. Tạo sao trên đời này lại có một cái nữ nhân ngốc đến mức không hiểu chuyện như nữ nhân này chứ? Chẳng phải nữ nhân thời nay đều giữ đạo hạnh gia trường, lấy đức làm đầu, lấy đạo hạnh làm trọng sao? Tại sao lại lòi ra một cái nữ nhân ngang ngược như vậy chứ?1
Cảm thấy mình đưa tình ý không đủ, mà hắn cũng chẳng có kiên nhẫn, liền chỉ tay thẳng mặt nàng mà gào lên rằng: “Người ta muốn lấy là ngươi đó! Đồ cái nữ nhân không biết tốt xấu nhà ngươi! Ngươi có biết bổn đại vương tìm được cái người có thân ma cốt tiên như ngươi khó khăn lắm không hả?!”
Cánh rừng lần nữa lại rơi vào cảnh tịch mịch màn hai cảnh một. Diệp Lạc Hy trợn mắt nhìn hắn, hỏi: “Tại sao?”
“Ta cần cơ thể của ngươi để giao hợp. Hậu thế của ta nhất định phải là một kẻ đặc biệt đại tài. Có như vậy, ta mới có thể nuôi dưỡng mầm mống ấy cho tốt, sau này ta nhất định sẽ làm bá chủ thiên hạ này.” Rồi hắn ta nhìn nàng, còn nói: “Ngươi yên tâm. Sau khi thành hôn với ta, ta nhất định sẽ chỉ có một mình ngươi là phu nhân, cho ngươi hưởng hết vinh hoa phú quý trên đời, tuyệt đối sẽ không để ngươi chịu thiệt thòi đâu.”
Diệp Lạc Hy nghe người nọ nói xong, nàng đen mặt. Đoạn, nàng đưa tay ra phía trước, làm ra động tác ám hiệu bảo đối phương dừng lại, còn mình thì nói một câu thẳng thắn: “Không. Chê nha. Cảm ơn!”