Bạch Trần Việt không biết nấu cơm.  Diệp Lạc Hy lại là một kẻ đoản trù nghệ.  Thành ra, đối diện với nguy cơ thức ăn chỉ có thể ăn tươi như trái cây, rau củ, hoặc là nướng chín lên, rải chút gia vị như thịt, cá, cả hai người họ nhấy định sẽ là bị ngán chết.

Hơn nữa, Diệp Lạc Hy còn đang mang thai.  Đây là thời kỳ mà nàng cần được bồi bổ, tịnh dưỡng cơ thể, bắt đầu từ những món thanh đạm.  Thật ra thì nói cho sang miệng thế thôi, chứ trên thực tế, đây là quãng thời gian Diệp Lạc Hy bắt đầu có dấu hiệu nôn nghén của sản phụ thời kỳ đầu rồi.

Hai người họ an an ổn ổn ở chỗ này đã được hai năm tính theo thời gian của Lục Địa Thất Hải.  Còn ở Thanh Khâu, có lẽ thời gian đã đi qua được sáu ngày rồi.  Y nhận được thư từ người nhà, nghe nói là ở nhà gà bay chó sủa thành một đoàn.  Các vị trưởng bối ngoài việc ráo riết lo chuẩn bị hỷ sự cho Bạch Dao Quang thật tốt, còn phải lo chuẩn bị quà mừng cho Diệp Lạc Hy báo hỉ.  Cho nên bận càng thêm bận.

Có điều, mấy ngày qua các vị hung thú nào đó cứ loạn cào cào lên là vì lão bà nhà mình vậy mà lại đánh lẻ đi riêng với bằng hữu nhà mình, bỏ mặc cho bốn kẻ thân là trượng phu của nàng ở nhà không đoái hoài gì sất.  Bọn hắn uất ức lắm cơ.

Bạch Trần Việt nghe báo cáo xong, sắc mặt đen đi một nửa nhìn Diệp Lạc Hy đang ốm nghén.  Cả ngày nay nàng ngủ thì nhiều, ăn thì… chắc chỉ có nửa bát cơm là nhiều rồi.  Nhưng có lẽ, y thấy vậy cũng tốt.  Tuy Diệp Lạc Hy không thể ăn uống được tử tế như người bình thường, nhưng lại có thể hấp thụ linh khí tự nhiên xung quanh nuôi dưỡng thai nhi.  Thai kỳ của nàng cũng đang dần vào thời điểm ổn định, hoàn toàn không xảy ra sơ sót gì.

Y lại nhìn đến cái hầu tử mới mấy ngày trước đã mở mắt nhưng không chịu phá kén chui ra, vẫn còn giam mình ở trong thạch cửu sắc kia đang hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào cái bụng còn bằng phẳng của Diệp Lạc Hy, đôi mắt trẻ nhỏ hiếu kỳ sáng lên lấp lánh, nhìn chằm chằm vào cái bụng phẳng của Diệp Lạc Hy.

Y chợt hiểu.  Có lẽ mấy ngày qua, trong linh khí mà cơ thể Diệp Lạc Hy vô ý hấp thụ có cả linh khí từ thạch cửu sắc trước mắt họ đây.  Thành ra, hài tử bên trong cũng nhờ đó mà cảm nhận được những sinh linh nhỏ bé khác ở trong bụng của Lạc Hy đi.

Bình thường Bạch Trần Việt có thói quen ra ngoài vào sáng sớm, cốt là thăm thú cảnh sắc nơi này cho mãn nhãn, sau đó lại cùng mấy đứa nhỏ ở đây chơi những “trò chơi dân gian” do Diệp Lạc Hy nghĩ ra và dạy chúng chơi với nhau.  Tiếp đến, y liền nghe mấy vị thẩm thẩm bàn luận chuyện bình phàm của một kẻ bình phàm.  Mấy vị thẩm thẩm, thúc bá ở đây đều biết nam tử một thân kim bào trước mắt đây chính là bằng hữu tốt của Thành Chủ bọn họ, liền ra sức chiếu cố họ tốt lắm.

Mỗi lần y xuất động trở về đều đem theo “chiến công” ngày hôm đó về khoe với Diệp Lạc Hy, tíu tít kể cho nàng nghe về trải nghiệm một ngày của y, hệt như một đứa trẻ đang bày tỏ quan điểm của mình vậy.  Nói nhiều đến mức, nàng cũng cảm thấy có mấy phần nhức đầu.

“Này, hôm nay ta xuống trấn, được một lão thẩm thẩm cho ta hai phần canh rau củ hầm.  Ngươi ăn một chút đi.” Bạch Trần Việt đem bát canh được hầm từ rau củ, vừa ngọt vừa thanh, lại dễ ăn đến trước mặt Diệp Lạc Hy, cười nói: “Ăn một miếng đi mà.”

Diệp Lạc Hy lơ ngơ ngồi dậy, cầm bát canh.  Dùng muỗng múc một miếng đưa lên miệng.  Vị thanh đạm lan tỏa trong khoang miệng, làm cho cảm giác buồn nôn và mệt mỏi trong người cũng vì thế mà sút giảm đi đôi chút.  Nàng khẽ gật đầu, nói: “Cũng tạm được.  Có thể ăn được đó.”

Đứa trẻ Bạch Trần Việt hài lòng vô cùng.

Đột nhiên, Diệp Lạc Hy dừng động tác lại mấy giây, rồi như ngờ ngợ ra điều gì đó, nàng đặt nhẹ nhàng bát canh xuống.  Bước ra cửa động, nàng nói: “Hình như chúng ta có “khách” đến từ phương xa.”

Y ngẩn ngơ một lúc, rồi như phát giác ra điều bất thường, trong lòng thầm chửi thề một tiếng.  Con mẹ nó, đây là cái gì?  Rõ ràng y cảm nhận được sự giao động mạnh mẽ của yêu khí, nhưng lại không thể biết được chính xác là đám lâu la đó đang ở đâu.  Hệt như có thứ gì đó đang che đậy giúp chúng.

Diệp Lạc Hy xoa cằm.  Nàng thiết nghĩ, hình như mình đã gặp thứ yêu khí bất phân định này ở đâu đó trong đời trước rồi.  Thế nhưng, chủ nhân của nó là ai thì nàng chưa từng được yết kiến qua.  Dẫu sao cũng là một kẻ từng đại náo Cửu Trùng Thiên, nàng cũng có mấy phần tò mò, không biết kẻ này đến đây làm gì.  Bởi vì khí tức của Không nhi được nàng che giấu rất kỹ, tuyệt sẽ không xảy ra sai sót.

Thế nhưng, hình như ông trời rất biết trêu chọc lòng người khi đưa một kẻ ngoại lai như thế đến đây.  Nàng cất bước xuống Hoa Sơn thôn, đã thấy người dân trong thôn nháo nhào lên về vấn đề có nguy hiểm đang rình rập xung quanh Hoa Sơn thôn.

Hoa Sơn Thôn nằm sâu trong Hoa Quả Sơn, bốn bề được bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp núi cao, địa hình lại hiểm trở khó đi.  Nếu như không có cánh cửa bí mật đưa đến, sẽ không ai biết được rằng ở Hoa Quả Sơn có một Hoa Sơn thôn trù phú thế này.  Theo báo cáo của các trạm lính canh trên cao, người dân trong thôn đều biết ngoài kia nguy hiểm đã tìm tới cửa nhà họ.

Vốn lão bà bà còn đang định tự mình âm thầm giải quyết hết mọi chuyện, không muốn phiền đến Thành chủ của họ đang nghỉ ngơi ở đây.  Tuy nhiên, khi các vị già làng đang bàn bạc với nhau về đối sách, đã thấy ngoài cửa bước vào một thân hồng y.

“Thành chủ.” Các vị trưởng lão đều đồng loạt cúi đầu hạ lễ với người trước mắt họ đây.

Lão bà bà liền chống gậy bước ra trước, giải thích với nàng về tình hình hiện tại trong thôn, cũng như nhân lực mà bọn họ có thể đối phó được, đồng thời cũng lên tiếng rằng Hoa Sơn thôn sẽ giải quyết êm xuôi tất cả, sẽ không phiền đến Thành chủ động tay.

Tuy nhiên, nàng lại nói rằng: “Hoa Sơn Thôn sẽ không có khả năng đánh bại kẻ này đâu.”

“Thành chủ, chẳng lẽ đây là kẻ thù mà người phải lưu tâm sao?”Lão bà bà ngạc nhiên lắm.  Bà từng nghe các bậc trưởng bối các đời trước kể rằng, Thành chủ là người trong mắt vô cùng bình thản, lại tĩnh lặng và khá là không quan tâm đến vạn sự trên đời.  Điều Thành chủ bọn họ mong muốn chính là sự bình yên và giản dị đời thường.  Tuy nhiên, kẻ thù trước mắt mà toàn thể Hoa Sơn Thôn phải đối mặt lợi hại đến mức Thành chủ nhà họ lên tiếng rằng đây là một kẻ thù khó xơi khiến mọi người cảm thấy bối rối ghê lắm.

“Thành chủ, như vậy liệu có cách nào….” Lão bà bà chống gậy nhìn nàng, hoang mang lo lắng.

“Hiện tại bọn chúng đang tìm đường vào đây, đương nhiên sẽ có một quãng thời gian tĩnh cho các ngươi.  Hãy di dời tất cả thôn dân lên chỗ Thạch Hầu Tiểu Gia.  Bằng hữu của ta sẽ giúp các ngươi cố thủ trên đó.” Nàng chỉ tay về phía đỉnh núi, đồng thời cũng hướng tay về phía thôn làng, vòng một vòng lớn bao quát.

Kế sách vườn không nhà trống này cốt chỉ là kế tạm thời, không thể dùng quá lâu.  Nếu như không thể dùng quá lâu, để đám lâu la ngoài kia tìm đến vị trí của Thạch Hầu Tiểu Gia, sợ rằng bọn họ sẽ không thể bảo vệ được thứ họ cần bảo vệ.  Lúc đó sẽ là bọn họ có lỗi với Thành chủ nhiều lắm.

Như nhìn ra nỗi u sầu không đáng có trong mắt của con dân Hoa Sơn Thôn, Diệp Lạc Hy đưa tay lên vỗ mạnh vài cái, gây sự chú ý của họ về phía nàng.  Nàng nói: “Đừng sợ, không sao cả.  Chỗ này đã có ta lo rồi.  Ta đủ sức đối phó với kẻ này.  Các ngươi hãy yên tâm trốn đi.  Thạch Hầu Tiểu Gia nhất định sẽ bảo vệ các ngươi.”

Trong đầu Diệp Lạc Hy thầm nghĩ, nếu như tiểu hầu tứ tử này không thể bảo vệ được hầu tử hầu tôn của hắn, chi bằng nàng sẽ tụt quần đánh mông hắn cho hắn chừa.  Nàng nghĩ thế đấy, chứ nàng nào có ngờ được là tiểu gia hỏa trên kia đã sớm nghe lọt từng câu chữ trong đầu nàng, vết nứt trên Thạch Cửu Sắc bắt đầu xuất hiện.

Bạch Trần Việt được Diệp Lạc Hy dặn ở lại để dựng kết giới, y hết hồn khi thấy Thạch Cửu Sắc xuất hiện những vết nứt thì ngạc nhiên lắm.  Y lại nhìn kỹ hơn, thấy tiểu hầu tử bên trong đôi mắt to tròn đang ngấn ngấn nước mắt, tựa hồ như bị thứ gì đó khích thích làm cho sắp khóc tới nơi.  Y bước lại, gõ gõ nhẹ mấy cái lên lớp thạch cứng nhưng trong suốt như thủy tinh mà hỏi: “Hầu tử, ngươi vì sao lại khóc?”

Qua lớp thạch trong suốt là một khoảng không chứa đầy một loại nước, dạng như nước ối trong bào thai.  Hầu tử cứ như vậy mà ngủ ngon lành trong túi nước như vậy bao nhiêu năm, cho dù hiện tại có lớn lên một chút, có ý thức, biết cử động thì túi nước vẫn vẹn nguyên và trong vắt như ngày y còn chưa hình thành bên trong.  Hầu tử nhìn Bạch Trần Việt, hai mắt long lanh như đang khóc, nó đấm tay lên thành vách thạch, miệng mếu máo mấy lời không rõ.

Y khó khăn lắm mới qua cái ngôn ngữ khẩu hình còn đang bập bẹ của hài tử, hiểu ra được hắn đang gọi a nương.  Bạch Trần Việt liền dỗ dành: “Không có a nương.  Chỉ có biểu tỷ thôi.  Tiểu tử, đừng gọi nhầm.  Coi chừng nàng tụt quần phát vào mông ngươi đấy.”

Nghe thế, chẳng hiểu sao hài tử thôi không đánh vào vách thạch nữa, ngược lại còn dỗi ngược Bạch Trần Việt, nức nở khóc trong vô vọng.  A nương, ngươi thực sự sẽ đánh mông nhỏ của ta sao?  Ta làm gì sai cơ chứ?  Hầu tử ta chưa có làm gì mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play