Gió đêm thu nhẹ nhàng thổi, thổi những cành lá phong đỏ rực bay lên, cuộn tròn, cuộn tròn trong gió, rồi lại rơi lả tả xuống mặt đất, rọi lên ánh sáng của vầng trăng tròn, tạo nên một khung cảnh vô cùng mĩ lệ trong đêm.
Cảnh vật là vậy, nhưng thế người thì không phải.
Ma Long cả người lạnh toát. Y cảm giác như, bây giờ chỉ cần y thở thôi thì ngay lập tức, Tam Lang sẵn sàng phóng tới trước mặt hắn ba ngàn đao, một đao cũng chẳng thiếu.
“Chẹp, nếu như không phải chủ nhân đánh tiếng cho ta, ta còn lâu mới biết tên khốn chết tiệt nhà ngươi dám bỏ Vong Tình Dược vào trong rượu của ta.” Tam Lang gãi gãi đầu, hắn đứng dậy, mi mục như quang, bây giờ trông hắn tỉnh táo hơn bao giờ hết, thần trí còn vô cùng minh mẫn.
“Ta… Ta không có…. Ta… Ý ta không phải…..” Ma Long bị thần tình của Tam Lang dọa cho sợ xanh mặt, líu cả lưỡi, đến nói cũng nói không ra lời.
“Câm ngay cho ta! Ta không muốn nghe ngươi giải thích!” Tam Lang trừng mắt một cái, Ma Long liền phải ngậm miệng.
“Được lắm! Ma Long. Ngươi thật giỏi. Vậy mà lại dám nghĩ đến việc hạ Vong Tình Dược ta, còn nói muốn ta quên đi ngươi. Đã vậy còn tính luôn đến việc ta sẽ cùng người khác thành thân, sinh cả sói con luôn rồi. Được lắm Ma Long! Ngươi thật giỏi! Thật giỏi!" Tam Lang nghiến răng nghiến lợi, hận không thể hóa thành chân thân, há miệng thật to rồi gặm nát mặt tên này ra cho bõ tức.
Tức chết sói rồi! Người hắn yêu muốn thành toàn cho hắn, còn chẳng thèm hỏi hắn có cần hay không, tự ý quyết định, chẳng quan tâm hắn gì sất. Tức chết đi được!
Ma Long nhắm chặt mắt. Y biết, hắn lừa y rồi. Chết tiệt thật! Nếu biết hắn lừa y như vậy, có chết y cũng không bao giờ nói mấy lời xấu hổ kia, đã vậy còn hôn trộm người ta nữa. Chuyện hôm nay bị con sói ngốc này nói với người ngoài, mặt mũi y đều mất sạch sẽ rồi.
“Ma Long, ngươi là đệ nhất tướng quân bên cạnh Bách Chiến thần Diệp Lạc Hy, là người xung phong đi đầu trong những trận đánh, là kẻ đưa ra những phán đoán chuẩn xác nhất cho mỗi trận đánh du kích, thậm chí còn là kẻ sáng suốt nhất trong những chiến sự cấp bách cần sự biến hóa mà không hề có chủ nhân ở bên cạnh. Vậy mà bây giờ ngươi lại có cái lối suy nghĩ thành toàn cho ta sao? Tại sao ngươi không tham lam lên một chút? Tại sao ngươi không tính toán, ranh mãnh lên một chút? Tại sao ngươi nói cho chủ nhân chuyện ngươi có tâm ma mà không nói cho ta? Tại sao ngươi lại muốn một mình chịu đựng tất cả những điều đó?” Tam Lang tức giận đến mức mắng người.
Nói xong một tràng như vậy, Tam Lang thở dốc. Này không phải là hắn nói nhiều quá, bị hụt hơi đâu, mà là tức quá, thở không nổi a.
“Tam Lang, ngươi phải hiểu. Tâm ma của ta, ta không biết nó sẽ làm ra loại chuyện gì, ta không biết cách khống chế chúng, càng không thể ngăn chúng thức tỉnh. Tam Lang, ta cũng yêu ngươi. Bởi vậy nên ta không thể để ngươi gặp nguy hiểm. Hơn nữa, ngươi còn là….”
Ma Long còn chưa nói xong, Tam Lang đã nạt y luôn: “Cho dù ta có tham vọng muốn quay lại thâu tóm cả Tam Nhãn Lang tộc, nhưng không có nghĩa là ta sẽ vì cái tộc cỏn con không đáng để ta quan tâm hay để vào mắt đó mà sẽ nghe theo sự sắp xếp của ngươi!”
Ma Long sững sờ. Hắn nói cái gì cơ? Không đáng để vào mắt ư? Đó chẳng phải là gốc gác của hắn sao? Tam Nhãn Lang tộc là một trong những thượng cổ tộc cực kỳ mạnh mẽ. Nhưng tộc nhân ấy lại bị Đế Quân kìm hãm suốt bao nhiêu năm, khiến họ không thể bộc lộ thực lực. Trên thực tế, chỉ cần trong một trận chiến, cần một Tam Nhãn Lang tộc, thế cục nghiêng về bên nào liền rõ. Sức mạnh tiềm ẩn của tộc nhân ấy vô cùng khủng khiếp. Vậy mà Tam Lang nói không cần liền không cần sao?
Tam Lang tóm lấy hai bả vai của Ma Long, gào lên: “Ngươi nghe cho kỹ cho ta. Năm xưa khi ta bị đám người đó vứt bỏ vì cho rằng ta chính là xui xẻo, thì bây giờ, ý định mà ta muốn thâu tóm lại cả tộc của ta chính là vì báo thù mà thôi. Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ lương thiện giống như chủ nhân, sẽ vì đại cục thiên hạ đã từng vứt bỏ người còn những sinh linh vô tội mà cứu lấy chúng ư? Không! Ta không thể lương thiện được như chủ nhân, ngươi hiểu không?”
Ma Long sứng sờ. Dường như y vẫn không thể nào tin được những gì mà Tam Lang đã nói.
Hắn lại tiếp lời: “Ma Long ơi là Ma Long. Ngươi thật sự nỡ nhìn ta cùng người khác thành thân sao? Ngươi thực sự nỡ nhìn ta cùng người khác sinh con sao? Nam nhân thì sao? Hài tử thì sao? Miệng lưỡi thế nhân thì sao? Nếu như ngươi sợ chúng làm ảnh hưởng đến ta thì thành thật xin lỗi, ông đây cóc thèm quan tâm! Vũ Lâm Thanh, ta yêu ngươi, ta chỉ cần ngươi mà thôi! Không có hài tử cũng được! Không có danh gia vọng tộc cũng được. Ngươi nói ngươi muốn giam cầm ta, muốn biến ta thành của một mình ngươi sao? Ha! Mau làm đi! Mau giam cầm ta đi! Biến ta thành của một mình ngươi đi!”
Rồi buông vai y ra, hắn thở dốc, tức muốn chết mà nghiến răng nghiến lợi: “Ta cầu còn chẳng được, ngươi lại sợ ta vì thế mà tổn thương sao? Vũ Lâm Thanh, ngươi mở to thanh nhĩ ra mà nghe cho kỹ! Ta tình nguyện! Là ta cam tâm tình nguyện ở cạnh ngươi, tuyệt đối không phải do ngươi ép ta, càng không phải là vì ngươi có tâm ma, biết chưa?!”
Ma Long sững sờ, gương mặt y khẽ đen lại trước những lời Tam Lang nói. Đột nhiên, Tam Lang vòng hai tay lên cổ y, cười tà mị rằng: “Vũ Thanh, ta yêu ngươi. Cả đời của Mộ Cửu Vân ta chỉ cần có Vũ Lâm Thanh là đủ. Những kẻ dám cản trở tình yêu của ta dành cho ngươi, ta nhất định sẽ giết chết kẻ đó. Thanh, yêu ngươi.”
Rồi hắn hôn y.
Ma Long đôi mắt như mất đi tiêu cự, lại nghe những lời này cùng nụ hôn ấm áp ấy mà tỉnh ra. Y đột nhiên đưa tay ôm lấy Mộ Cửu Vân, ôm lấy Tam Lang của hắn, đáp trả lại một cách nhẹ nhàng mà sâu sắc nụ hôn của Tam Lang.
Cắn nhẹ lên bờ môi mỏng kia, khiến đối phương phải ngân nga trong cổ họng một chút, khẽ há miệng. Y nhân cơ hội đó đưa lưỡi của mình vào trong khoang miệng hắn, nhẹ nhàng khuấy đảo, quấn lấy lưỡi hắn, trêu đùa, triền miên. Dịch vị của đối phương hòa quyện cùng của mình, ngọt ngào, hơi thở của hắn thanh mát, thoang thoảng mùi gỗ thông mà y ưa thích, khiến y càng chìm đắm và mê luyến hơn trong sự hưởng thụ ngọt ngào này.
Thịch!
Trái tim y đập hẫng một nhịp, y trợn cả mắt ra, một cảm giác kỳ lạ, khô nóng như xộc lên thẳng đại não y, khiến y phải nhanh chóng đẩy Tam Lang ra, kéo theo một sợi chỉ bạc.
Đột ngột, y đứng không vững, quỳ rạp xuống đất, khó thở đến cùng cực. Đôi đồng tử y co lại, khó thở, cả người tỏa ra làn khói đen, bốc lên mùi vị tà ma ngùn ngụt. Đây chính là sự mất kiểm soát của tâm ma bên trong Ma Long.
Tam Lang biết ngay cớ sự sẽ thành ra thế này. Hắn liền lấy từ trong không gian của mình ra một lọ dược, nhanh chóng ngửa cổ uống một ngụm lớn, nhưng không nuốt. Hắn trực tiếp kéo cổ áo y dậy, áp môi mình lên, đó, truyền cho y toàn bộ dược trong miệng mình.
Đợi cho đối phương nuốt xuống dược kia, cũng chính là lúc y mất đi ý thức, ngã rạp trong lòng hắn.
Nhìn gương mặt y lãnh tĩnh nằm trong lòng mình, Tam Lang thở dài. Đồ ngốc.
“Thanh, ngươi là đồ đại ngốc.” Hắn tự nói cho mình nghe.
“Vốn dĩ tâm ma này của ngươi, từ khi ngươi có dấu hiệu muốn thức tỉnh vào chín trăm năm trước, chủ nhân đã sớm đưa cho ta lọ dược này rồi. Bây giờ ngươi ngoan ngoãn ngủ cho ta. Đến khi chủ nhân đến, ngươi tự mình nhận tội với nàng đi. Ta không biết gì đâu đấy.” Rồi nhẹ nhàng hôn lên môi y một cái “chóc” nữa, thỏa mãn giống như ôm được bảo bối về nhà vậy.
Cứ như vậy, một đêm dài mộng mị lặng lẽ trôi qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT