Tam Lang uống say, được người ta ôm về tận phòng, đến trời đất cũng chẳng còn biết. Người nọ nhẹ nhàng đặt hắn lên giường, giúp hắn cởi dày và tất. Người ra ngoài tìm một chậu nước ấm đem vào, giúp hắn rửa mặt, lau người, cởi ra đai buộc tóc, giúp hắn đắp chăn đàng hoàng.
Có điều, lúc người đó định ra ngoài, Tam Lang lại nắm lấy tay, nắm chặt không chịu buông ra chút nào.
“Thanh.”
Hắn khẽ làu bàu gọi.
Ma Long khẽ dừng lại, định gạt tay hắn ra thì hắn lại nắm chặt hơn, đôi mi tâm khẽ nhíu chặt, hắn lẩm bẩm: “Thanh. Đừng đi.”
Ma Long nhắm chặt mắt. Cái tên này, uống rượu cho cố, rồi lại làm bậy. Cũng may người ở bên con cún nhỏ này là y, đổi lại là kẻ khác, không biết đã bị khi dễ bao nhiêu lần rồi. Y cũng chỉ đành thở dài, vuốt nhẹ vài cái lên bụng y, nói: “Ta không đi đâu cả, được chưa? Ngươi cũng buông ta ra mà ngủ đi. Mai còn công vụ đấy.”
Nhưng Tam Lang lúc này đột nhiên, đôi mắt hắn lại ứa nước. Một dòng lẹ ấm nóng chảy ra từ khóe mắt hắn, chảy xuống mu bàn tay của Ma Long lúc này đang bị hắn nắm chặt.
Ma Long im lặng. Ánh trăng bên ngoài cửa sổ rọi vào căn phòng tối của Tam Lang, ngược ánh sáng với người của Ma Long, chẳng thể thấy được biểu cảm trên gương mặt của y.
Chỉ nghe Tam Lang lẩm bẩm: “Đừng bỏ đi. Đừng rời xa ta. Đừng trở thành áo giáp. Đừng róc vảy mình. Ta xin ngươi. Thanh. Ta xin ngươi. Thanh, Thanh à.”
Tam Lang rấm rứt khóc.
Ma Long cũng im lặng. Nhưng thay vì cố gắng gạt tay hắn ra, y lại chọn bản thân mình ngồi lại, nắm lấy tay hắn, vỗ về. Chỉ là, y không nói gì hết, cũng không ai thấy sắc mặt của y như thế nào mà thôi.
Ký ức trong ngày đầu chủ nhân trùng sinh lại vẫn còn in rõ mồm một trong tâm trí của cả hai. Tam Lang sẽ chết trước y. Hắn sẽ ở lại, hết lòng hộ giá, bảo vệ chủ nhân, để y có thể mở đường đưa chủ nhân cùng hai tiểu chủ nhân trong bụng nàng chạy khỏi Ma giới, trốn đến Thiên giới, ngụ lại Diệp phủ bỏ hoang suốt ba trăm năm cho đến khi hai tiểu chủ ra đời.
Sau đó năm ngàn năm, Ma Long sống trong cô độc suốt năm ngàn năm, không còn bóng dáng uy dũng của con sói ba mắt to lớn năm đó bên cạnh mình. Bấy giờ, bên cạnh vị chiến thần ấy chỉ còn lại độc nhất Ma Long uy dũng mà thôi.
Năm ngàn năm cô đơn đến câm lặng.
Ma Long có sợ mất hắn không?
Có. Y rất sợ. Y sợ mất hắn hơn cả việc y sẽ rút vảy để biến mình thành giáp bảo vệ cho chủ nhân. Ma Long vốn bị xem là tai họa, hay còn gọi là long chủng phế cấp nhất trong những long chủng tồn tại trên đời. Y từng hỏi, tại sao chủ nhân lại chọn hắn làm linh thú khế ước, nàng đã nói, bởi vì y có ý chí để sống sót mạnh hơn bất cứ ai, như vậy là đã đủ rồi.
Nhưng thực sự, y không hề có đủ ý chí mạnh mẽ như chủ nhân đã nói. Y chỉ biết, lúc đó bản thân đã phải chạy trốn như thế nào để tồn tại mà thôi. Tam Lang…. ngẫm lại, hồi đầu y không hề thích tên này. Hắn được chủ nhân thu nhận sau y, nhưng thực ra hắn có thân phận cũng khá tôn quý. Một trong những kẻ kế thừa dong máu của Tam Nhãn Lang, đồng thời cũng có thể trở thành thủ lĩnh của một tộc sói vừa uy vũ, vừa cổ xưa như vậy, hắn quá đỗi khác biệt. Chẳng phải là y. Ma chẳng ra ma, long chẳng ra long.
Hắn biết, tên thật của y gọi là Vũ Lâm Thanh. Chủ nhân cũng đã từng bảo y hãy dùng cái tên này. Nhưng y lại cho rằng bản thân quá đỗi thấp hèn, dẫn đến cái tên Vũ Lâm Thanh cao quý kia đã bị y chôn vùi vào trong dĩ vãng, vĩnh viễn quên mất mình đã từng tên là gì. Chỉ là, y không ngờ, con sói ngốc kia vẫn còn nhớ tên y.
Mà, y cũng chẳng biết, vì đâu cái con sói ngốc kia cũng không hề dùng cái tên cao quý của hắn. Hắn gọi là Mộ Cửu Vân. Vậy mà hắn lại nói, hắn muốn vứt bỏ cái tên đó. Hắn tự lấy cho mình cái tên là Tam Lang.
Bây giờ, có lẽ chủ nhân đang bước trên con đường người không được phép quay đầu. Nhưng chủ nhân chính là chủ nhân, nàng có thể không cần quay đầu, cứ tiếp tục bước đi, nàng sẽ tự mình nắm giữ vận mệnh cho chính mình. Tam Lang, chỉ cần sau khi chủ nhân đạt được ước nguyện, Tam Lang sẽ chứng minh được thực lực của mình. Khi đó hắn sẽ thu phục cả Tam Nhãn Lang tộc, trở thành vị tộc trưởng tôn quý nhất. Vậy còn y thì sao? Y không biết, cũng không dám chắc bản thân mình sẽ làm gì. Có lẽ, y sẽ tiếp tục ở bên cạnh chủ nhân, y sẽ tiếp tục trở thành cố vấn cho tiểu chủ nhân tương lai. Phải. Đó là những điều mà y đã quyết làm.
Nhưng mà…..
“Ma Long, dù cho sau này ngươi không muốn quay lại Long tộc, hay đến Ma giới tìm mẫu thân ngươi cũng được, chẳng sao cả. Ta đưa ngươi lên làm Tam Nhãn Lang tộc đệ nhất phu nhân. Gả cho ta đi, được không?”
Lúc này, đột nhiên chẳng hiểu nguyên nhân do đâu mà Ma Long lại đột nhiên lấy hết sức của mình để nói ra tất cả nỗi niềm trong lòng mình. Ít nhất, dù sao thì cũng có thể khiến cho y nhẹ lòng hơn. Nhẹ lòng hơn, y mới có sức để củng cố niềm tin của mình, để tiếp tục sống.
Bởi vì, đêm nay chính là đêm cuối cùng rồi. Đêm cuối cùng khi tình yêu của hắn và y vẫn còn trọn vẹn dành cho nhau.
“Ha, Tam Lang, Mộ Cửu Vân. Ngươi chính là đồ ngốc. Ngươi chính là một tên đại ngốc. Ta mắng tên tửu lượng kém nhà ngươi đấy! Ngươi có biết, ngươi yêu ta bao nhiêu, ta càng yêu ngươi bấy nhiêu hay không? Ngươi không nói, ta cũng rõ ràng đều biết cả.”
“Nhưng Tam Lang à, ngươi dù sao cũng là người kế thừa dòng máu tôn quý của Tam Nhãn Lang cổ tộc. Tương lai ngươi sớm hay muộn cũng sẽ nghe theo vận mệnh để trở về, trở thành tộc trưởng tiếp theo.”
“Ta không thể tuyệt hậu ngươi, càng không thể để cho ngươi vì ta mà lập nam thê, bị người đời dè bỉu. Tam Lang, ta và ngươi dù có thật lòng đến bao nhiêu, ta cũng không muốn vì chuyện tình cảm của chúng ta mà tương lai cắt đi đường dương quang của ngươi."
"Tam Lang, vốn dĩ đoạn tình cảm này của chúng ta đã không nên có rồi. Ngốc lang. Ngươi là đại đồ ngốc.”
Đoạn, hai bàn tay của Ma Long siết chặt lấy tay của Tam Lang, áp trán lên tay hắn mà lệ chảy thành hàng. Y nói trong tiếng nghẹn ngào: “Tam Lang, Ma Long yêu ngươi. Vũ Lâm Thanh ta yêu Mộ Cửu Vân ngươi. Cả đời này cũng chỉ cần có một mình Mộ Cửu Vân ngươi. Nhưng giữa chúng ta, chỉ nên tồn tại một tình cảm, gọi là tình bằng hữu, huynh đệ mà thôi.”
Rồi y cười khổ: “Cho nên, Tam Lang à, hãy quên ta đi nhé. Đừng nhớ về ta nữa. Ngày mai, hai người chúng ta vẫn nên trở lại làm huynh đệ thôi. Ta không dám cắt đi đôi cánh tự do của ngươi. Bởi vì nếu ta làm thế.” Giọng y nhỏ lại, cuối cùng, cũng chỉ là một câu thì thầm khó ai có thể nghe cho rõ: “ Ta sợ bản thân sẽ mất đi khống chế, vĩnh viễn giam cầm ngươi mãi mãi bên cạnh ta, dù ngươi muốn làm gì cũng không thể.”
Ma Long sinh bẩm sinh đã có tâm ma. Nhưng tâm ma đó đã luôn ngủ yên trong người y suốt bao nhiêu năm nay, bỗng lại rục rịch có ý định thức tỉnh. Y vừa hay phát hiện ra, càng phát hiện ra tâm ma này thức tỉnh là vì y đã thương Tam Lang tự bao giờ. Nếu như tâm ma thức tỉnh rồi, y sợ mình sẽ làm nhiều chuyện có lỗi với Tam Lang, đánh mất bản ngã của chính mình, khi đó lại đáng sợ biết bao.
Chủ nhân là con người tự do, vậy Tam Lang càng là một con người tự tại. Y không muốn vì mình mà khiến Tam Lang một đời còn lại đều đau khổ. Cho nên suốt ba trăm năm qua, y luôn cật lực từ chối Tam Lang, tránh cho hắn quấn quýt lấy mình, tránh sự đụng chạm của hắn, càng tránh đi những lời tỏ tình thật lòng của hắn. Y sợ mình sẽ không thể khống chế được tâm ma của mình.
Nhẹ nhàng hôn đôi môi mỏng kia của Tam Lang. Nó thật ngọt, nhưng cũng hơi có men nồng mùi rượu. Mùi gỗ thông tự nhiên thanh mát làm y lưu luyến một đời. Y muốn hôn hắn lâu hơn một chút, một chút nữa, để y có thể lưu luyến thêm một chút nữa, tham lam mê luyến cắn nhẹ lên môi hắn. Tam Lang khẽ nhíu mày, “ư” lên một tiếng làm y giật mình, buông ra.
Ma Long lau đi giọt lệ trên khóe mắt mình, y buông tay hắn ra, nói: “Vậy nên Tam Lang à, trong rượu đêm nay, ta đã bỏ thêm Vong Tình Dược vào trong rượu của ngươi. Chỉ cần ngày mai thôi, ngươi sẽ không nhớ gì đến tình cảm giữa ta và ngươi nữa. Hãy để người đơn phương ngươi là ta, cũng là cách duy nhất mà ta có thể nghĩ tới để bảo vệ ngươi. A Vân, ta yêu ngươi, yêu ngươi, yêu ngươi.”
Y đi đến cửa, còn luyến tiếc ngoái đầu lại nhìn hắn thêm một cái, đột nhiên trong đáy mắt y tươi tỉnh hơn, chưa bao giờ y cảm thấy tự chế diễu chính mình đến như bây giờ. Y nói: “Hèn thật đấy! Ta đúng là một tên phế cấp long chủng đi. Yêu một người, lại sợ làm hắn tổn thương, cho nên ta không dám đối diện, càng không dám cùng hắn dãi bày. Chỉ có thể nhân lúc hắn ngủ say, chỉ có thể nhân lúc trước khi hắn triệt để quên đi đã từng yêu ta, ta mới dám nói hết tất cả. Mộ Cửu Vân, ta xin lỗi.”
Xin lỗi vì đã phụ ngươi. Xin lỗi vì đã không thể hồi đáp ngươi. Xin lỗi vì đã tránh né ngươi. Xin lỗi vì đã làm tổn thương ngươi.
Y biết, trong suốt thời gian qua, Tam Lang đã có rất nhiều lần mượn rượu chuốc chính mình cho say. Say rồi, dù hắn có tủi thân và đau lòng rồi khóc, cũng không ai cười nhạo hắn. Người ta chỉ nhìn Tam Lang với ánh mắt kỳ lạ, và luôn khẳng định rằng khi Tam Lang rượu vào thì sẽ âm thầm rơi lệ, giống như khi người ta say, cảm xúc thật của họ sẽ được thể hiện nhiều hơn.
Ma Long biết hết. Nhưng y không thể đứng ra an ủi, hoặc ít nhất là cho hắn một chỗ dựa an tâm hơn. Bởi y biết, nếu mình làm vậy, ý nghĩ trói buộc hắn cả đời bên mình, giam cầm hắn ở nơi chỉ có mình y biết, biến hắn cả đời thành của mình vĩnh viễn sẽ trỗi dậy, rồi lại làm tổn thương hắn.
Khẽ kéo cửa ra, Ma Long lại lần nữa nhìn về phía người đang ngủ say trên giường kia, y nói: “Cửu Vân, ta trả tự do lại cho ngươi. Ta không có gì luyến tiếc nữa. Đời này, xem như ta phụ ngươi, cũng nợ ngươi một đoạn tình cảm. Chỉ là, ta có chút sợ hãi, sau này không biết bản thân ta có thể vui vẻ nhìn ngươi bên nữ nhân khác, thành thân, sinh sói con không.”
Tiếng gió đêm thổi qua nhánh hoa đào, xào xạc xào xạc, đưa mùi hương dịu nhẹ, mê luyến lòng người thoang thoảng trong không trung, khiến y cảm thấy bình tâm hơn. Y nhìn về khoảng trời xa xa kia, nói nhỏ, tiếng nói nhẹ nhàng như tiếng hoa rơi dưới nước: “Nếu như chúng ta có thể luân hồi một lần nữa, ta nhất định sẽ đến tìm ngươi, làm một đôi phu thê bình phàm, an an ổn ổn sống cùng nhau đến lúc đầu bạc răng long.”
Tách!
Chỉ trong chớp mắt, bước chân của hắn bị một lớp băng cùng dây leo đầy gai dày quấn chặt lại, đến cả cử động cũng khó, huống hồ gì là đi như bình thường.
Y kinh hoảng quay đầu nhìn lại đằng sau. Trên giường, Tam Lang đã tỉnh tự bao giờ, thần sắc hắn bây giờ trông tỉnh táo hơn bao giờ hết, ánh mắt tràn ngập lửa giận nhìn về phía Ma Long, giống như hận không thể đem một đao bổ đôi não y ra, để xem bên trong thực sự là là đậu phụ hay bột mì trộn.
Ma Long cả sống lưng lạnh toát. Tam Lang… hắn…. hắn tỉnh từ khi nào vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT