Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Hạ Tử Hiên đột nhiên cười vang. Tiếng cười giống như ông ta đang phát điên tới nơi rồi.
Lão nói: “Vậy thì sao? Chỉ cần làm bá chủ thiên hạ này, thì dù cho có phải đánh đổi cả mạng sống của cả tộc thì có làm sao? Đợi đến khi kẻ đó tín nhiệm ta rồi, ta còn phải kiêng dè Thiên giới kia hay sao?! Ngươi nghĩ rằng ngươi lợi hại lắm à? Ngươi chẳng qua chỉ là kẻ nấp dưới cái bóng của Đế Quân mà thôi.”
Rồi lão lại bật cười, nhưng tiếng cười có phần khàn hơn, giống như có một thứ gì đó đang cuộn trào từ ngực trào đến cuống họng. Một mùi tanh tưởng đang phát ra, lão phun ra một búng máu đen đặc, tanh tưởi. Dường như đan dược kia đã phát huy quá mức tác dụng rồi thì phải.
Diệp Lạc Hy khẽ cười, một nụ cười khuynh thành. Nàng nói: “Nấp dưới cái bóng của Đế Quân sao? Ha ha ha, nói về chuyện kiêng dè Thiên giới kia, lão tử chẳng qua chỉ vì cảm thấy bản thân mình nợ vài người ở đó mà thôi. Nếu không phải vì bọn họ, lão tử đã lật cả cái Thiên giới này xuống từ lâu rồi. Ngươi nghĩ rằng lão tử giống như ngươi sao? So với một con chó của một phế thần bị phong ấn cách đây vài chục vạn năm thì lão tử vẫn đường đường là Chiến Thần của Cửu Trùng Thiên này. Ngươi lấy cái tư cách gì mà so sánh ta là cái bóng của Đế Quân kia?”
Diệp Lạc Hy thu lại lôi diễm tang lễ trước mắt, rút ra Nhật Luân Kiếm quen thuộc rồi lao về phía Ưng tộc kia giáp chiến. Kiếm pháp của Diệp Lạc Hy không chỉ có một mình Đế Quân chỉ dạy. Là do chính bản thân nàng đã học được rất nhiều thứ từ cái thời nàng còn nhỏ cho đến bây giờ. Nếu như không phải là do Diệp Lạc Hy thông minh và nỗ lực, làm sao nàng ta có thể thi triển được Bạo Vũ Hoa Lê Kiếm Pháp?
Hạ Tử Hiên không ngờ rằng, một tiểu nha đầu hơn một ngàn tuổi, vắt mũi chưa sạch, bay lượn phải nhờ đến linh kiếm, vậy mà lại dám hiên ngang cùng ông ta nghênh chiến như vậy, quả thực là vô cùng hoang đường. Cho nên, Hạ Tử Hiên cũng chẳng ngần ngại mà dùng công pháp bí truyền của Ưng tộc ra để chiến đấu cùng với Diệp Lạc Hy.
Chỉ trong chớp mắt, khoảnh khắc cả hai lao vào đánh giết nhau thì trên bầu trời cũng chỉ còn hiện lên hai vệt sáng một đỏ một xám trắng, đánh nhau tóe lửa trên bầu trời.
“Rốt cuộc là chủ nhân đã đạt đến cảnh giới nào rồi? Lợi hại đến khó tin.” Dực Minh Hiên kinh ngạc mở lớn đôi mắt nhìn trận đánh của hai đại linh thần trước mắt. Thật sự quá mức phô trương, quá mức kinh ngạc rồi.
“Tiểu thái tử khó tin cũng phải. Bản thân chúng ta cũng khó tin cơ mà.” Một tiểu đội trưởng của một tốp lính nói với Dực Minh Hiên: “Ban đầu chúng ta cũng không thể nào tin được đâu. Sau này khi được tướng quân huấn luyện, công nhận thực lực thì chúng ta mới biết được tướng quân lợi hại đến cỡ nào nha. Tướng quân nhà chúng ta lợi hại nhất đó.”
“Phải phải.” Một tiểu đội trưởng khác nói rằng: “Ở Thiên giới này có ba vị Chiến Thần nổi danh nhất, một là vị Chiến Thần lão luyện Lâm Túc thượng thần. Hai là Dương Tiễn đại nhân và ba chính là Lạc Hy tướng quân nhà chúng ta đó.”
Dực Minh Hiên gật gù đã hiểu. Hắn hiểu vì sao Cơ nhi của hắn lại có thể đi theo và phò tá, một lòng trung thành với Diệp Lạc Hy rồi. Một chủ nhân xuất sắc như vậy, cũng khiến hắn phải tự nguyện cúi đầu mà phục tùng rồi nha. Quá uy vũ rồi.
Keng!
Một tên ưng tộc khác muốn đánh lén Dực Minh Hiên, lại bị một kiếm của hắn đánh văng ngược lại, lực đạo tuy nhìn nhẹ nhàng như nước chảy, nhưng kỳ thực nội lực lại vô cùng khủng khiếp.
“Nhưng ngài là gì của tướng quân mà tướng quân lại có thể tin tưởng giao cả một cánh quân quan trọng ở phía này cho ngài thế? Trông ngài có thực lực cũng chẳng vừa. Tại sao chúng ta chưa từng thấy ngài lên Cửu Trùng Thiên trước đây?” Một tiểu đội trưởng khác tò mò hỏi hắn. .
||||| Truyện đề cử:
Nguyện Yêu Em Hết Kiếp Này |||||
“Ta ấy hả?” Hắn chỉ tay vào mình đầy ngạc nhiên rồi khẽ cười: “Ta là tiểu hiền tế tương lai của tướng quân nhà các vị nga~”
Mọi người vì câu nói này của hắn mà chú ý vô cùng, sau đó nhíu mày hỏi rằng: “Này đại tráng sĩ à. Ta nói ngài nghe nha. Chủ tướng nhà chúng ta chưa thành thân đâu đó. Lấy đâu ra khuê nữ cho ngài lấy mà đòi lấy ngon ơ vậy?”
Dực Minh Hiên gãi gãi má cười: “Ha ha ha, ta không có hứng thú với con gái nhà chủ nhân. Ta nói chính là Cơ nhi nha~”
Viêm Cơ là linh thú của Diệp Lạc Hy thuộc hỏa căn. Được xem như nữ Vương hỏa căn, xinh đẹp lộng lẫy như một nữ vương kiêu kỳ. Nữ vương ấy lại lạnh lùng, thanh tao mà thoát tục. Tuy nhiên, nàng ấy lại là một người rất kiệm lời và ít nói, khác với tính cách của Mi nhi cô nương và Thanh nhi cô nương, càng khác với tính cách kiêu ngạo mà nóng nảy của Liên nhi cô nương, nhìn thế nào cũng trông vô cùng thanh nhã, dịu dàng mà cao quý, tạo cho người ta cái cảm giác với mà không tới. Tuy nhiên, Dực Minh Hiên lại tự tin tới mức, hắn tin rằng dù sớm dù muộn, hắn cũng có thể theo đuổi thành công Cơ nhi của hắn.
“Ngươi chắc không đó? Dù sao thì Viêm Cơ cô nương cũng là một người vô cùng cao quý đó. Tướng quân rất yêu thương Viêm Cơ cô nương, ngươi mà dám làm gì quá phận, coi chừng tướng quân nhà chúng ta đem ngươi ném xuống lò bát quái, luyện thành đan dược nha.” Bọn họ vỗ vai Dực Minh Hiên, cười gượng gạo.
Dực Minh Hiên lộ ra một nụ cười ôn nhu mà mê đắm: “Đương nhiên là ta phải khiến nàng cam tâm tình nguyện gả cho ta chứ. Cơ nhi của ta là trân bảo trên đời này đó. Ha ha ha.”
Chúng nhân xung quanh: ôi chao, tiểu tử này có biết là hắn với Viêm Cơ cô nương chênh lệch nhau bao nhiêu tuổi không thế?!
“Khụ! Thất lễ rồi. Được rồi. Chủ nhân nói sau khi chúng ta bắt được đám này liền đem đến đại tiền sảnh gặp Tam Lang hoặc Ma Long. Đi thôi, áp giải chúng đi thôi.” Hắn cười gượng gạo.
Bên phía Diệp Ngọc, Diệp Tu và Viêm Cơ diễn ra cũng vô cùng thuận lợi. Tuy nhiên, ngoài trận tránh đánh đến tóe lửa trên bầu trời kia, vẫn còn hai trận đánh lớn ở cổng chính, chính là Tam Lang đấu với Hạ Lục Đình và Ma Long đấu với Hạ Miên.
Rầm!
Đất đá từ trên đều đổ ầm ầm xuống. Khói bụi tan đi, dường như Viêm Cơ đều bảo vệ cho bọn họ không dính bất cứ một hạt bụi nào.
Diệp Liên từ không gian của nàng trở ra, trên người của nàng vẫn còn dính chút máu me, nhưng dường như nó cũng không làm cho Diệp Liên giảm đi vẻ kiều diễm của mình. Nàng chống hông cười ha hả rồi nhìn thấy hai trận đánh nảy lửa của Tam Lang và Ma Long ngoài kia, nói vọng ra rằng: “Tiểu Long, Tam Lang, hai người còn tính chơi trò mèo vờn chuột đến khi nào nha? Kết thúc nhanh một chút rồi chúng ta còn đi giải quyết chuyện của Ưng tộc nữa. Ta không có cả ngày để làm mấy chuyện vô bổ đâu nhé!”
Hả?
Diệp Liên nhìn bọn họ ngạc nhiên, nàng liền giải thích: “Thực lực của hai người bọn hắn đều vô cùng khủng khiếp đó nha. Chẳng qua mấy ngày nay hai người họ không có gì làm cho nên chán quá, tìm vài “con mồi” giải sầu ấy mà. Chứ hai con chim non kia đâu có đủ cho hai người bọn hắn chơi đùa đâu?”
Cho nên, ở đây kẻ mạnh thực sự chỉ có Hạ Tử Hiên thôi chứ gì?
“Ma Long, Tam Lang, chơi đã chưa?” Diệp Lạc Hy đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, đồng thời cũng nhìn về phía Tam Lang và Ma Long đang vờn đối thủ ở cách đó không xa.
"Chủ nhân?”
“Tướng quân?”
Mọi người nhìn thấy Diệp Lạc Hy trở lại, cả người còn không đổ ra một giọt mồ hôi nào, đã vậy còn vô cùng thảnh thơi nữa. Mà, trận đấu trên trời cũng đã kết thúc tự bao giờ. Hạ Tử Hiên đã bị Diệp Lạc Hy đập cho bất tỉnh, nằm thẳng cẳng ở cách nàng vài bước chân, bộ dạng bầm dập của lão ta thê thảm khó tả nổi.
Nghe Diệp Lạc Hy gọi, Tam Lang với Ma Long cũng thôi không dỡn nữa. Tam Lang liền lấy từ trong không gian ra một cây thiết chùy to lớn rồi đập mạnh về phía Hạ Lục Đình, khiến gã ta văng mạnh rồi đập vào tường, hộc ra máu rồi bất tỉnh. Còn Ma Long liền lấy từ trong túi Càng Khôn ra một sợi dây thừng rồi nhanh chóng trói chặt Hạ Miên đang lên cơn hăng máu trước mắt và nhanh chóng đánh ngất nàng ta.
“Chủ nhân, người làm nhanh quá, còn chưa cho chúng ta chơi đủ.” Ma Long bĩu môi, còn y đang xách tiểu nha đầu Hạ Miên điên cuồng dãy dụa vì tác dụng của thuốc.
“Chủ nhân, bây giờ thì làm sao?” Tam Lang quăng Hạ Lục Đình đến trước mặt Hạ Tử Hiên đã bất tỉnh bên kia.
Đúng lúc này, Diệp Lạc Hy thở dài, sau đó nàng nói: “Gọi bảy đứa nhóc kia về đi, chúng ta thu trận được rồi.”
“Tuân lệnh.” Diệp Ngọc và Diệp Tu chia nhau cùng chạy đi.
Diệp Lạc Hy mở ra pháp trận lớn, đồng thời để hai vạn tên lính của Ưng tộc vào trong, sau đó, cả trận pháp sáng lên, đồng thời từ người của bọn họ, một đám khí màu đen cứ như vậy túa ra, bị ánh hào quang của trận pháp đánh tan biến. Nếu như để Thiên giới biết được dấu vết của Cửu Lâu Xà Tà Thần thì mọi kế hoạch của nàng sẽ hỏng mất. Nàng không cho phép chuyện đó xảy ra đâu.
“Sư phụ!” Mục Thiên Thiên gọi nàng: “Xong chuyện rồi ạ?”
“Ừ, xong rồi.” Diệp Lạc Hy tỏ vẻ mệt mỏi. Không mệt mới là lạ. Nàng dùng phép thanh tẩy cho hơn hai vạn quân cùng một lúc, trước đó còn đánh một trận hăng hái với đám người Ưng tộc này, mệt chết nàng rồi.
Khoảnh khắc nàng suýt chút nữa ngã dập đầu ra đằng sau, đột nhiên lại được ngã vào một vòng tay ấm áp của một người. Người đó ôm nàng bế lên.
“Không có chúng ta, nàng lại làm việc quá sức rồi.” Hỗn Độn không hề cười một chút xíu nào. Bởi vì vì mấy chuyện này mà phu nhân của hắn gầy đi rồi. Rõ ràng trước khi bọn hắn đi, ôm nàng lên vẫn còn thấy khá nặng tay cơ mà? Sao bây giờ lại quay về nhẹ hều rồi?
“Ha, các chàng tu luyện xong rồi sao?” Nàng ôm lấy cổ hẳn, vui vẻ áp trán mình lên trán hắn, cười.
“Nàng không nghe lời ta ăn uống đầy đủ. Ta giận thật đó.” Hỗn Độn nhíu mày, đưa tay bẹo cái má của nàng.
Nàng ỉu xìu, bày ra vẻ mặt chù ụ của với hắn, nói: “Không phải là do ta ăn uống không đầy đủ, là mấy người nuôi ta đến kén chọn a.” Lúc trước nửa cái màn thầu cũng ăn ngon. Bây giờ bị bọn hắn nuôi tới độ trù phòng ở đâu trong phủ còn chẳng biết đường đi nữa rồi. Trách ai bây giờ?
“Hảo. Là lỗi của chúng ta. Lần sau nếu chúng ta có biến mất thì cũng phải tìm cách hảo hảo chăm sóc phu nhân thật tốt.” Hỗn Độn bật cười, sau đó thả nàng xuống, đồng thời truyền linh lực cho nàng.
Viêm Cơ phủ một bức tường lửa ngay cái lúc nhận thấy khí tức của Hỗn Độn ở gần đây, che mắt quân sĩ và nhân sĩ nhà mình. Chủ quân, chúng ta đang ở bên ngoài nha.
Tam Lang xoa cằm, vừa bịt mắt Ma Long, cười tà tà: ha ha ha, học được rồi.
Dực Minh Hiên: hóa ra đây là chủ quân sao? Lợi hại, lợi hại.
Diệp Liên: Chậc! Quân cơ hội.
Lúc này, đột nhiên từ đằng sau Diệp Liên đột nhiên xuất hiện hai cánh tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, kéo nàng về đằng sau. Ôi chao, hai con sắc lang kìa!
“Sắc lang! Buông ta ra!” Diệp Liên nghiến răng nói nhỏ.
“Sao thế? Bất mãn à?” Diệp Mi tựa cằm lên vai Diệp Liên, khẽ hỏi.
“Không bất mãn. Nhưng đây là ở bên ngoài đấy. Nếu Viêm Cơ không che, thì chắc là lộ ra hết rồi.” Diệp Liên bất mãn. Dãy không được, chạy không xong. Sau này từ từ tính kế hai con sắc lang đang chiếm tiện nghi của mình sau vậy.
Diệp Lạc Hy nhìn về phía ba người Diệp Mi, Diệp Thanh, lại nhìn Diệp Liên, đột nhiên trong lòng lại dấy lên cảm giác như hai đóa hồng hạnh nhà mình đang tự động đục tường chạy a. Sao nàng cứ cảm thấy đồng cảm sâu sắc với Diệp Liên thế nào ấy nhỉ?
“Chủ nhân.” Diệp Thanh lên tiếng báo cáo: “Người của Cửu Lâu Xà Tà Thần đã bị chúng ta xóa ký ức rồi. Không biết là chủ nhân có muốn chúng ta xử lý chúng luôn không?”
“Ông ta là người làm việc cẩn thận. Báo với Điêu Sư và Diệp Quân, rằng thời gian này đừng gửi liên lạc về nữa. Nếu không thì người gặp nguy hiểm là hai người bọn họ.” Nàng nói.
“Vâng!” Diệp Thanh cúi đầu nói rồi quay lại, lườm Diệp Mi một cái. Diệp Mi hoàn toàn ngó lơ Diệp Thanh, tiếp tục ăn đậu hủ của Diệp Liên. Ân, mùi liên hương thật thích a.
Hỗn Độn nói với Thiên Tư Tư rằng: “Cho quân sĩ đem đám người Ưng tộc này đến nhà giam đi. Còn những kẻ quan trọng hãy đưa đến đại điện và báo cáo cho ra nhẽ đi. Sư phụ của các ngươi sẽ đến sau một chút.”1
“Vâng! Sư mẫu.” Đám đồ đệ và linh thú của nàng đều cúi đầu y lệnh.
Còn Hỗn Độn nhanh chóng ôm lấy Diệp Lạc Hy lên bằng một tay, sau đó biến vào trong không gian của Diệp Lạc Hy.
Vừa vào đến không gian, Hỗn Độn đã đè Diệp Lạc Hy ra hôn ngấu nghiến. Nụ hôn giai dẳng mà ngọt ngào. Hắn tham lam nuốt lấy mật ngọt trong khoang miệng của Diệp Lạc Hy, hương hoa anh đào tự nhiên đượm trên người nàng thoang thoảng khiến tâm tình bức bối nhiều ngày nay của Hỗn Độn trở nên bình thản hơn rất nhiều. Hắn xuống nhân gian tu luyện tính đến nay là đã trải qua năm mươi lăm năm mười tháng lẻ ba ngày. Vì trên thiên giới mới chỉ mới trải qua nửa ngày, thời gian chênh lệch rất lớn, khiến hắn chỉ cảm thấy nhớ nhung da diết bóng dáng nữ nhân trong lòng hắn.
Mà Diệp Lạc Hy cũng không hề từ chối nụ hôn đột nhiên, tham lam mà quyến luyến này của Hỗn Độn, ngược lại còn có chút phối hợp.
Nhìn thấy sự thay đổi này của Diệp Lạc Hy, Hỗn Độn vô cùng vui mừng. Bởi vì nàng đã không còn bài xích bọn hắn như lúc đầu nữa. Đáng tiếc, Diệp Lạc Hy vẫn còn quá nhỏ, chưa thích hợp để thành thân, cho nên, hắn biết là bản thân còn phải chờ dài dài.
Hắn vùi mặt xuống ngực nàng, lẩm bẩm: “Nhớ nàng.”
Diệp Lạc Hy không hề đáp lời hắn, nàng chỉ có vòng hai tay ôm lấy cổ hắn, cảm nhận chút hương vị bình yên sau một cuộc chiến hỗn loạn. Trời ạ, hắn dễ thương chết mất. Thế này thì ai dám nói đây là một hung thú vô cùng tàn bạo và khát máu Hỗn Độn chứ? Đã vậy, nam nhân này còn là của Diệp Lạc Hy nàng nữa chứ. Hạnh phúc thật đó.
Ân, đôi khi giữa thiên hạ hỗn loạn, người ta chỉ cần một khoảnh khắc bình yên là đủ rồi.