Hạ Tử Hiên đứng ở trên cao nhìn xuống đám người ở bên dưới, chỉ thầm cười lạnh. Dù cho Diệp Lạc Hy có cố sức thế nào đi chăng nữa thì chuyện gã ta mưu phản thế này, chung quy mọi trách nhiệm đều sẽ đổ hết lên đầu của nàng ta mà thôi. Vùng vẫy vô ích. Dù sao, Hạ Tử Hiên cũng đã chuẩn bị sẵn kẻ để chịu tội thay gã ta rồi.

“Ôi chà, hóa ra vở kịch của ngài cũng thú vị đó.” Diệp Lạc Hy chẳng biết tự khi nào đã đứng ngay bên cạnh Hạ Tử Hiên.

Gã ta nhìn sang bên cạnh, ánh mắt kinh ngạc đến mức tưởng như mọi chuyện chỉ là ảo giác. Diệp Lạc Hy, nàng ta vậy mà có thể thản nhiên đến thế cơ à?

“Sao hả? Cảnh tượng này có phải là rất đẹp hay không?” Diệp Lạc Hy khẽ cười.

Từ khi nào mà nàng ta lại….

Hơi thở của Hạ Tử Hiên dần trở nên nhỏ và đứt quãng hơn. Điệu di chuyển nhẹ nhàng như nước chảy, lại bí ẩn như cái bóng. Kiểu di chuyển âm thầm trong bóng tối như vậy, ông ta đã từng thấy qua. Ngoài các vị đạt cảnh giới Huyễn Vương ở Tam Thiên và Tứ Đại Hung Thú ra, thì ở Lục địa có ba cao thủ có thể di chuyển được như vậy. Đứng đầu và cũng là kẻ nhỏ tuổi nhất trong Tứ Đại Dạ Xoa: Ưng Đạt Dạ Xoa. Ma Vương của Huyền Sách đại lục. Và cuối cùng chính là Ma Thần Thạch. Rốt cuộc, từ đâu mà Diệp Lạc Hy có thể học được kiểu di chuyển như vậy? Quá sức phi lý! Đế Quân dù cho thế nào, lão keo kiệt đó cũng tuyệt đối không thể nào đồng ý dạy cho Diệp Lạc Hy cả.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc đến mức muốn ngất xỉu của Hạ Tử Dật, Diệp Lạc Hy khẽ cười. Đồng thời nàng cũng nhẹ nhàng lướt qua ông ta, khẽ nói: “Có giỏi thì ngươi đuổi theo ta đi. Nếu như ngươi có thể đánh bại được ta, ta sẵn sàng quy phục Ưng tộc các ngươi.”

Lời nói đó lượn lờ xung quanh Hạ Tử Hiên, khiến lão ta phải kinh ngạc mà hét ầm lên, đồng thời cũng giãy dụa khỏi cái âm thanh cùng hình bóng quỷ dị của nàng ta.

“Chủ nhân?” Hạ Miên bên cạnh nhìn sang, thấy Hạ Tử Hiên dường như mất cả bình tĩnh.

Đúng lúc này, đột nhiên từ dưới đất lao lên một con rồng to lớn màu đen tuyền với mái bờm mang ngọn lửa màu xanh lam đặc sắc. Ma Long nhìn Hạ Miên, khiêu khích: “Tiểu điêu nhỏ xíu ơi, mau đến đuổi ta đi nè.”1

Hạ Miên: “….” Tên này là linh thú của Diệp Lạc Hy đấy à?!

Có điều, Hạ Miên nhớ rõ mặt Ma Long. Mấy trăm năm trước, lúc đó Hạ Miên vẫn chỉ là một tiểu nha đầu, Ma Long đã từng thay Diệp Lạc Hy quậy tưng bừng Ưng tộc lên, trong đó có một chuyện, chính là y dám đem tiểu nha đầu Hạ Miên dọa ăn thịt (trong khi Ma Long lại là con rồng có sở thích gặm táo), hại Hạ Miên bị ám ảnh từ khi còn nhỏ đến khi lớn lên. Mà khi Hạ Miên lớn lên, trở thành kẻ diệt rồng của Ưng tộc, cho nên đối với Ma Long, trong lòng Hạ Miên muôn phần chỉ muốn trả thù con rồng mặt dày khốn nạn.

“Ma Long! Thù mới nợ cũ, chúng ta hôm nay ngay tại đây tính toán một lần luôn đi!” Rồi ngay lập tức vác theo song đao, rượt theo Ma Long.

“Ôi chao, ôi chao, sợ quá, sợ quá! Eo ôi, tiểu nha đầu ngày nào suýt chút nữa nằm trong bụng ta lại dọa muốn chém giết ta kìa. Chủ nhân ơi, ra đây mà xem, ta bị tiểu nha đầu ức hiếp kìa.” Ma Long vừa bay loạn xà ngầu trên trời, vừa oang oang cái miệng ra.

“Ngươi câm miệng cho ta! Lôi phạt!” Bầu trời đang trong bỗng chốc tối sầm lại, đồng thời đạo lôi quang tím rực trên trời đột nhiên đánh liên tiếp xuống Ma Long, nhưng liên tiếp đánh hụt. Bởi vì tốc độ bay của Ma Long quá nhanh. Đoạn, khi Hạ Miên còn định đánh cho tróc vảy đuôi Ma Long thì đột nhiên, con rồng đen to lớn thu nhỏ cả người lại, trở thành một mỹ nam vô cùng xinh đẹp mà bay lượn qua mặt Hạ Miên, trêu đùa: “Lêu lêu, xí hụt!”

Hạ Miên: “….” Sắc mặt nàng ta đen thui.

“Ôi chao ơi, nha đầu à, ngươi nên về nhà bú sữa mẹ tiếp đi nha. Đợi cho lông cánh trên người mọc đủ xong rồi đến đây đấu với ta. Chứ bây giờ cứ nhìn ngươi như trẻ con suy dinh dưỡng vậy đó, thật sự là gầy quá đi mà. Ôi chao, ôi chao.” Ma Long lại càng thêm cười cợt.

Hạ Miên dường như nhịn không được nữa, xuất ra chiêu thức mới. Đầu cán của mỗi thanh đao nàng mang đều được buộc bởi một sợi xích dài, có thể dãn ra hoặc thu ngắn vào tùy theo ý thích của Hạ Miên. Nàng ta liền tung ra chiêu thức quen thuộc để đánh bại Ma Long. Nhưng mà…

“Ôi chao, ôi chao, nữ nhi nhà ai mà bạo lực thế? Mới nói mấy câu đã động thủ như vậy, nết na để ở đâu đây? Sau này nhà nào chịu lấy ngươi đây chứ? Bạo lực chết người ta rồi, thật đáng sợ quá! Thật đáng sợ quá!” Ma Long càng thêm dầu vào lửa.

Hạ Miên nghiến răng đến tức chết đi được, liền bỏ luôn cái gì là uy nghiêm. Nàng mở miệng mắng ngược lại Ma Long, dường như là lý trí cuối cùng để giữ sự điềm tĩnh đã bị phá vỡ triệt để.

“Đồ con rồng nằm dưới! Ngươi nghĩ ngươi là ai hả?! Mặt thì như em bé, ngươi lớn với ai? Ai nói ta cả đời gả đi không được? Cả nhà ngươi mới là người gả đi không được đó! Ngươi nói ai là kẻ gả đi không được? Có mà nhà ngươi cả đời mới không lấy được phu nhân! Hừ hừ! Ngươi nghĩ ngươi là ai hả? Chọc ta thì vui lắm sao?! Vui lắm hả?! Ta nguyền rủa ngươi một lần bị đè cả đời bị đè không bao giờ ngóc đầu lên được! Ngươi đi chết đi!”1

Ờ, lần này thì Hạ Miên thật sự chọc phải cái vảy ngược của Ma Long rồi.

“Ngươi nói ai nằm dưới?! Nha đầu, hôm nay ông đây nhất định phải đánh mông ngươi, cho đến khi ngươi khóc kêu cha gọi mẹ mới thôi!” Ma Long cả giận, gầm lên, đồng thời thanh kiếm hắn ít khi đả động đến cũng bị hắn lấy ra rồi.

“Ngon thì nhào vô! Bà đây chơi tay đôi với ngươi nè!”

Và thế là hai người họ đều lao vào giáp chiến, tóe lửa trên bầu trời đêm.

Tam Lang và Hạ Lục Đình ở bên dưới đỡ trán, khó nói thành lời.

Tam Lang: Long Long nhà hắn cứ bị ai chọc phải cái vảy ngược đều dễ nổi khùng ghê. Dù sao thì, hình như cô nương đó nói đúng quá, hắn không có gì để phản bác hết.

Hạ Lục Đình: Ân, muội muội của gã quả thực là tùy hứng. Lúc trước khi đến đây đã luôn nói nàng phải băm, vằn, chặt, chém tên Ma Long kia để hả giận. Kết quả lại thành khẩu võ đại chiến.

Viêm Cơ ở gần chỗ Ma Long nhất, nghe được mấy lời đó liền thầm than rằng: Ai ôi, cô nương nha, ngươi năm nay mới bao nhiêu tuổi đâu chứ? Sao lại thích chọc khoáy vào nỗi đau của tiểu Long nhà chủ nhân thế? Ngươi có biết là cái mông rồng đó bị bao nhiêu người nhắm đến hay không nha?

Rầm!

Ầm! Ầm! Ầm!

Trên bầu trời, phía phương xa kia, Diệp Lạc Hy cùng Hạ Tử Hiên đánh giáp lá cà, hai người vờn nhau đến tóe lửa ở trên bầu trời.

“Ngươi…. Không phải từ trước đến giờ ngươi chỉ có một căn nguyên duy nhất là lôi căn sao? Tại sao ngươi….” Hạ Tử Hiên nhìn ngọn lửa tím đen cháy phần phật trên tay của Diệp Lạc Hy, kinh ngạc không thôi.

“Ôi chao, ta chỉ là không dùng, không phô trương, chứ ta đâu có nói là ta chỉ có một căn nguyên đâu chứ? Tại vì lôi căn ứng dụng được nhiều, cho nên ta mới dùng nó nhiều thôi. Ngài đừng hiểu lầm như thế nha~” Diệp Lạc Hy khẽ cười.

“Ngươi….” Gã ta dường như bị Diệp Lạc Hy chọc tức: “Rốt cuộc là ngươi có bao nhiêu căn linh?”

Diệp Lạc Hy bật cười khanh khách, nàng nói: “Ôi chao, ngài hỏi làm gì? Thay vì hỏi, ngài hãy dồn ép ta đi. Bắt ta phải thể hiện chúng ra xem nào. Ta thực lòng muốn xem xem, ngài có thể ép ta phải dùng đến bao nhiêu căn linh đây.”

Nói rồi, liền không hề nhân nhương mà sử dụng luôn một chiêu bạo quân hoang lôi, kết hợp với viêm vũ, tạo thành một thế trận đại đế đại sát có một không hai, sáng rực cả bầu trời đêm đen tối.

Rầm! Rầm! Rầm!

Những tảng thiên thạch nhiễm lôi tích lao như vũ bão từ trên trời xuống, khiến thế trận bên dưới vốn đã hỗn loạn, nay càng hỗn loạn hơn bao giờ hết.

“Trời đất ơi! Rốt cuộc là Lạc Hy thượng thần đó cường đại đến cỡ nào vậy chứ? Thế này không phải là quá khoa trương rồi hay sao?” Một bóng đen từ trong bóng tối nhìn về phía cảnh tượng thiên diễm viêm lôi tang lễ trước mắt, trầm trồ không ngớt lời.

“Đáng tiếc, nàng ta lại quá trung thành với Thiên giới, không thể dụ dỗ được.” Bóng đen đằng sau khẽ lắc đầu, ra chiều bất lực.

“Chưa biết được chừng. Dù sao thì ta nghĩ, nàng ta cũng có nhiều bí mật riêng mà khó ai có thể biết được đấy.” Một kẻ nữa, nhưng dường như đẳng cấp của tên này cao hơn rất nhiều so với những tên khác.

“Thế huynh có biết, bí mật của nàng ta hay không?”

“Nàng thâm sâu khó lường, hành động lại có phần quá cẩn thận. Cứ tiếp tục theo dõi một thời gian, chúng ta sẽ ngay lập tức biết được thôi.” Một khi đã biết được, phải ngay lập tức dụ dỗ và lôi kéo được Diệp Lạc Hy đến với binh đoàn của bọn họ mới được. Có được Diệp Lạc Hy, không khác gì có hổ mọc thêm cánh.

“Ồ, vậy ta các vị đang muốn tìm điểm yếu của chủ nhân ta sao?” Một giọng nói rất nhẹ nhàng, khẽ vang lên đằng sau ba cái bóng đen sì kia.

Bọn chúng đột ngột quay lại.

Diệp Mi và Diệp Thanh đều ở đằng sau bọn họ, mỗi người cầm trên tay một chiếc lưỡi hái to lớn, dài đến hai trượng. Đặc biệt hơn, một đầu lưỡi hái của Diệp Mi được móc thêm quả chùy nặng đến ngàn cân, còn Diệp Thanh lại được móc thêm một chiếc lưỡi hái nữa, hướng ngược lại với lưỡi hái bên trên. Nếu xét về mức độ chiến đấu bằng cách sử dụng căn linh như thuật linh sư, Diệp Mi và Diệp Thanh sẽ không bao giờ giỏi bằng những người khác. Nhưng xét về độ thực chiếc, đặc biệt là khoản băm thịt và xắt thịt đối phương thành salat sống hay thịt xay thì Diệp Mi và Diệp Thanh lại vô cùng sành sõi và thường làm rất nhanh những việc này đấy.

Bọn chúng nhìn tạo hình đáng sợ này của hai tinh linh thuộc thống lĩnh chí tôn trước mắt, có chút rùng mình. Chúng cũng là khế ước tinh linh của Diệp Lạc Hy sao?

“Tỷ tỷ, lần trước A Liên có cho chúng ta mấy bài tra tấn mới, muội muốn áp dụng một chút.” Diệp Mi hướng Diệp Thanh, ánh mắt ánh lên ánh lấp lánh như cách Diệp Liên đã từng.

“Ân, muội cứ tự nhiên. Miễn là chúng đừng chết là được. Dù sao chủ quân cũng đã nói rằng, nhất định phải tra ra được kẻ đứng sau lén lút theo dõi chủ nhân mấy ngày qua là ai, đồng thời báo lại cho chủ nhân để người định đoạt kia mà.” Diệp Thanh cười tà, một nụ cười dần trở nên méo mó như báng bổ vào lương tâm người nhìn, khiến cho ba kẻ mặc áo choàng đen trước mắt đều sợ đến run bần bật. Nhưng bây giờ, có chạy cũng chạy không kịp nữa rồi.

Bọn chúng còn chưa kịp hô lên cứu mạng thì Diệp Mi và Diệp Thanh đã nhanh chóng động thủ, chỉ trong chớp mắt liền đem ba tên này về quy án cho Diệp Liên tùy ý tra khảo.1

Ma Long, Tam Lang nhìn thế trận trên trời, thầm than rằng: chủ nhân, ta biết mấy ngày nay người bức bối vô cùng, nhưng xin người đừng có vì thế mà trút giận lên chúng ta nha.

Kỳ lạ thay, những đạo thiên thạch nhiễm lôi kia còn chưa kịp chạm đất đã vội vàng bay ngược lên trở lại. Diệp Lạc Hy không biết là nàng ta khống chế ma năng tốt đến thế nào, lại có thể điều khiển hàng vạn tinh thạch như vậy trong không trung, liên tiếp tấn công Hạ Tử Hiên. Đương nhiên, chuyện đó đã khiến trên dưới Ưng tộc đều phải kinh ngạc trước sức mạnh quá mức áp đảo của Diệp Lạc Hy. Cứ như, chuyện nàng ta bị mất đi kim đan là chuyện hết sức phi lí trên thế gian này vậy.

“Diệp Lạc Hy, ngươi đã tu phải tà đạo thế nào, lại có thể cường hóa bản thân đến mức này?” Hạ Tử Hiên bị thương nặng, nghiến răng hỏi Diệp Lạc Hy.

Bản thân nàng càng sắc sảo hơn trong ngọn lửa đen rực cháy, trông thật kiều diễm mà nổi bật, lại thoát lên vẻ thanh tao khó tả mà đặc sắc, Diệp Lạc Hy nở nụ cười khuynh thành, nàng nói: “Dựa vào thực lực của lão tử để hành động đó, thì làm sao nào? Các ngươi cấu kết cùng Cửu Lâu Xà Tà Thần, lại không biết bản thân bị gã đó lừa đến hai vạn linh hồn của đồng tộc, thật sự quá ư là nực cười.”

Hạ Tử Hiên nghe như vậy, liền nổi điên với Diệp Lạc Hy: “Ngươi nói xằng nói bậy cái gì thế hả? Ông ấy mới là đấng cứu thế ở thiên hạ này. Ông ấy đã hứa với chúng ta…”

“Vậy sao? Vậy thì cổ độc đan mà ông ta cho các vị uống, chắc cũng giúp các vị cường hóa được trong chút ít nhỉ? Nhưng dường như, tuổi thọ của các vị lại không cho phép điều đó ha.” Diệp Lạc Hy khẽ cười.

Quả thực đúng như những gì mà Diệp Lạc Hy đã nói. Bất cứ ai uống loại đan dược ấy đều bị rút ngắn đi tuổi thọ một cách đáng kể và rõ ràng. Ưng tộc đã già đi một cách nhanh chóng và trông thấy.

Điều đó đồng nghĩa với việc…

“Khụ!” Hạ Tử Dật ho khan ra một búng máu đen sì, tanh tưởng. Y run rẩy đưa hai bàn tay của mình lên nhìn chính mình. Ha ha ha, quả nhiên là Hạ Tử Hiên đã cố chấp đến như vậy, cho dù y đã nói rằng đó không phải là thứ tốt. Vậy mà ông ta còn lấy mẫu phi ra ép hắn phải làm vật thí nghiệm trước khi đem cho đồng tộc cùng dùng. Đúng là đồng quy vu tận, đồng quy vu tận. Hắn có chết xuống đó cũng nhất định sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho Hạ Tử Hiên được rồi.

“Hạ Tử Dật?!” Một giọng nói kinh ngạc vang lên đằng sau khiến Hạ Tử Dật phải quay đầu lại nhìn.

“Nhạc huynh?” Hạ Tử Dật kinh ngạc nhìn Nhạc Tử Liêm đang trố mắt nhìn mình. Mà hình như, không chỉ có mỗi hắn thôi đâu nhỉ? Ngay cả Hạ Hàn Không cũng đã nhìn thấy bộ dạng của y hiện tại rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play