“Lạc Hy à, cháu dù sao cũng còn rất trẻ, tương lai còn dài mà, tại sao phải lấy mấy tên tuổi già kia làm phu quân chứ? Gia gia có thể tìm cho con người khác tốt hơn gấp gấp vạn lần bọn chúng.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn và Diệp Lạc Hy đã và đang ngồi uống trà cùng nhau. Nhưng chính xác thì chỉ có một mình Nguyên Thủy Thiên Tôn uống trà, còn Diệp Lạc Hy lại ngồi một cách tĩnh lặng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đến nam tử mười tám vạn tuổi trước mắt, ông ấy luôn tự xưng là gia gia và gọi nàng là cháu từ khi hai người gặp mặt cho đến bây giờ. Thật sự là một kẻ tùy tiện. Và đương nhiên, điều khiến Diệp Lạc Hy giận trong lòng nhất chính là ông ta có thể ngang nhiên khẳng định và phán xét về bọn hắn.
“Thiên tôn đại nhân, chuyện của ta, ý ta đã quyết từ lâu rồi. Ta không thể đổi, càng tuyệt đối không thể đổi được nữa. Bọn hắn là ý trung nhân của ta.” Nàng từ tốn đáp lại lời của ông ta. Đời trước đã sai thật sai, chẳng khác gì kẻ mù đi trong đêm tối, bị người đời che mắt biết bao nhiêu, rốt cuộc lại là yêu sai người. Bây giờ nàng đã tìm được những kẻ mà nàng cần rồi, nàng quyết định không buông tay… à không. Là nhất định đời đời kiếp kiếp cũng không buông tay nữa.
“Nhưng bọn chúng là Tà Thú có thể hủy thiên diệt địa này đấy! Không lẽ sau này con muốn để chúng liên lụy đến con sao? Con là huyết mạch duy nhất của Ngọc Tỷ, ta không thể để con kết duyên cùng đám ô hợp kia được.”
Ông đã mất mất con gái vào tay của một kẻ không ra gì như Ma Thần Thạch rồi. Không lẽ bây giờ ông còn phải mất cháu gái mình cho mấy kẻ còn nguy hiểm hơn như thế sao? Có chết ông cũng sẽ không đồng ý đâu. Cháu gái này, ông nhất định phải hảo hảo bù đắp, chăm sóc cho nó thật tốt. Nó đã chịu quá nhiều thiệt thòi rồi đi.
Ông vẫn nhớ rõ như in những gì ông nhìn thấy ở hồ Hồi Ức chỗ Lâm Túc. Quả thực là ông chỉ muốn phun thêm một ngụm máu lăng tiêu nữa ra mà chết mất tôi. Tiểu tử thối Độc Cô Tư Dạ kia, ông ghim thù này rồi.
“Trong người ta không chỉ chảy mỗi dòng máu của Ngọc Tỷ thần quân mà còn có Ma Thần Thạch. Ta suy cho cùng cũng là ô hợp mà ra.” Diệp Lạc Hy nhìn Nguyên Thủy Nguyên Tôn. Nàng là muốn nhắc cho ông nhớ, nàng không chỉ là nhi nữ của Ngọc Tỷ, mà còn là nhi nữ của Ma Thần Thạch.
Nguyên Thủy Thiên Tôn, ông dường như đã suýt quên mất điều này. Đúng rồi, tiểu nha đầu này âu cũng là nhi nữ của tiểu tử thúi kia. Ông nói đám Hung Thú kia ô hợp, có khác nào mắng cả dòng máu đang chảy trong người chất nữ của ông cũng là ô hợp?
“Không! Ý gia gia không phải thế. Ý của ta là tại sao con cứ nhất thiết phải là bọn hắn mới được? Trên đời này thiếu gì nam nhân? Hơn nữa, nếu như không có bọn chúng thì con vẫn còn gia gia ta đây chống lưng mà.”
“Thế lực của ta hiện tại cũng được xem là có thể ngang hàng cùng với các vị thượng thần khác. Ta không sợ chịu thiệt thòi. Hơn nữa, bọn hắn cũng chưa từng để kẻ khác bắt nạt ta.”
“Bọn chúng tà đạo như vậy, làm sao có được lời thật lòng?” Nguyên Thủy Thiên Tôn cả giận. Có lẽ vì cuộc chiến từ các đời đi trước mà trong ấn tượng của ông, những kiểu người như Tứ Đại Hung thú đều là kẻ xấu.
Đây chính là thứ khiến Diệp Lạc Hy tức giận nhất. Đúng vậy, trong mắt thiên hạ này, bọn hắn đều là kẻ xấu. Nhưng đối với Diệp Lạc Hy mà nói, chỉ có nàng mới biết được tất thảy những mặt tốt đẹp nhất của bọn hắn mà thôi. Vì vậy, nếu như có người ở trước mặt nàng lời ra ý vào cùng bọn hắn, nàng quyết không nhịn.
“Nếu như không phải thật lòng, tại sao bọn hắn lại giấu ta chuyện khế ước linh hồn? Tự nguyện đem cả tính mạng đặt toàn bộ trong tay ta?”
“Con là người của Thiên giới, con không thể cùng những kẻ sinh ra từ vực Hư Vô thành thân.”
“Ngài là gì của ta mà lại có thể can thiệp vào đời tư của ta?”
“Ta là gia gia của con.”
“Vậy tại sao ông đã biết ta là chất nữ của ông, vậy mà ông còn có thể cam tâm nhìn ta bị người chê bai bè dỉu sau lưng, để cho một người bên ngoài, xa lạ như Nữ Oa còn thương ta hơn cả ông?”
“Ta….” Nguyên Thủy Thiên Tôn cứng họng. Đúng rồi, trên đại hội ngày hôm nay, Diệp Lạc Hy tuy xếp danh Chiến Thần, đẳng cấp cũng là thượng cấp, vậy mà còn phải cùng đám tiểu thần quân ra trận, dấn thân vào bí cảnh hiểm trở, để cuối cùng lại chính là cả người dính bê bết máu của Thiên Ngạc một cách khó coi. Điều này, là ông đã sai rồi.
“Suy cho cùng, ông đúng là có ơn nuôi dưỡng nương ta như nghĩa nữ. Nhưng ta không phải là chất nữ của ngài. Nếu như ngài thật sự có lòng thương xót ta, thì xin đừng can thiệp vào đời sống của ta đi.” Nàng lúc này mới hòa hoãn hơn một chút, nhưng lời nói bắt đầu từ tử tế trở thành gươm đao.
“Con hận chúng ta đến như vậy hay sao?”
“Hận ư? Ha ha ha.” Nghe một câu hỏi nực cười như vậy, Diệp Lạc Hy không khỏi mỉa mai: “Nguyên Thủy Thiên Tôn a Nguyên Thủy Thiên Tôn. Các ông được mệnh danh như các vị thánh sống của thiên hạ này, vậy mà chưa từng lắng nghe và thấu hiểu nỗi thống khổ của chúng sinh. Còn chưa nói đến, chuyện ta một đời một kiếp đã thê thảm như thế nào. Nay ta được các phu quân giúp đỡ cho ta được sống lại một đời, ta có thể không hận được sao? Suy cho cùng, ta cũng có trái tim. Tim ta cũng biết đau kia mà. Ta không phải thánh thần như các vị, ta cũng không biết bao dung đâu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT