Bọn họ trở về phủ cũng đã quá nửa đêm. Lúc này, Chu Sa ở bên trong khóc nức nở chạy về phía Diệp Lạc Hy, dọa cho Diệp Lạc Hy còn tưởng là có ai lớn gan, dám động vào người của Diệp phủ tướng quân các nàng.
“Hức! Oa! Lúc nãy tên Ma Tôn kia tìm đến phủ, hắn nói nếu như ta giúp hắn, hắn sẽ cho ta rất nhiều vàng bạc châu báu. Hức! Oa! Lạc Hy, ta chỉ trung thành với mình chàng thôi! Chàng làm chủ cho ta đi. Hức! Hức!”
Khóc đến sưng mắt luôn rồi. Diệp Lạc Hy khẽ cười, đưa tay xoa đầu Chu Sa, nàng nói: “Được rồi mà. Ngoan ngoan nào, không khóc, không khóc ha.” Diệp Lạc Hy nói: “Chẳng qua chỉ là chút đe dọa thôi. Lúc hắn đến, ngươi có đeo mặt nạ như ta đã dặn dò hay không?”
“Có chứ. Hức! Chàng nói ta không được để lộ mặt ra, ta không có lộ ra nha.” Chu Sa còn hấp mũi một cái, ủy khuất đáng thương vô cùng.
Diệp Lạc Hy gật gù hài lòng, xoa đầu Chu Sa. Sau đó, nàng đi vào trong phủ.
Nàng mệt mỏi ngồi xuống ghế bành trong phủ. Đám đồ đệ nhìn thấy sư phụ mệt mỏi như vậy, liền bước vào, cúi đầu có chuyện cần thưa. Nàng phất tay nói: “Báo cáo đi.”
“Bẩm sư phụ, tất cả đều vừa vặn lọt vào vòng trong, không có ai bị loại cả.” Lưu Nhất Thanh ôm quyền kính cẩn thưa.
“Không có ai thấy các ngươi bộc lộ năng lực thật chứ?” Nàng dò hỏi.
“Vâng! Ngoài việc biết được tiểu Cửu là Thuần Thú sư ra, hầu như không ai biết được sức mạnh thật sự của chúng con là gì.” Lưu Nhất Thanh cúi đầu kính cẩn.
“Được rồi, lui ra đi.” Nàng phất tay, sau đó nhìn đến trong đám đệ tử của mình, nàng ném cho Hạ Hàn Không một viên tiên đan, nói: “Đêm nay, con tự mình thanh tẩy đi cho ta. Đừng để ma khí từ Thiên Ngạc ảnh hưởng đến con.”
“Vâng! Sư phụ.” Hạ Hàn Không cúi đầu ôm quyền cảm tạ sư phụ rồi lui ra.
Bọn nhóc đều lần lượt lui ra.
Nàng xét thấy trời cũng đã về khuya, nếu như còn thức nữa thì mai sẽ khó mà chỉ đạo được bọn họ ra trận thế nào. Hôm nay, nàng cũng đã mệt mỏi đủ rồi.
Nhưng, nàng chỉ vừa mới chìm vào giấc ngủ mê man thì….
“Trời ạ! Mộng cảnh!”
Nàng không biết phải dùng từ ngữ gì để diễn đạt cảm xúc của mình khi chỉ vừa mới ngủ có một chút, nàng đã lọt bà nó vào mộng cảnh của một tên khốn nạn nào đó đang thi triển pháp lực quá đà. Mộng Ma trưởng lão, đừng để lão tử bắt được ông, bằng không ông đây xé xác lão ra. Hừ!
“Hy nhi.” Bọn hắn cũng chạy về phía nàng.
Hờ, đúng rồi. Khế ước linh hồn. Bọn hắn có lọt vào đây cũng chẳng có gì là lạ cả.
“Hy nhi. Ta đưa nàng ra khỏi mộng cảnh này.” Đào Ngột ôm lấy nàng, định đem người tông tường mà chạy thì đột nhiên, có một luồng khói trắng bay đến, vội vàng tóm lấy Diệp Lạc Hy, kéo đi mất.
“Này!” Đào Ngột tức giận, phát hiện ra mộng cảnh này có kẻ thao túng, liền nói: “Các ngươi đuổi theo nàng, ta đi tìm kẻ tạo ra mộng cảnh này.”
“Mộng cảnh này dường như không phải do một người tạo ra. Hy Hy để bọn ta lo. Còn hai người các ngươi hãy đi tìm kẻ tạo ra mộng cảnh đi.” Hỗn Độn nói, đồng thời tóm Thao Thiết cùng đi.
Cùng Kỳ và Hỗn Độn chia nhau đi hướng khác.
Nếu như Diệp Lạc Hy không phải thế mạnh ở trong mộng cảnh, bọn hắn cũng sẽ không lo sốt vó như vậy. Thật ra là bọn hắn không hề lo rằng nàng không đối phó được đâu. Bọn hắn chỉ lo kẻ tạo ra mộng cảnh này muốn sống nhờ vào thần thức của Diệp Lạc Hy mà thôi. Bọn hắn không muốn có ai lởn vởn trong tâm trí nàng nữa đâu a.
Khói trắng kia kéo Diệp Lạc Hy bay một lúc thì thả nàng rớt xuống một đám lông mịn màng, xung quanh thoang thoảng mùi liên hương ngọt ngào, dễ chịu. Cả bầu trời này vô cùng hòa nhã và tĩnh lặng. Đây rốt cuộc là chỗ nào?
“Tiểu nha đầu.” Một giọng nói vang lên khiến Diệp Lạc Hy phải quay đầu lại nhìn.
Bọn họ, chính là Tam Thanh? Tại sao bọn họ phải đến đây để nói chuyện với nàng? Không thể gặp trực tiếp để nói chuyện được sao?
“Không biết các vị có việc gì muốn tìm ta thương lượng?” Nàng ôm quyền cúi đầu hỏi bọn họ.
“Bọn hắn là ai? Vì sao có thể thâm nhập được vào mộng cảnh này? Con đã làm ra chuyện gì với bọn hắn rồi?” Nguyên Thủy Thiên Tôn nhíu mày. Ở mộng cảnh này, thân phận của Tứ Đại Hung Thú rất khó để che giấu được. Bởi vì đây là địa bàn của ông cơ mà.
“Bọn họ và ta có quan hệ gì, phiền đến Nguyên Thủy Thiên Tôn quản chúng ta sao?” Diệp Lạc Hy mỉm cười, nàng biết là ở đây, mình không thể che giấu được thân phận của bọn hắn, nghĩ nghĩ một lúc, lại nói thêm: “Bọn hắn là phu quân của ta.”
Tĩnh lặng một hồi.
Nguyên Thủy Thiên Tôn, Đức Nguyên Thủy Thiên Tôn còn gọi là “Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn”, là vị tối cao trong Tam Thanh, cũng là vị Tôn Thần hạng nhất của Thần Tiên Đạo Giáo. Theo “Lịch đại thần tiên thông giám” tôn xưng Ngài là “Vị Tổ chủ trì cõi trời”. Dưới trướng ngài có mười hai vị đồ đệ, được xem như mười hai vị đại la kim tiên, nổi danh một phương, uy chấn khắp nơi, được người đời nể trọng, tiền đồ công đức vô lượng.
Thế nhưng không hiểu do số mệnh hay nhân duyên của ngài đen đến cỡ nào, ngài khó khăn lắm mới có thể dưỡng ra được một nghĩa nữ vô cùng xuất chúng tài ba, gọi là Ngọc Tỷ thần quân. Nàng không chỉ là nghĩa nữ của Nguyên Thủy Thiên Tôn, mà còn là đồ đệ của Mẫu Tổ Nương Nương – người đã lập ra Thiên giới thuở sơ khai, hơn nữa còn được đánh giá là nữ đồ đệ xuất sắc nhất của bà.
Không chỉ dừng lại ở đó, đồ đệ này còn là một tuyệt thế phong ấn chú nhân. Phong ấn của Ngọc Tỷ được xem như vững chắc như bàn thạch, dù là đích thân Nguyên Thủy Thiên Tôn muốn phá, cũng phải mất công mất sức một hồi, không thể nào chỉ dùng một kích là phá ngay được.
Thế nhưng, tiểu khuê nữ nhà ông nuôi trong cánh, hứng trong hoa, vậy mà lại bị một tên tiểu tử dời ơi đất hỡi ở đâu ra cướp đi mất, hơn nữa khuê nữ nhà ông còn cùng người ta bỏ trốn suốt cả vạn năm nay chẳng thấy mặt mũi đâu. Tuy rằng tiểu tử thối kia có công phong ấn Cửu Lâu Xà Tà Thần, nhưng chuyện hắn cướp khuê nữ nhà ông là chuyện ông có chết cũng không chấp nhận được.
Mới đây thôi, ông vừa biết được vị chiến thần vừa mới nhậm phong, được xứng danh người đầu tiên có khả năng phong ấn một trong Tứ Đại Hung Thú mà trở thành thượng thần có địa vị rất cao ở Cửu Trùng Thiên.
Tuy nhiên, xui xẻo cho ông là thế nào đấy mà đứa trẻ này lại có một nỗi hận ẩn dật dấu diếm ông cùng sư huynh, sư đệ của ông, cho dù các ông cố gắng đọc vị đứa trẻ này, hay là đến bên hồ Hồi Ức để hỏi nguyên cớ, cũng chẳng thể tra ra được điều gì.
Ấy vậy mà, khi ông gọi riêng đứa cháu này đến để nói chuyện riêng thì chẳng hiểu vì sao nó lại kéo theo đến bốn nam tử khác cùng vào chung trong mộng cảnh này, đã vậy còn được đứa cháu gái của ông khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng đấy là phu quân của nó. Điều đó làm cho Nguyên Thủy Thiên Tôn ngay tại chỗ phun ra một ngụm máu lăng tiêu, té ngửa ra đằng sau.
Nếu như không phải còn có Thái Thượng lão quân và Linh Bảo Thiên Tôn đỡ ông, sợ là ông đã té ngửa ra sau mà sốc, rồi bất tỉnh tại chỗ luôn rồi.
Số mệnh ơi, ngươi chính là muốn trêu đùa cái mạng già này tức chết đấy phỏng?!
==== Đôi lời của tác giả =====
Có nhiều nàng hỏi tui về tạo hình của các nhân vật trong bộ truyện này.
Thì nói thật là hồi tui viết ra tui cũng có tạo hình mẫu lý tưởng trong đầu rồi. Tuy nhiên, tui lại không tìm được hình ảnh như ý, cho nên có vẽ mẫu ra. Tuy không được đẹp lắm nhưng nếu như các nàng có ghiền thật thì cho tui ý kiến, tui đăng trên facebook của tui cho các nàng ngắm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT