Tiêu Nguyệt Dạ ở bên cạnh nghe thấy mà cũng sững sờ không kém. Hắn không biết gì về nàng cả. Hoàn toàn không biết bất cứ điều gì về nàng. Điều đó càng khiến cho Tiêu Nguyệt Dạ càng có thêm ước vọng được sửa sai, được yêu thương nàng một chút. Ít nhất, hắn bây giờ thật muốn làm chỗ dựa cho nàng.
Tiêu Nguyệt Hoa lại khác tất cả mọi người. Từ đầu đến cuối, nàng chỉ im lặng lắng nghe những lời Nữ Oa nói. Bởi vì đối với Tiêu Nguyệt Hòa mà nói, những chuyện này hoàn toàn khác với những gì mà Tiêu Nguyệt Hoa thấy được thông qua ký ức của Diệp Lạc Hy. Không phải là Diệp Lạc Hy lừa gạt Tiêu Nguyệt Hoa, hay là do Diệp Lạc Hy thay đổi ký ức, mà là giấu Tiêu Nguyệt Hoa. Có quá nhiều chuyện về Diệp Lạc Hy mà Tiêu Nguyệt Hoa không hề biết đến.
Đúng lúc Nữ Oa còn muốn tức giận hơn nữa thì từ bên ngoài, Diệp Lạc Hy được hai đứa nhỏ là An Nhiên và Mục Thiên Thiên dìu đến. Lúc này nhìn nàng có phần xanh xao, nhưng xem chừng là không có gì nguy hiểm cả. Không lẽ y thuật của Chiết Nhan Thật sự cao minh đến như vậy hay sao?
“Đế Quân, Ma Tôn, Các vị thượng cổ.”Chiết Nhan đi sau nàng, sắc mặt ông trì trệ, có phần hơi nghiêm trọng. Ai nấy đều lo sợ với nét mặt này của ông.
“Tỷ tỷ! Đến đây ngồi đi!” Tiêu Nguyệt Hoa vội nhanh nhảu nhất, đứng dậy, đỡ Diệp Lạc Hy ngồi xuống ghế của nàng, đồng thời cũng cẩn thận lấy hai cái gối đệm đặt ra sau cho Diệp Lạc Hy thoải mái.
Diệp Lạc Hy khẽ cười, xoa đầu Tiêu Nguyệt Hoa, nói: “Ta chỉ bị phế đan tiền, không phải bại liệt toàn thân. Ngươi đừng xem ta là cô nương mà đối đãi đi.”
Nghe đến ba chữ “phế đan tiền”, ai nấy đều kinh ngạc hết nhìn Diệp Lạc Hy lại nhìn đến Chiết Nhan, ai nấy đều tỏ ra rằng bản thân họ không thể tin được. Diệp Lạc Hy mới bao nhiêu tuổi đầu cơ chứ? Vậy mà tu vi một đời không chỉ bị phế, lại còn mất cả đan tiền nữa.
“Chiết Nhan, thế này là thế nào?” Nữ Oa sợ hãi hỏi Chiết Nhan, chỉ cầu rằng những điều mà Diệp Lạc Hy vừa nói đó chỉ là một câu nói đùa.
Chiết Nhan lắc đầu, nhưng rồi giống như đã nhớ ra điều gì đó, lại gật đầu. Ông chắp hai tay sau lưng mà nói: “Đúng là đan tiền của Lạc Hy Chiến Thần đã bị phá hủy. Có điều, cũng không phải là không có cách để cứu vãn.”
Câu trước của Chiết Nhan còn khiến cho mọi người tuyệt vọng, câu sau lại cho họ thêm nhiều hy vọng hơn.
Chiết Nhan gật gù nhìn Diệp Lạc Hy, lại lần nữa khẳng định ánh mắt kiên định của mọi người dành cho ông, đáp: “Diệp Lạc Hy vận linh lực và ma năng, dồn ép độc xuống đan tiền. Tuy ta đến kịp lúc giữ cho nàng căn cốt không bị phá hủy, nhưng đổi lại đan tiền dường như đã nhiễm độc của Cùng Kỳ rất nặng, không thể cứu vãn. Chi bằng, hãy đến tìm một Tỳ Bà quả, dùng nó như một viên Kim Đan trống rỗng, thay thế cho Kim Đan đã hỏng trong người Chiến Thần. Sau đó, dùng dần thời gian tu luyện, hấp thụ lại tiên khí, mất thêm vài chục năm. Như vậy có được hay không?”
“Tại sao con lại liều lĩnh như vậy?” Đế Quân nhíu mày không hiểu, hỏi Diệp Lạc Hy.
Diệp Lạc Hy nàng chỉ nở một nụ cười ngây ngô, đáp: “Sư phụ, con đã biết cách duy nhất để cứu con, chính là cần một người nguyện hiến tủy sống, để luyện đan. Quá trình hiến tủy con cũng đã hỏi qua Chiến Nhan đại nhân. Ngài ấy nói cách đó vô cùng tàn nhẫn. Sư phụ, Nữ Oa, mọi người, đều là những người con yêu quý. Dù là ai, con cũng không thể nhận một đại lễ như vậy được. Vậy nên, đợi đến khi Chiết Nhan giúp con mổ xong đan, con sẽ đi tìm Tỳ Bà quả đó. Sư phụ, người đừng lo.” Nàng vui vẻ.
Rồi lại hướng đến Ma Tôn và những người ở trong đại sảnh, cung kính ôm quyền mà đáp rằng: “Ma Tôn đại nhân, đã phiền ngài lặn lội một chuyến đường xa vất vả như vậy đến cái nhà nhỏ của ta. Cũng để ngài phải chê cười ta một phen rồi. Ma Tôn đại nhân, Quận chúa, các vị thượng thần. Đa tạ đã quan tâm và chiếu cố ta. Diệp Lạc Hy này một không có công, hai không thể trả ơn ngay được. Kính xin các vị nhận một ân tình của ta. Dù sau này có lên núi đao, xuống biển lửa, yêu cầu đó của các vị ta cũng không từ.”
Ai nấy đều mang một cảm xúc khác nhau nhìn Diệp Lạc Hy. Lâm Túc thừa biết, Diệp Lạc Hy này vốn dĩ có tính tình cố chấp rất giống một người. Lời này nàng nói ra, tuyệt nhiên sẽ làm được.
Khang Tư không nói gì, vỗ vỗ vai nàng đỡ nàng đứng dậy, có ý nói rằng nàng đang là người có bệnh, đừng lãng phí sức vào những chuyện không đáng.
Nữ Oa chỉ càng thêm đau lòng. Diệp Lạc Hy, đã đến nước nào rồi, muội còn nghĩ đến việc trả ơn này sao?
Tiêu Nguyệt Hoa không nhìn nổi tỷ tỷ của nàng lại hạ mình như vậy, liền ôm chầm lấy nàng, nói: “Tỷ tỷ. Ta không cần đại lễ của tỷ. Ta chỉ cần tỷ bình an là được.”
Độc Cô Tư Dạ hai tay hết nắm lại mở. Hắn vậy mà chậm hơn Khang Tư một bước, không thể bước lên đỡ lấy đồ nhi của hắn đứng dậy, cho nó một câu an ủi, cho nó một chỗ dựa an tâm. Đến lúc này, dường như Độc Cô Tư Dạ đã không còn mặt mũi. Hắn không chỉ không xứng đáng làm sư phụ của nàng, hắn càng không có tư cách để gọi nàng là đồ nhi, nghe nàng gọi một tiếng sư phụ.
Chiết Nhan nhìn một màn này, chỉ có thể lẳng lặng rời đi. Ai dô dô, thượng thần Diệp Lạc Hy, ngươi diễn cũng thật giỏi. Nếu như bản thượng thần không phải đứng cùng phe với ngươi, sợ là bây giờ còn đang bị ngươi lừa đến mức mất mặt. Ha ha ha, quả nhiên bản thượng thần không đi theo sai người.
Tiếng cười của Chiết Nhan quả thực không giống ai, đến độ, Bạch Hạc thú cưỡi của hắn nhìn chủ nhân, thấy lão chủ nhân của mình thỉnh thoảng lại cười giật cục, rồi lại đột nhiên ngửa mặt lên trời, không màng đến hình tượng mà cười đến mức dọa cho y sợ hãi theo, còn tưởng chủ nhân của mình bị bệnh của Lạc Hy Chiến Thần hun cho hỏng não.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT