Diệp Lạc Hy bị thương, tuy không phải là lần đầu tiên. Mà có lẽ, tương lai nàng sẽ còn bị thương dài dài nữa. Nhưng nàng dù bị thương đến đâu, từ trước đến giờ, vết thương của nàng cũng chỉ có một vài người tường tận chuyện này hơn ai hết. Có điều, lần này nhìn thấy nàng nằm trên giường như vậy, làm cho Tiêu Nguyệt Dạ sợ đến trắng mặt. Khoảnh khắc hắn phát hiện ra nhiều chuyện ở quá khứ hắn một đối với nàng không phải, hai là hắn nợ nàng. Và hơn hết nữa, hiện tại Tiêu Nguyệt Dạ đang bắt đầu có tình cảm với nàng. Hắn hiện tại không chỉ biết sai mà còn đang cầu nàng cho hắn một cơ hội sửa sai.

Trong đời trước, hắn đã từng nhiều lần nhìn thấy nàng bị thương đến mức không thể gượng dậy nổi. Lúc đó, hắn chưa hề quan tâm nàng. Chỉ cho rằng nàng đi đâu đó, rồi tự làm mình bị thương. Đôi lúc, hắn tỏ vẻ bản thân có lòng hảo tâm đến thăm, lại bị hai linh thú của nàng đuổi ra ngoài. Hắn không hề biết nàng đang lịch kiếp để chữa lành vết thương cho mình.

Giờ đây hắn tận mắt chứng kiến bộ dáng thảm hại của nàng, thật sự so với năm đó nàng đứng trên Tru Tiên Đài không khác nhau là bao nhiêu.

Ngồi bên cạnh Tiêu Nguyệt Dạ chính là Độc Cô Tư Dạ mang một sắc mặt âm trầm không kém. Trong Tứ Đại Hung Thú, kẻ có sức mạnh đủ hủy thiên diệt địa chính là Hỗn Độn. Kẻ thông minh, quỷ quyệt, mưu kế đa đoan thì chính là Đào Ngột. Kẻ tàn nhẫn, độc ác và khát máu nhất lại chính là Thao Thiết. Nhưng khác với ba tên còn lại, Cùng Kỳ tuy là kẻ có thể dễ dàng giao tiếp với hắn hơn tất thảy, đồng thời cũng là kẻ duy nhất sử dụng độc lợi hại nhất. Nghe nói hắn từng có một sư phụ đã dạy cho hắn cách dùng độc, từ đó hắn liền đem độc trên toàn thiên hạ này học hết, rồi từ lúc nào, Cùng Kỳ lại dùng thứ chết người thống khổ ấy nhất làm con át chủ bài của mình.

Năm xưa, Đế Quân hắn cũng từng vì thứ đó mà sống chết không rõ, hôn mê mấy ngày mấy đêm trên giường. Khi tỉnh lại thì hắn thấy bên cạnh hắn là Diệp Lạc Hy chứ không phải là Thanh Hà khiến hắn phẫn nộ vô cùng mà từ mặt nàng. Hắn nào biết, Thanh Hà vốn dĩ đã sớm rời bỏ hắn, nàng ta trong người có bệnh, đến lúc bệnh bạo phát, lại đâm ra chết rất tức tưởi. Sau đó, Bạch Liên và Thiên Tư Tư liên thủ, nói rằng Thanh Hà đã hiến tủy cứu hắn, Diệp Lạc Hy dành công, càng khiến hắn thêm phẫn nộ, còn cho rằng bản thân mình quá nhân từ, đã tha cho Diệp Lạc Hy một mạng.

Hắn nghĩ đến đây, lại nghe Nữ Oa nói rằng Diệp Lạc Hy vốn dĩ có thể sẽ hôn mê đến vài năm là ít, nhưng chỉ mới qua mấy ngày, nàng không biết đã dùng cách gì, vận linh lực và ma năng đẩy độc ra ngoài. Đáng sợ thay, nếu như Chiết Nhan không đến kịp, nàng sẽ dẫn đến bị phản phệ, vỡ đan tiền, tự bạo mà chết.

Hắn nghe Nữ Oa ngoài nói cho hắn hiểu tình hình hiện tại của Diệp Lạc Hy, cũng nói thêm cho hắn biết về việc hắn chuẩn bị tinh thần. Dù sao thì Thiên Đế đương nhiệm cũng đã nói sẽ làm chủ cho Diệp Lạc Hy. Chỉ cần nàng gật đầu một cái, Nữ Oa liền nhanh chóng đem nàng đến Đất Thánh dưỡng thương.

“Ta không đồng ý!” Đế Quân nghe như vậy, liền phẫn nộ đến đứng phắt dậy, trước mặt Nữ Oa chất vấn: “Ngươi lấy quyền gì đem đồ nhi của ta đi? Ta là sư phụ của nó, nó chỉ có thể dựa dẫm vào một mình ta. Ngươi có quyền gì mà can thiệp vào?”

Nữ Oa và Lâm Túc nghe Đế Quân nói như vậy, cũng phẫn nộ không kém. Lâm Túc và Khang Tư hãy còn bình tĩnh, chứ Nữ Oa đã bị chọc đến giới hạn rồi. Nàng không màng tôn nghiêm, lần thứ hai khiếm nhã đưa tay chỉ vào mặt Đế Quân mà chất vấn hắn rằng: “Vậy thì ngươi tự vấn lại lương tâm chó gặm của ngươi đi! Ngươi nói nàng là đồ nhi của ngươi. Vậy có bao giờ ngươi đã ra dáng một sư phụ hay chưa? Ba trăm năm trước, nàng vì một lòng muốn thu nhận Quân Cửu, một lòng muốn cứu nó, đã đến Đông Cung của ngươi quỳ bảy ngày bảy đêm xin ngươi cỏ Thần Chi cứu người. Ngươi lại đóng cửa bàng quang xem như không nghe không thấy. Ngươi có biết là nó đã liều mạng luyện thành đan cửu phẩm để cứu đứa trẻ Quân Cửu kia, dẫn đến bản thân phản phệ mà phải lịch kiếp hay không? Ngươi nhìn cả Cửu Trùng Thiên này đi. Thần Quân tu luyện thấp kém, phẩm chất không bằng Hy nhi có rất nhiều, nhưng ngươi đã thấy ai trong số bọn họ trước khi đột phá cảnh giới Đại Linh Thần phải lịch kiếp bốn lần như Hy nhi hay không?”

Độc Cô Tư Dạ bàng hoàng. Diệp Lạc Hy trước khi phi thăng lên Đại Linh Thần phải lịch kiếp đến bốn lần ư? Sao hắn không hề biết chuyện này?

Môi hắn lắp bắp: “Ta không biết…. Nó không nói với ta…. Ta….”

“Đúng rồi!” Nữ Oa càng nói rõ hơn: “Ngươi làm sao mà biết được cơ chứ? Ngươi có biết, lúc ngươi phạt Hy nhi vì nàng làm ái nhân Thanh Hà gì gì đó của ngươi khóc, ngươi đã giam nàng trong Ngục Cửu U suốt một trăm năm. Ngươi có biết một trăm năm đó căn cơ của Hy nhi bị đình trệ, dường như không thể vận linh lực để bảo vệ mình hay không?”

Việc này Độc Cô Tư Dạ cũng hoàn toàn không biết. Suy cho cùng cho dù hắn đã là sư phụ của Diệp Lạc Hy suốt hai mươi vạn năm, nhưng đã có quá nhiều chuyện hắn không hề biết. Thậm chí Diệp Lạc Hy cửu tử nhất sinh bao nhiêu lần vì hắn, vì hai chữ trọng trách, vì hai chữ ân sư giữa hắn và nàng mà sống chết bao nhiêu lần, hắn hoàn toàn mờ mịt không hề hay biết.

Độc Cô Tư Dạ lắc đầu, đuối lý. Mặc dù hắn theo Hồ Hồi Ức trở về đúng khoảng thời gian Diệp Lạc Hy lịch kiếp đột phá cảnh giới, nhưng hắn chưa từng nghĩ qua, một lần lịch kiếp nguy hiểm với vạn người như vậy, đối với nàng chẳng qua cũng chỉ là một giấc mộng kéo dài mà thôi. Bởi vì đối với nàng mà nói, còn có nỗi đau nào khiến nàng đau đớn hơn nữa được hay sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play