Trương Dương thấp giọng cúi đầu cầu xin hồi lâu, cả đời này cô cũng chưa từng cầu xin cha mẹ mình như vậy. Cuối cùng chủ nhà cũng miễn cưỡng đồng ý tạm thời không đuổi hai người đi, nhưng tiền là không thể thiếu, nhà bếp cũng phải đợi sau khi hai người rời đi mới sửa lại được.

Trương Dương căn bản không moi được đâu ra 5 vạn cả, cho nên trước tiên đưa ra hai vạn. Còn nửa tháng nữa mới lĩnh lương, trong túi cô chỉ còn có hơn 500 tệ.

Sau khi chủ nhà rời đi, Trương Dương thất hồn lạc phách ngồi trong căn phòng trọ bừa bộn, cảm thấy mình đang ở trong một cơn ác mộng không thể nào tỉnh lại, mọi thứ xảy ra trong khoảng thời gian này thật vô lý và khủng khiếp, cô phải vật lộn làm điều gì đó để tự cứu lấy mình, nhưng tại sao lại càng lún càng sâu?

Cô chỉ mới hai mươi lăm tuổi, cuộc sống mấy chục năm đằng đẵng từ nay về sau của cô sẽ phải làm thế nào đây? Lấy số tiền lương của cô mà nuôi hai người ở Bắc Kinh thì chẳng khác gì ánh trăng vĩnh hằng, mãi mãi cũng chẳng tiết kiệm được tiền, thậm chí bây giờ còn nợ nần người ngoài nữa, cô không còn cha mẹ thân thích để nương tựa, cũng không có đường lui nữa, chẳng lẽ kiếp này cứ mãi như vậy sao? Một cuộc sống chỉ đủ ăn đủ mặc nhưng không có giải trí, không vươn lên, không có thể diện và không có khả năng chống chọi với nguy hiểm của đời người.

Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, cô đã trở thành như thế này!

Mà kẻ chủ mưu lại đang rón ra rón rén xích lại gần, cởi bỏ khẩu trang, nhẹ nhàng nói: “Thực xin lỗi.”

“Là lỗi của anh.”

“Anh, anh muốn học trong điện thoại nấu cơm cho em.”

“Phi Dương, anh rất sợ…”

Trương Dương nhìn chằm chằm Kha Nghiêu với đôi mắt đẫm máu.

Đuôi mắt Kha Nghiêu ửng đỏ, môi khẽ mím thành một kẽ hở, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa bất an, còn có lấy lòng, hắn duỗi tay muốn ôm Trương Dương, lại bị Trương Dương ghét bỏ mà đẩy ra, vì vậy sự ủy khuất trong mắt càng sâu hơn, giống như một chú chim non vừa bị chủ bỏ rơi.

“Anh biết tiền là gì không?” Trương Dương nghiến răng hỏi.

“Biết…”

“Anh không biết.” Trương Dương ngắt lời hắn, “Anh không biết tôi đã bỏ bao nhiêu tiền để đưa anh về nhà! Anh không biết tôi đã bỏ ra bao nhiêu tiền để thuê căn nhà này! Anh không biết hàng tháng tôi kiếm được bao nhiêu tiền! Anh không biết một cây đuốc này của anh đã đốt của tôi bao nhiêu tiền đâu!” Cô vừa nói vừa gạt nước mắt, “Anh có biết thì cũng chỉ biết các con số, chứ anh không biết những con số này đại diện cho cái gì!.”

Kha Nghiêu ngơ ngác nhìn Trương Dương.

Trương Dương nhìn khuôn mặt mà cô vô cùng yêu thích này, lần đầu tiên cô cảm thấy nó thật đáng ghét, cô sụp đổ hét lên: “Anh không thể đi ra ngoài, anh không thể làm việc, tiền ăn ở tất cả đều là tôi kiếm, tại sao ngay cả nấu một bữa cơm đơn giản như vậy mà anh cũng có thể đốt sạch 8 tháng tiền lương của tôi được chứ!”

Kha Nghiêu ấp úng nói: “Thật xin lỗi, anh sai rồi.”

Trương Dương che mặt bật khóc nức nở.

———

Mãi đến khuya, tâm trạng của Trương Dương mới dần bình tĩnh trở lại. Cô không nói một lời vào bếp dọn dẹp, vứt những thứ nên vứt đi, bếp gas đã hỏng, sau này cũng chỉ có thể dùng bếp từ để nấu ăn, hơn nữa từ nay về sau mỗi ngày sống ở đây cô đều sẽ phải đối mặt với tình cảnh này, căn bếp cháy đen cùng tan hoang này sẽ lặp đi lặp lại bắt cô nhớ lại hoàn cảnh sống của mình, cũng giúp cô nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Thu dọn xong, cô nấu hai tô mì ăn liền, nói với người đang co rúm ở trong góc sofa: “Đến ăn cơm đi.” Giọng nói bình tĩnh không gợn sóng.

Kha Nghiêu khẽ nhúc nhích một chút rồi mới do dự bước tới.

“Bếp gas không dùng được nữa, sau này nấu cơm dùng bếp từ đi, bếp từ chắc biết dùng chứ?”

“… Biết.”

Trương Dương nhai một cách máy móc: “Hôm nay bọn họ có thấy mặt của anh không?”

“Không có.”

“Sau này nấu cơm phải cẩn thận, nấu gì cũng đều phải theo dõi.” Trương Dương nghĩ rằng bếp từ không có lửa, nếu quá nóng thì sẽ tự động ngắt điện, hẳn sẽ không còn gặp phải nguy hiểm nữa. Cô đã không còn sức để tức giận nữa rồi, cô cũng biết trách Kha Nghiêu cũng chẳng ích gì, bởi vì hắn không hiểu, cái mẹ gì hắn cũng đéo hiểu. Bây giờ trong đầu cô tất cả đều là làm sao để kiếm tiền đây?

Dường như có thần giao cách cảm, Kha Nghiêu đột nhiên hỏi: “Anh có thể kiếm tiền không?”

Trương Dương cũng không thèm nhìn hắn, giễu cợt: “Anh muốn kiếm kiểu gì?”

“Anh không biết.”

“Tôi cũng không biết. Anh không thể đi ra ngoài, không thể gặp người, cũng không làm được việc gì.” Trương Dương càng nói càng cảm thấy tuyệt vọng.

Kha Nghiêu lại im lặng.

Trương Dương cũng lười nói nữa, cô mở Weibo ra để xem mấy nay công ty quan hệ công chúng tẩy trắng có tác dụng gì không.

Kết quả là ngay trang chủ hiện ra một bức ảnh khiến nhịp tim của cô tăng vọt – ảnh chụp chung của Mina và Kha Vũ!

Nội dung của Weibo là: Chúng tôi ổn, cảm ơn các bạn đã quan tâm ~

Chỉ cần nhìn thoáng qua, cô liền có thể nhận ra được sự khác biệt giữa Kha Vũ và Kha Nghiêu, người trong bức ảnh nhất định là Kha Vũ. Nhưng cô lại không hiểu Mina đang làm gì?

Cô lướt xuống tin Weibo trước đó của Mina rồi đọc bình luận, hóa ra có rất nhiều người hỏi về bạn trai đẹp trai giống Thịnh Thế của cô nàng, Mina vô tình trồng liễu thế mà lại kiếm được hàng chục nghìn người theo dõi, lại còn có rất nhiều người bắt đầu mơ ước tình cảm của cô nàng và Kha Vũ, còn sôi nổi yêu cầu chia sẻ tình hình cùng hình ảnh gần đây.

Mina – một người khao khát được sống ở trung tâm sân khấu, muốn cô nàng khiêm tốn thì chẳng khác nào muốn cái mạng của cô nàng cả, vì vậy Weibo này đã được lập ra.

Trương Dương không nhịn được nhìn chằm chằm vào Kha Vũ, cô rất nhớ Kha Vũ, thật sự rất nhớ, càng thất vọng với Kha Nghiêu bao nhiêu thì cô lại càng nhớ Kha Vũ tốt đẹp bấy nhiêu. Nếu là Kha Vũ, anh sẽ không tiêu hết tiền của cô, anh còn có thể quang minh chính đại mà ra khỏi nhà, có thể giao tiếp tốt với cô, sau này còn có thể ra ngoài làm việc để cùng cô điều hành cái gia đình nhỏ này.

Đột nhiên, Trương Dương phát hiện ra cái gì đó trong ảnh, cô nhanh chóng phóng to, tầm mắt rơi vào trên cổ tay Mina, đó là chiếc vòng tay của một thương hiệu nổi tiếng.

Trương Dương vội vàng chuyển sang WeChat, tìm kiếm vòng kết nối bạn bè của Mina, quả nhiên, trong vòng bạn bè tháng trước, Mina đã đăng chiến tích đi Kuala Lumpur của mình lên, bao gồm túi xách, quần áo, trang sức, đồ trang điểm, nước hoa, v.v, trong đó còn có cái vòng tay đó.

Trong lòng Trương Dương có chút hồi hộp.

Chẳng lẽ đây không phải là ảnh cũ sao?

Thời gian này cũng đã sớm không biết Kha Vũ ở chỗ nào rồi, tại sao Mina lại có thể chụp ảnh chung với anh ấy? Chẳng lẽ Mina lại thuê một món khác? Hoặc là…

Trương Dương cũng không còn tâm trí ăn nữa, cô vội vàng vào phòng ngủ, đóng cửa lại rồi gọi Mina.

“Chị Phi Dương, có chuyện gì vậy ạ?” Giọng lười biếng của Mina vang lên, âm thanh nền là tiếng nhạc êm dịu.

Trương Dương khẩn trương hỏi: “Em đã gặp Kha Vũ đúng không?”

“Hả?” Mina bất ngờ không kịp đề phòng.

“Em thực sự đã gặp anh ấy!” Trương Dương kích động nói, “Khi nào, ở đâu? Không phải anh ấy đã bị bán rồi sao?!”

Mina ngập ngừng: “Tại sao chị biết được?”

“Tôi thấy chiếc vòng tay của em là mới được mua vào tháng trước.”

Mina “Aizz” kêu lên một tiếng: “Chị là thám tử hả!”

Trương Dương vội la lên: “Rốt cuộc em có gặp anh ấy hay không, là anh ấy đúng không? Chẳng lẽ anh ấy bị trả lại công ty rồi?”

“Là anh ấy, nhưng cũng không phải là anh ấy, anh ấy không nhớ ra em nữa rồi.”

“Anh ấy ở đâu?” Trương Dương mũi chua xót, “Đám người kia lừa gạt tôi đúng không? Anh ấy không phải là bị bán đúng không?”

“Không lừa chị đâu, anh ấy bị bán thật, nhưng là em biết người mua anh ấy.” Mina vội vàng nói: “Em vừa mới biết thôi, trước đây em không có nói dối chị đâu.”

“Vậy thì… anh ấy có khỏe không?”

“Tạm được.”

Trương Dương nghe ra giọng Mina có chút qua loa lấy lệ: “‘Tạm được’ là sao? Không tốt sao?”

“Cũng không phải là không tốt, hazz, em không muốn để cho chị biết, sơ suất quá.”

“Tại sao?”

“Bởi vì chị quá nghiêm túc đó, bây giờ chị nhất định sẽ hỏi em anh ấy ở đâu, người mua anh ấy là trai hay gái già hay trẻ, nói không chừng còn bắt em đưa đi gặp anh ấy hay gì đó.”

Bị Mina nói trúng phóc, mặt Trương Dương trở nên nóng bừng.

“Tóm lại là anh ấy sống cũng không tệ lắm, nên chị cũng đừng suy nghĩ nhiều làm gì.”

“Nhưng tôi rất muốn gặp anh ấy.”

“Anh ấy không nhớ chị nữa đâu, chị gặp để làm gì?”

Trương Dương cười khổ nói: “Em nói đúng.” Gặp rồi thì làm được gì đâu, bây giờ cô với Kha Vũ cũng chỉ là hai người xa lạ. Chỉ là cô đã sắp bị thực tế ép tới không thở nổi, quá nhớ khoảng thời gian ngọt ngào nhất trong đời đã qua của cô và Kha Vũ, cô như người sắp chết trên sa mạc, chỉ muốn nếm một giọt mật hoa.

“Chính xác. À đúng rồi, spa em đang dưỡng da rất gần nhà chị đó, em mời chị đi ăn khuya nha?”

“Tôi không sống ở đó nữa rồi.” Trương Dương nói xong có chút hối hận, muốn từ chối Mina thì thiếu gì cớ, tại sao cô lại hết lần này tới lần khác muốn nói thật? Có lẽ là từ “nhà” đã kích thích cô, cô đã không còn nhà nữa rồi.

“Ớ sao vậy ạ, đó không là nhà của ba mẹ chị sao? Không phải là rất gần nơi chị làm việc à?”

“Tôi vẫn luôn muốn cải thiện môi trường sống, dù sao thì nhà kia cũng cũ lắm rồi.” Trương Dương ậm ờ nói.

“Vậy bây giờ chị đang ở đâu? Em đến đón chị, em chán quá, đúng lúc muốn cùng chị xả mấy cái phốt trên mạng kia.”

“Muộn lắm rồi, ngày mai tôi còn phải đi làm.”

“Mới hơn chín giờ thôi mà.”

“Tôi… ở rất xa, bên ngoài đường vành đai 5 cơ, để hôm khác đi.”

Mina khoa trương kêu một tiếng: “Sao chị lại chọn chỗ xa như vậy hả?”

Trương Dương lại qua loa lấy lệ đôi câu rồi cúp điện thoại.

——

Trương Dương đã nghĩ ra được rất nhiều cách để kiếm tiền, nhưng lúc này lại không thể thực hiện được, hầu hết những nghề tay trái có thể kiếm thêm tiền của cô đều liên quan đến Thịnh Thế, ví dụ như bán những đồ handmade cùng mấy thứ liên quan, nhưng hiện tại Thịnh Thế đang bị hàng ngàn người chỉ tay vào, fandom khắp nơi gặp nạn, căn bản là không phải là thời điểm làm điều đó.

Vì vậy cô nghĩ đến việc làm đại lý tài chính* cho ai đó, nhiều công ty nhỏ hoặc công ty may túi da thường tiết kiệm chi phí mà không thuê kế toán, nhưng vẫn cần viết hóa đơn hoặc làm báo cáo, phí thuê đại lý thường sẽ từ vài trăm đến một hai nghìn một tháng, nếu mở rộng ra kiếm thêm được vài mối ổn định thì cũng là một khoản thu nhập đáng kể.

*Đại lý tài chính thường dùng để chỉ các chuyên gia tài chính hoàn thành các vấn đề liên quan đến tài chính do người khác hoặc công ty ủy thác với danh nghĩa đại lý. Các đại lý tài chính sử dụng các phương pháp đặc biệt để tiến hành các hoạt động kinh tế toàn diện của các doanh nghiệp, cơ quan, tổ chức và các tổ chức khác. Thực hiện kế toán và giám sát toàn diện, liên tục và có hệ thống, cung cấp thông tin tài chính, là một bộ phận quan trọng của hoạt động quản lý kinh tế.

Trương Dương đăng quảng cáo trên trang rao vặt 58.com, sau đó cũng liên hệ với bạn cùng phòng ở trường đại học đã từng làm việc này, bạn cùng phòng rất vui vẻ, trong vòng vài ngày đã giới thiệu một công ty có quá nhiều việc nên không xoay sở được cho cô, đó là một công ty may túi da, công việc cô cần làm là thỉnh thoảng kê khai một vài hóa đơn cùng làm báo cáo thường niên, một tháng kiếm được 500 tệ.

Cuộc sống đã hỏng bét rồi, nhưng vẫn phải tiếp tục.

—–

Tình hình bên phía Thịnh Thế vẫn ngày càng xấu đi, mặc dù đã qua giai đoạn cao điểm nhất, nhiệt độ cũng đang giảm dần xuống, nhưng Cục giám sát lại bắt tay vào điều tra hành vi gây quỹ trái phép, Trương Dương cũng sợ, nhưng suy nghĩ lại thì số tiền lớn đó cũng đều đã được cô làm từ thiện, mọi người cũng an ủi lẫn nhau rằng không dễ thu thập chứng cứ đâu nên đừng quá lo lắng.

Mặc dù Thịnh Thế không có vấn đề gì về pháp lý, nhưng những chỉ trích đạo đức lại giống như một tai họa ghê gớm, con đường minh tinh đương nhiên cũng bị tổn hại. Đã từng là đỉnh cấp lưu lượng vinh quang vô hạn một thời, bây giờ bộ phim chuẩn bị phát sóng cũng bị đài truyền hình hoãn chiếu, đại ngôn cũng bị mất vài cái, fan cũng phải cụp đuôi mà làm người, trong fandom tạm thời tử khí nặng nề.

Thần của Trương Dương đang phải độ kiếp, mà hàng giả bên người cô cũng chả tốt hơn là bao.

Từ sau vụ cháy lần đó, Kha Nghiêu ở nhà liền nơm nớp lo sợ, rất sợ làm Trương Dương tức giận.

Thực ra Trương Dương đã cố gắng hết sức để kiềm chế tính khí của mình rồi, lúc phát hỏa xong ngay lập tức liền thấy hối hận, thậm chí không thể hiểu tại sao bản thân lại mất khống chế đến vậy, nhưng xác thực là càng ngày cô càng trở nên thiếu kiên nhẫn cùng lòng tha thứ với Kha Nghiêu.

Về mặt lý trí, cô không muốn đổ lỗi cho Kha Nghiêu, dù là hoàn cảnh nghèo khó hiện tại hay những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống, cô biết lỗi là do mình và mình phải chịu trách nhiệm, nhưng thực sự cô không thể kiềm chế được, cô cảm thấy Kha Nghiêu thường xuyên ngu ngốc đến mức vô lý, những chuyện mà đứa con nít ba tuổi cũng biết mà hắn lại không biết.

Nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của Kha Nghiêu sau khi bị cô tức giận mắng chửi, cô lại thấy đau lòng cùng tự trách. Cô giống như hết kỳ kinh nguyệt lại về trạng thái bình thường, sau đó cô nhận ra rằng tất cả những điều này đều là do thiếu tiền. Khi cô không cần phải lo về tiền thuê nhà hay nợ nần, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng có nhiều sự tàn bạo đến như vậy. Hiện giờ khuôn mặt mà rõ ràng cô rất là thích của Kha Nghiêu kia cũng không thể khiến cô bình tĩnh lại, thậm chí đôi khi còn khiến cô càng tức giận hơn.

Ở trong môi trường như vậy, Kha Nghiêu cũng học được cách thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, không biết là do bản năng thôi thúc hay do hắn học được nhiều thứ từ trên điện thoại.

Trương Dương rất hối hận vì đã cho Kha Nghiêu dùng điện thoại, chỉ cần nghĩ tới Kha Nghiêu vì bắt chước video trong Douyin mà đốt bếp, cô liền tức giận đến mức muốn đập vỡ điện thoại.

Hơn nữa, bây giờ Kha Nghiêu cũng dần dần trở nên nghiện điện thoại di động, có lúc ở nhà cũng không để ý đến cô mà chỉ chăm chăm nghịch điện thoại, thỉnh thoảng lại có những biểu hiện kỳ ​​lạ khiến người ta rùng mình.

Một ngày nọ, Trương Dương tăng ca đến khuya, về đến nhà cũng đã gần mười giờ. Vừa bước vào nhà, cô đã nhìn thấy bát đĩa ăn xong chưa rửa bừa bãi trên bàn, Kha Nghiêu thì nằm ngửa trên sofa rung chân nghịch điện thoại, cũng không thèm nhìn lên, chỉ nói: “Em về rồi.”

Trương Dương nhất thời trong lòng giận điên: “Tại sao anh không rửa bát?”

“Mới vừa nghỉ một chút để chuẩn bị đi tắm, sau đó liền quên.” Kha Nghiêu vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại mà cười ngây ngô.

“Vậy còn không mau đi tắm!” Trương Dương vừa mệt vừa đói, cảm xúc đang ở ranh giới bùng nổ.

“Chờ chút, anh xem xong…”

“Lập tức đi tắm!” Trương Dương kêu lên, “Tôi đã nói với anh là nếu để như vậy thì sẽ thu hút ruồi nhặng cơ mà!”

“Ừ.” Kha Nghiêu miễn cưỡng đứng lên, vén vén chiếc quần ngủ rộng rãi của mình lên, gãi gãi mái tóc rối bù của mình.

Trương Dương lạnh lùng nhìn Kha Nghiêu, đột nhiên phát hiện Kha Nghiêu hình như có chút…

“Anh… béo lên à?” Trương Dương bước tới vén bộ đồ ngủ của Kha Nghiêu lên, bất ngờ không kịp đề phòng mà thấy một ngấn mỡ trên bụng của hắn.

Trong đầu cô thoáng hiện ra tám khối cơ bụng của Thịnh Thế.

Kha Nghiêu cúi đầu nhìn nhìn: “Thật à.” Hắn không quan tâm lắm mà đi thu dọn bát đĩa rồi đi vào trong bếp.

Trương Dương đứng ở cửa phòng bếp, cả người đều cảm thấy lạnh run.

Căn bếp đã cháy đen một nửa tàn tạ kia rất dễ dàng hủy hoại tâm trạng của cô mỗi sáng, lúc này Kha Nghiêu đang đứng trong đó, càng lộ rõ ra không gian chật chội. Hắn vẫn mặc bộ đồ ngủ trong siêu thị 69 tệ đã được giặt đến mức bạc màu và biến dạng, mái tóc bù xù dán sát vào da đầu, vẻ mặt lười biếng như chưa tỉnh ngủ, trên mép còn có một vòng râu xanh, trên má còn mọc hai nốt mụn bọc, bụng cũng béo lên một vòng mỡ. Hắn khom người, dùng một loại tư thế không được tự nhiên mà rửa chén đĩa đầy dầu mỡ trong bồn rửa nhỏ.

Trương Dương nhớ rõ ngày đầu tiên khi Kha Nghiêu đến ngôi nhà này, hắn cả người tinh xảo xinh đẹp, giống như một viên kim cương vô giá được đặt trong cửa hàng tạp hóa, nhưng bây giờ, khi bỏ đi những bộ trang phục sang trọng và những thứ đồ trang sức đắt tiền kia đi, cũng không còn được bảo dưỡng cẩn thận, thì viên kim cương kia đã bị phủ bụi và ngày càng trở nên hòa hợp hơn với cửa hàng tạp hóa.

Từ khi nào mà Trương Dương đã không còn cảm thấy Kha Nghiêu hoàn toàn không thích hợp với căn nhà cho thuê giá rẻ này nữa? Bây giờ cô cảm thấy Kha Nghiêu là thuộc về nơi này, và cũng chỉ có thể thuộc về nơi này. Bởi vì hắn không phải là Thịnh Thế, hắn chỉ là một sản phẩm tùy chỉnh.

Trương Dương hít ngược lại một hơi, đột nhiên cảm thấy mình không thể chịu đựng được hình ảnh như vậy.

Cô bỏ ra sáu triệu, cô bỏ ra tất cả, kết quả là đã nhận lại được gì?

Một cuộc điện thoại đột nhiên kéo tâm trí cô trở lại thực tại, cô gần như chạy thoát thân ra khỏi phòng bếp mà trả lời cuộc gọi của Mina.

Mina đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Sao chị lại bán nhà?” Giọng điệu chất vấn.

Trương Dương cau mày: “Tôi nói…”

“Đừng có nói dối em nữa, chị dám giấu em lâu như vậy?!” Giọng nói của Mina thậm chí còn có chút cuồng loạn, “Trương Dương ơi chị có phải bị điên rồi hay không?!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play