Tình hình ngày càng trở nên nghiêm trọng, Thịnh Thế cùng ekip bị các giới công kích chung tay đánh dẹp, khiến cho vốn từ tranh chấp giữa fan với nhau tự nhiên cũng thành mọi người hét đòi đánh chuột chạy qua đường.

Các cô vốn cho rằng giọng nói của mình thật to, thật lớn thì cả thế giới sẽ nghe thấy, giống như Thịnh Thế được cả thế giới nhìn thấy vậy. Nhưng dưới cơn bão dư luận, các cô lại nhận ra rằng giọng nói của mình thực ra lại rất nhỏ, rất nhỏ, một đợt sóng tới thì lập tức bị cuốn đi hết, chỉ còn lại mình Thịnh Thế mắc cạn trên bãi biển phơi nắng.

Đúng vậy, khi những thủ đoạn thông thường mất đi tác dụng, cuối cùng người duy nhất còn lại bị ánh nắng mặt trời chói chang thiêu đốt chính là vị Thần mà các cô yêu thích nhất và mong muốn bảo vệ nhất.

Rõ ràng là anh đã không làm sai bất kỳ chuyện gì cả.

Mấy ngày này Trương Dương động một chút là sẽ khóc, đau lòng đến tê tâm liệt phế, ở trong nhóm thì cùng mọi người sưởi ấm, an ủi lẫn nhau, trên các trang mạng xã hội thì phải bác bỏ tin đồn và giải thích hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn không thể ngừng những lời chỉ trích cùng chửi rủa ùn ùn kéo đến. Cô nghĩ trong lòng mình có bao nhiêu khó chịu thì trong lòng Thịnh Thế còn khó chịu hơn, thì lại càng đau lòng đến mức không thể thở được.

Ngay cả Mina, người đã biến mất trên mạng một thời gian cũng đã quay trở lại, chẳng những không giậu đổ bìm leo đối với đám người Nấm, mà còn đăng Weibo ủng hộ Thịnh Thế, phong thái lấy ân báo oán vô cùng đẹp. Những người trước kia từng chửi rủa nhục mạ thậm tệ cô nàng, không biết có phải là cùng nhóm với những người hiện tại đang khen ngợi bợ đít cô nàng hay không.

Cô nàng cũng nói chuyện với bốn người một lần nữa, còn đi an ủi những người khác.

Nhưng Nhĩ Quan lại không bị mua chuộc, quay đầu lại chat trong nhóm nhỏ ba người: Nó đến để xem chúng ta bị chê cười đấy.

Nhĩ Quan: Hoặc là thiếu cảm giác tồn tại, nhân cơ hội quay lại hút fan.

Mặc dù Trương Dương cũng cảm thấy Mina nhân cơ hội để nâng cao sự tồn tại của mình, dù sao tính cách thích phô trương của Mina cũng không thể tách khỏi sự chú ý của đám đông. Nhưng lúc này lại giúp người đang gặp nạn như vậy cũng đâu phải dễ dàng gì, trong lòng cô vẫn cảm kích nên càng cảm thấy con người Nhĩ Quan đúng là cay nghiệt xấu tính, vì vậy không trả lời lại.

Tĩnh Y Y hiển nhiên cũng có chung suy nghĩ với cô, bèn nói một cách khéo léo: Lúc này mà ủng hộ Ca Ca như vậy cũng đâu phải chuyện xấu đúng không?

Nhĩ Quan không nói gì nữa.

Trương Dương nghe thấy trong bếp có động tĩnh, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Kha Nghiêu đang muốn bắc nồi nấu ăn thì mở miệng ngăn cản: “Đừng làm, em gọi đồ ăn bên ngoài.”

Cho đến nay Kha Nghiêu mới chỉ biết nấu bốn món ăn, quanh đi quẩn lại cũng chỉ bốn món đó, Trương Dương cũng ngán đến muốn ói rồi. Thật ra thì trước kia những gì Kha Vũ nấu được cũng chỉ có hạn, nhưng cô cũng chưa ăn được mấy bữa, trong trí nhớ chỉ có niềm hạnh phúc khi Kha Vũ tự tay nấu cho cô ăn mà thôi.

Kha Nghiêu ngồi xuống bên cạnh Trương Dương, nhẹ giọng nói: “Đừng khóc.”

Trương Dương mím môi, thì thào oán trách: “Anh không biết nói gì khác à?”

Kha Nghiêu chần chừ một chút: “Em đói không?”

“Đói chứ, nếu không thì gọi đồ ăn bên ngoài làm gì.”

“Vậy chúng ta ăn cơm, em đừng khóc.”

“Em còn chưa gọi thì ăn cái khỉ gì!” Trương Dương cảm thấy bực mình vô cớ. Trước đây khi cô buồn, Kha Vũ sẽ đổi rất nhiều cách để an ủi và làm cho cô cười, nhưng Kha Nghiêu thì không, hắn không hề biết gì cả, quanh đi quẩn lại cùng chỉ biết nói “Đừng khóc”, cút mẹ nó “Đừng khóc” đi, cô cũng không muốn khóc, hắn có thể giúp Ca Ca thoát khỏi khó khăn được không?

Nghĩ đến Thịnh Thế, nhìn gương mặt Thịnh Thế ngay trước mặt, Trương Dương nén giận, sờ lên mặt Kha Nghiêu, nhẹ giọng nói: “Anh muốn ăn gì?”

Kha Nghiêu mỉm cười, “Em muốn ăn gì thì anh muốn ăn cái đó.”

Trong lòng Trương Dương một trận chua xót, cô ngồi trên đùi Kha Nghiêu, như tìm kiếm sự bảo vệ mà rúc vào trong ngực hắn, nghẹn ngào nói: “Anh có biết Ca Ca đang bị toàn mạng công kích hay không?”

Kha Nghiêu có phần không giải thích được: “Anh bị toàn mạng công kích? Ý em là gì?”

“Không phải anh, là …” Trương Dương cứng họng, cô nhớ ra là mình muốn gọi Kha Nghiêu là Ca Ca, “Em đang nói về Thịnh Thế, sau này em sẽ không gọi anh là Ca Ca nữa, Thịnh Thế mới là Ca Ca.”

“… Tại sao?”

“Không có lý do gì cả, Thịnh Thế mới là Ca Ca, từ giờ về sau em sẽ gọi anh bằng tên của anh.”

Kha Nghiêu không giấu được mất mát: “Được.”

Trương Dương cũng thở phào nhẹ nhõm, càng ở chung lâu, cô lại càng biết rõ Kha Nghiêu không phải Thịnh Thế. Kha Nghiêu thậm chí không giống Thịnh Thế, ngoại trừ khuôn mặt đó ra thì tài năng của Thịnh Thế, sự dịu dàng của Thịnh Thế, sự hài hước của Thịnh Thế, vẻ nam tính của Thịnh Thế, vẻ phong độ lịch sự của Thịnh Thế, tất cả mọi thứ đó Kha Nghiêu đều không hề có.

Kha Nghiêu chỉ có vỏ ngoài của Thịnh Thế.

Cô thích Kha Nghiêu, nhưng nỗi thất vọng trong lòng càng ngày lại càng tăng lên.

Kha Nghiêu ôm chặt Trương Dương, rầu rĩ nói: “Em không vui sao?”

“Ừ.”

“Vậy… anh phải làm gì mới khiến em vui?”

Trương Dương khẽ thở dài, cô có rất nhiều điều để nói và cũng có rất nhiều yêu cầu muốn thực hiện, nhưng nghĩ đến Kha Nghiêu vốn chẳng hiểu gì cả, cô lại cảm thấy không còn sức lực nữa, không muốn lãng phí miệng lưỡi, dù sao thì cô cũng đã quá mệt mỏi rồi: “Anh ở lại bên em là được rồi.”

Đồ ăn ngoài được giao đến, hai người im lặng ăn cơm.

Khi đang thu dọn đống hộp đồ ăn, Kha Nghiêu đột nhiên nói: “Anh có thể có một cái điện thoại di động được không?”

Trương Dương sững sờ một chút: “Anh muốn điện thoại di động?”

Kha Nghiêu gật đầu.

“Tại sao?”

“Anh thấy mọi người đều có, em cũng luôn nhìn vào điện thoại của mình.”

Trương Dương suy nghĩ một chút: “Được rồi, em sẽ mua cho anh một cái.” Kha Nghiêu đã học được rất nhiều kiến thức trên TV, mà điện thoại di động lại càng muôn màu muôn vẻ hơn, có điện thoại di động, có lẽ Kha Nghiêu có thể sẽ sớm hiểu được về thế giới này hơn.

Kha Nghiêu vui vẻ nói: “Vậy em dạy anh cách dùng nhé?”

Trương Dương vẻ mặt mệt mỏi: “Hôm khác đi, em còn có việc bận.” Hiện tại thời gian rảnh của cô cũng dành hết cho Thịnh Thế, thậm chí còn vắt kiệt cả thời gian ngủ và làm việc của chính mình. Thịnh Thế bây giờ chỉ có các cô, các cô tuyệt đối không thể lùi bước.

Càng ngày càng có nhiều phương tiện truyền thông chính thống cùng tự truyền thông đứng ra phân tích và chỉ trích sự hỗn loạn trong ngành điện ảnh và truyền hình, buộc studio của Thịnh Thế phải lên tiếng một lần nữa – phủ nhận việc thao túng Đại fan, phản đối việc gây quỹ bất hợp pháp, kêu gọi hãy theo đuổi ngôi sao một cách lý trí, v.v, nhưng những tuyên bố này cũng bị mắng đến máu chó đầy đầu, sinh nhật xa hoa kia mới chỉ kết thúc được có mấy ngày, giờ có nói gì cũng đều chỉ là ngụy biện.

Đã từng là fan của Thịnh Thế đắc ý tự hào một thời, giờ lại trở thành tội đồ bị ngàn người sỉ vả.

Trong lúc cơn bão đang ập đến, ngọn hải đăng của Thịnh Thế cũng bị lắc lư rung chuyển, không ngừng có tin tức nói anh ta đã bị mấy đại ngôn chấm dứt hợp đồng, chương trình giải trí, phim truyền hình và điện ảnh đã ghi hình cũng đều bị ảnh hưởng. Là một Đại fan nội bộ, Trương Dương cũng biết là một số tin tức hoàn toàn là tin đồn, nhưng một số tin tức lại là sự thật.

Điều khiến Trương Dương hận đến nghiến răng nghiến lợi, là fan của Nhạc Thần Quang bắt đầu hô hào không cần gây quỹ, biến tình yêu dành cho idol của chúng nó thành phúc lợi công cộng, lấy danh nghĩa cá nhân đi quyên tặng, còn lên một danh sách dài các kênh có thể lựa chọn để quyên góp, giành được một trận đồng tình không hề nhỏ.

Rõ ràng là Vitamin C cũng đã gây quỹ cách đây không lâu, bày ra tư thế ganh đua cao thấp với Thịnh Thế, dù gì thì sinh nhật của hai người cũng chỉ hơn kém một tuần, hai nhà lại còn là đối thủ truyền kiếp nên khó tránh khỏi cạnh tranh mọi thứ với nhau, nhưng Thịnh Thế vừa xảy ra chuyện một cái, bọn họ ngay lập tức thay đổi đầu gió, thật đúng là đủ nham hiểm.

Chẳng qua là bây giờ fan của Thịnh Thế ốc cũng không mang nổi mình ốc nên cũng chẳng còn sức để mà chống trả. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà tình hình chiến sự ngay lập tức đảo lộn lại, thật là một sự trớ trêu cực lớn.

Ngay tại lúc Trương Dương ngày nào cũng bị mây đen bao phủ, trong nhà lại xảy ra chuyện.

Hôm đó đúng vào ngày sinh nhật của Nhạc Thần Quang, Trương Dương nhìn vào hot search đồng thời có cả lời chúc phúc sinh nhật đến Nhạc Thần Quang cùng những lời bôi đen Thịnh Thế, hai thứ trái ngược nhau như băng và lửa, khiến cô hận đến điên cả người.

Hết lần này tới lần khác xoáy vào đề tài đó, còn thấy có người không biết là đá xoáy hay là giả vờ ngây thơ nói rằng liệu Thịnh Thế có gửi lời chúc sinh nhật đến Nhạc Thần Quang không nhỉ?

Toàn mạng xã hội đều biết những thứ mà Thịnh Thế đang gặp phải chính là vì một cái lời chúc sinh nhật mà dẫn tới thảm án đấy.

Trương Dương đổi sang nick clone, xông lên mắng chửi một phen, sau đó lại block tất cả các nick đã chửi nhau đó.

Nhưng tiếp tục vuốt xuống, vẫn có rất nhiều người dùng thân cây này để chế giễu.

Trên Weibo war đến chấn động địa cầu, trong nhóm chat cũng mắng chửi như điên như dại, Trương Dương chỉ cảm thấy đại não mình cũng sắp nổ tung.

Ngay tại lúc cô đang nhìn chằm chằm vào ảnh của Nhạc Thần Quang để điên cuồng nguyền rủa, màn hình đột nhiên thay đổi, một cuộc gọi đến, chính là chủ nhà trọ của cô.

Khi nhìn thấy tên người gọi đến, Trương Dương vốn không định nghe, chính mình thuê nhà thì mới hiểu tâm trạng của người thuê là như thế nào, dù là có thể trả nổi tiền thuê đi nữa thì chủ nhà vẫn luôn dùng cái kiểu nhìn người hèn mọn mà nhìn các cô.

Điện thoại được kết nối, Trương Dương còn chưa kịp nói lời nào, đã nghe thấy đối phương thở hổn hển tức giận hét to: “Cô mau về nhà ngay, bạn trai cô đốt bếp rồi!”

Trương Dương như bị sét đánh.

———

Vội vội vàng vàng tốn gần trăm tệ bắt taxi về nhà, từ xa Trương Dương đã thấy khói đen đang bốc ra từ cửa sổ nhà mình, dưới tòa nhà còn có một xe cứu hỏa đang đậu. Cô sợ hãi đến cả người phát run, mặc dù chủ nhà đã nói với cô rằng người trong nhà không sao, ngọn lửa cũng chưa lan ra khỏi bếp, nhưng cô vẫn cảm thấy như thể ngày tận thế tới rồi.

Xông lên lầu, Trương Dương liếc mắt thì thấy ngay chủ nhà và Kha Nghiêu đang đứng ngoài cửa, bên cạnh còn có mấy người hàng xóm đang xem náo nhiệt.

Kha Nghiêu đeo khẩu trang, thu mình trong góc như một đứa trẻ làm điều sai trái, im lặng lắng nghe những lời phàn nàn của chủ nhà cùng hàng xóm.

Vừa nhìn thấy Trương Dương, chủ nhà lập tức giận dữ nói: “Chính cô tự mà vào bếp xem đã cháy thành cái dạng gì rồi, may mà có hàng xóm giúp dập lửa, nếu không đã xảy ra chuyện lớn rồi đấy!”

Trương Dương chạy vào thì thấy xung quanh bệ bếp đã bị cháy đen thui, tủ bếp gần như cũng không còn nguyên dạng. Trương Dương cảm thấy cả người mất sức, chân mềm nhũn đến mức khó có thể đứng vững.

Sau lưng truyền tới giọng nói thận trọng của Kha Nghiêu: “Phi Dương, thật xin lỗi.”

Trương Dương đột ngột quay lại, hét lên đầy nức nở: “Anh đã làm gì?!” Cô vừa sợ hãi vừa tức giận đến điên người, trong đầu chỉ nghĩ nếu thế lửa bùng lên thì phải làm thế nào, lỡ như người bị thương thì phải làm thế nào, lỡ như đốt lây sang cả nhà hàng xóm thì phải làm sao, kể cả khi hậu quả khủng khiếp trên chưa xuất hiện, cô còn phải nghĩ nếu cháy bếp thì phải làm thế nào, liệu chủ nhà có đuổi cô đi hay không, cô phải bồi thường bao nhiêu tiền?

Mỗi lần cô tự hỏi mình những câu hỏi này, cô càng cảm thấy mình như muốn phát điên.

Kha Nghiêu cúi đầu, không nói một lời.

“Rốt cuộc anh đốt bếp làm cái quái gì vậy! Không phải tôi đã dạy anh cách sử dụng rồi sao!” Trương Dương đẩy mạnh Kha Nghiêu, giận dữ chửi rủa, “Sao anh lại ngu ngốc như vậy?!”

Kha Nghiêu vẫn đứng im như cũ.

Trương Dương dùng sức lau nước mắt, cả người cũng đang phát run.

Hàng xóm khuyên nhủ: “Ai da người không sao đã là rất tốt rồi, trong cái rủi có cái may.”

Chủ nhà nói: “Còn không cảm ơn đại ca này đi, người ta dùng bình cứu hỏa dập lửa cho đấy.”

“Cảm ơn.” Trương Dương nước mắt lưng tròng, căn bản là nhìn không rõ ai nữa.

Chủ nhà mặt đầy tức giận: “Thật là không thích nổi những người tỉnh lẻ thuê nhà này.”

“Tôi… tôi là người ở đây.”

“Học nói được khẩu âm Bắc Kinh thì đòi thành người địa phương?”

Trương Dương lau đi nước mắt, đầy mặt bất bình nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn: “Tôi thật sự là…”

Chủ nhà lườm nguýt Trương Dương, ánh mắt lộ rõ ​​vẻ “Dân địa phương thì sao?”

Đúng vậy, là người địa phương thì sao? Cô đã chủ động bỏ nhà của mình, trở thành một thành viên của đội quân thuê nhà đông đảo, phải nhìn sắc mặt chủ nhà mà sống, vì tiền thuê nhà mà phải sống tằn tiện, cô vốn có thể không cần phải sống cuộc sống như thế này, nhưng rốt cuộc tại sao cô lại phải lưu lạc tới hoàn cảnh này cơ chứ, chỉ vì…

Ánh mắt Trương Dương lia về phía Kha Nghiêu đang rụt rè sợ hãi.

Vì hắn sao? Chỉ vì hắn sao?!

Chủ nhà hất cằm: “Vào nhà rồi nói.”

Cả ba bước vào nhà.

Bình thường chủ nhà cũng không phải là người hà khắc lắm, nhưng lúc này trong lòng đã đầy tức giận, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, vừa bước vào nhà đã liên mồm quở trách: “Đã nói là ở đây không được dán đồ lên rồi, cái cửa sổ này có vấn đề, bình thường đừng có mà mở ra, chỗ tường này là các cô cậu làm bẩn đúng không?”

Trương Dương cắn môi, cho tới tận bây giờ cô cũng chưa từng bị sỉ nhục như thế này, bị một người không liên quan dạy dỗ như dạy con cháu.

“Cô có biết cháy nhà nguy hiểm thế nào không? Nếu không phải dập lửa kịp thời mà cháy cả người thì phải làm thế nào, cháy sang hàng xóm thì phải làm sao, nghĩ lại cũng thấy sợ, đến lúc đấy các người không trả nổi tiền thì tất cả trách nhiệm đều đổ hết lên người tôi, các người muốn hại chết tôi đúng không?!” Chủ nhà càng nói càng to, cuối cùng lại hét lên.

Trương Dương ngập ngừng nói: “Tôi xin lỗi.”

Chủ nhà giận trợn trắng mắt nhìn cô: “Cô nói xem giờ phải làm gì đi, phòng này tôi mới sửa lại được sáu năm thôi đấy, tất cả đều là vật liệu tốt.”

“Tôi… tôi sẽ bồi thường.”

Chủ nhà đột nhiên lườm về phía Kha Nghiêu: “Phòng bếp là cậu đốt, thế mà nửa ngày cái rắm cũng không thả, hỏi cái gì cũng không biết, cái gì cũng để bạn gái ra mặt, cậu… là cái loại đàn ông gì vậy?”

Trương Dương cảm thấy trên mặt ứ máu.

Kha Nghiêu ngơ ngác nhìn chủ nhà, rồi lại nhìn Trương Dương, càng thêm lo lắng.

“Tiếc cho dáng vóc cao lớn như vậy, thật là.”

Trương Dương đột nhiên cảm thấy chủ nhà nói đúng. Thứ này phải dựa vào cô nuôi, cái gì cũng không hiểu, ngay cả giao tiếp cũng có vấn đề, không thể chia sẻ gánh nặng cuộc sống dù là nhỏ nhất giúp cô, quả thật không giống một người đàn ông hay thậm chí là một người bình thường chút nào.

Nhưng là đây là do cô tự chọn.

Nhưng cô không ngờ rằng sự lựa chọn này lại đưa cô vào hoàn cảnh như vậy.

Chủ nhà không hề giấu giếm vẻ chán ghét: “Tôi cũng không nhiều lời nữa, cuối tháng các người phải dọn đi, tôi không thể cho cái thứ người như cô cậu thuê nhà được. Tiền sửa lại tôi cũng không yêu cầu nhiều, 5 vạn NDT là được, cộng thêm tiền tổn thất thuê nhà trong quá trình sửa chữa, tổng cô đưa tôi 5,5 vạn NDT là xong.”

Tầm mắt của Trương Dương trở nên mơ hồ, mọi thứ trước mắt đều mờ mờ ảo ảo đến mức cô không thể nhìn rõ, nỗi uất ức và tuyệt vọng mấy ngày liên tiếp đè nặng như núi, gần như khiến cô ngạt thở.

*Quên chưa chú thích cho mọi người, 1 vạn = 10.000 đó ạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play