Yến Hoa không hiểu tại sao mình lại hành động như thế, có lẽ là quá sốt ruột khi thấy đôi mắt đỏ ửng vì đau của chủ tịch Tô, có lẽ là vì hai người quá gần nhau, hoặc là vì hai tay cậu đang ôm lấy mặt chủ tịch Tô không buông…
Dù sao thì cậu đã hôn chủ tịch Tô rồi.
Một hồi sau cảm giác đau nhức ở mũi chủ tịch Tô mới từ từ biến mất, đoạn hắn nhìn thấy Yến Hoa mặt mày tái nhợt nhìn mình, đáy mắt đong đầy tuyệt vọng? Và áy náy?
Chủ tịch Tô nhíu mày, “Cậu sao vậy?”
Yến Hoa như sắp bật khóc, hai tay ôm má chủ tịch Tô run run, nghèn nghẹn nói: “Tôi, tôi hôn anh-”
Vốn chủ tịch Tô cũng chỉ thoáng bất ngờ một chút thôi, huống hồ cũng chỉ hôn một cái, cũng chẳng rớt mất miếng thịt nào, có gì đâu mà ngạc nhiên.
Chủ tịch Tô bó tay thở dài, “Chỉ bất cẩn hôn lên mũi thôi mà, không sao, tôi không trách cậu.”
Yến Hoa nghe thế liền chảy nước mắt nước mũi ròng ròng, vừa nức nở khóc vừa nói: “Là mũi mới không được đó – Hứt!”
Chủ tịch Tô không hiểu: “Tại sao?”
“Sẽ, sẽ đẻ ra bé mọng nước đó!” Yến Hoa nghẹn ngào.
Não bộ của chủ tịch Tô chết máy ngay tức thì, sau đó là dở khóc dở cười, bình thản đứng dậy vỗ đầu Yến Hoa, “Hôn chút xíu đã có thai chỉ là chuyện lừa con nít thôi.”
Yến Hoa dè dặt ngẩng đầu nhìn hắn, mang theo vô vàn mong đợi mà hỏi: “Thế ký ức truyền thừa của loài mọng nước chúng tôi cũng để lừa con nít đúng không?”
Chủ tịch Tô: “…”
Yến Hoa: “…”
Chủ tịch Tô: “Cái quái gì?”
Yến Hoa: “Thì là, ký ức truyền thừa á, lúc tôi biến thành bự thế này thì rất nhiều ký ức bỗng ùa vào đầu, mọng nước tinh chúng tôi chỉ cần hôn mũi người khác một cái sẽ đẻ ra bé mọng nước… Ra là cái này chỉ để gạt trẻ con thôi.”
Yến Hoa thở phào một hơi, thầm lầm bẩm: “Tôi còn nhỏ, không muốn nuôi bé mọng nước.”
Chủ tịch Tô hơi hoảng.
Chủ tịch Tô nghiêm mặt hỏi Yến Hoa, “Nếu là thật… ai đẻ?”
Yến Hoa rất ngây thơ vô tội trả lời: “Tất nhiên là người bị hôn rồi.”
Chủ tịch Tô lảo đảo lùi ra sau, lần này thì tới lượt hắn sợ bạc mặt.
Yến Hoa đang định hỏi có chuyện gì à, vừa ngẩng đầu lên nhìn chủ tịch Tô thì đờ mặt ra đứng hình ngay tại chỗ, “Chủ, chủ, chủ tịch Tô! Anh có em bé rồi!?”
Chủ tịch Tô lại lùi về sau, khẳng định chắc nịch: “Không! Tôi không có!”
“Nhưng mà tôi cảm nhận được mà QAQ” Yến Hoa đáng thương nhìn hắn, “Phải, phải làm sao giờ?”
Chủ tịch Tô vuốt mặt thật mạnh, lúc này hắn cực kỳ nghi ngờ bản thân vẫn còn đang trong trạng thái say rượu, hắn vẫn còn chưa tỉnh lại, tất cả những sự kiện phát sinh trong ngày hôm nay chỉ là mơ.
Yến Hoa nhìn nét mặt trống rỗng và hành động đi loạn vô thức trong phòng của hắn mà vội vàng đứng bật dậy ôm tay hắn, “Chủ tịch Tô, bây giờ anh không được đi lại lung tung đâu, cả bé con lẫn anh sẽ bị thương đấy!”
Chủ tịch Tô cứng đờ người được Yến Hoa dắt về phía ghế sa lông, ngồi xuống đệm ghế mềm mại.
Yến Hoa quỳ chân trên ghế, cẩn thận từng li từng tí nói: “Chủ tịch Tô đừng sợ, đẻ bé mọng nước không đau tí nào đâu.”
Chủ tịch Tô đờ đẫn lặp lại: “Không đau?”
“Không đau, không đau tí gì cả.” Yến Hoa vỗ nhẹ lưng hắn để hắn bình tĩnh lại, sau đó căng thẳng kéo tay áo hắn, “Tôi, em, mặc dù em không phải là một con yêu quái cao siêu gì nhưng em sẽ có trách nhiệm với anh và em bé.”
Cuối cùng chủ tịch Tô cũng bình tĩnh lại, hắn day mạnh thái dương: “Có lẽ ký ức truyền thừa của các cậu chỉ đúng khi cả hai là cây mọng nước thôi, tôi không phải là cây mọng nước tinh, hơn nữa còn là đàn ông, không thể có thai khi bị cậu hôn một cái được.”
Yến Hoa khóc không ra nước mắt: “Nhưng em bé đã nằm trong người anh rồi… Chủ tịch Tô, em xin lỗi, tất cả là tại em!”
Chủ tịch Tô: “…”
“Chẳng lẽ không có cách nào để nó biến mất à?” Chủ tịch Tô nhẫn tâm nói.
Yến Hoa sững người đứng như trời trồng, ngay sau đó là nước mắt nặng trĩu trên khóe mi, cậu ngơ ngác hỏi: “Chỉ tịch Tô, anh, anh muốn giết chết em bé của chúng ta?”
Chủ tịch Tô nghẹn họng, nhìn khuôn mặt sáng sủa đẹp đẽ của Yến Hoa mà chẳng nói được nên lời.
Nhưng cùng lúc đó là cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Hắn nghĩ như thế nào cũng không thông nổi, rõ ràng mình chỉ uống say thôi, vì cớ gì một ngày sau lại phải giải quyết vấn đề có muốn giữ lại con hay không…
Quan trọng là hắn không làm gì cả.
Từ đầu tới cuối chỉ là bị nhóc mọng nước bất cẩn hôn một cái lên mũi thôi mà!
Chủ tịch Tô mệt mỏi trong lòng, không muốn nói chuyện nữa.
Yến Hoa mới hóa thành mọng nước tinh chưa bao lâu, kể từ lúc cậu có ý thức riêng, người cậu quen biết sớm nhất, người cậu ở chung lâu nhất, cũng là người duy nhất biết và tiếp xúc với mình chính là chủ tịch Tô, mà giờ đây chủ tịch Tô lại có em bé của hai người chỉ vì một phút bốc đồng của cậu.
Trong bộ não thiếu hụt kiến thức của cậu, quá nửa trong số đó là ký ức truyền thừa, nó nói rằng chủ tịch Tô chính là bạn đời của cậu.
Nhưng Yến Hoa nhìn khuôn mặt đen xì của chủ tịch Tô liền cảm thấy chủ tịch Tô có lẽ không nghĩ vậy.
Mặc dù Yến Hoa cũng không muốn nuôi bé mọng nước nhưng nó đã ở trong người chủ tịch Tô rồi, Yến Hoa nghĩ rằng bản thân phải gánh vác trách nhiệm của một người bố, ví dụ như nhiệm vụ chủ yếu trong thời điểm này là khiến một người bố khác của em bé từ bỏ ý định giết chết nó.
Nhưng ép buộc là một việc rất khó và cực kỳ tồi tệ.
Mà Yến Hoa lại rất thích chủ tịch Tô, chủ tịch Tô là một người rất rất tốt, cậu không muốn cưỡng ép chủ tịch Tô làm chuyện mà hắn không muốn.
Yến Hoa len lén quan sát nét mặt của chủ tịch Tô, nhưng chủ tịch Tô lúc nào cũng nhíu mày, hiện giờ cũng vậy, cậu thực sự không đoán nổi rốt cuộc chủ tịch Tô đang suy nghĩ hay tức giận.
Một hồi lâu sau, Yến Hoa gom hết dũng khí, vươn tay chọc nhẹ vào cánh tay chủ tịch Tô.
Chủ tịch Tô quay sang, lạnh lùng nhìn cậu.
Yến Hoa suýt thì bật khóc vì ánh mắt đáng sợ này, nhưng cậu khụt khịt mũi một cái, vẫn lấy hết can đảm ra nói: “Chủ tịch Tô, em xin lỗi, em, em…”
Ánh mắt của chủ tịch Tô quá mức lạnh lẽo, Yến Hoa mới nói mấy từ đầu thôi đã suýt bị đông lạnh tới quên cả từ.
Dường như chủ tịch Tô nhận ra bản thân đang dọa người ta, thế là hắn thản nhiên thu lại ánh mắt và khí thế áp đảo quanh người.
“Nếu chủ tịch Tô không muốn em bé thì, thì thôi.” Yến Hoa nói mà đỏ bừng cả mắt, nhưng cậu vẫn kiên cường nói hết: “Em, em sẽ dắt em bé đi, sẽ không xuất hiện trước mặt chủ tịch Tô nữa.”
Chủ tịch Tô nhíu chặt mày, vừa định mở miệng nói thì đột nhiên cảm thấy đầu ngón trỏ hơi ngứa ngứa như bị côn trùng cắn, hắn cúi đầu nhìn liền trông thấy ở đầu ngón trỏ của mình bỗng mọc ra hai cái lá mọng nước xanh non mơn mởn, sau đó lả tả rơi, trượt dọc theo ngón tay hắn rơi vào lòng bàn tay.
Hai phiến lá xanh rì khẽ giật giật, làm lòng bàn tay hắn hơi ngưa ngứa.
Yến Hoa dè dặt nắm lấy mầm cây mọng nước nhỏ xíu trong lòng bàn tay hắn, khụt khịt mũi nói: “Chủ tịch Tô, em sẽ mang em bé đi, cảm ơn anh đã chăm sóc em, anh là người tốt.”
Nói xong liền đứng dậy bước thẳng ra cửa.
Chủ tịch Tô hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn nhìn ngón trỏ đã không còn bất cứ vết thương nào, lại nhìn Yến Hoa sắp ra được đến cửa, bấy giờ mới hoàn hồn lại, thấp giọng hô: “Đứng lại.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT