Hôm sau.
Chủ tịch Tô chầm chậm mở mắt, quay đầu sang nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, đã mười hai giờ trưa rồi.
Cứ như hắn đã nằm mơ thấy một giấc mơ cực kỳ hoang đường và ly kỳ vậy, mơ thấy cái cây mọng nước trong văn phòng hóa thành tinh.
Chủ tịch Tô ngáp một cái, duỗi lưng trong chăn, nhất định là mấy ngày nay công việc quá áp lực-
“Chủ tịch Tô, anh dậy rồi.” Một giọng nói ngái ngủ vang lên ngay bên tai, suýt thì làm chủ tịch Tô bẻ gãy cả eo.
Chủ tịch Tô cứng đờ quay đầu sang bên cạnh, ngay lập tức nhìn thấy một cậu thanh niên đẹp mã nằm trên giường của mình, đắp kín người bằng chăn của mình, một bên tay còn cực kỳ tự nhiên đặt trên eo hắn.
Chủ tịch Tô lặng thinh.
Vài hình ảnh còn sót lại xuất hiện trong đầu hắn, nội dung cơ bản là hắn bị ma ám, kiểu như bị đánh thuốc mê, tự dưng lại ngủ với một con yêu tinh mình vừa quen chưa nổi một ngày.
Còn là một con yêu tinh đực.
Chủ tịch Tô sốc tới chết lặng, nội tâm hắn như sóng cuộn biển gào, còn biểu cảm thì không mảy may thay đổi.
Yến Hoa nheo mắt một hồi mới tỉnh táo hơn, cậu bỏ hai tay ra ngoài chăn, có hơi xấu hổ: “Đêm qua… thời kỳ nở hoa của em đến…”
Chủ tịch Tô: “??”
Cái quái gì?
“Tức là sẽ nở, nở hoa…Thực vật bọn em mà nở hoa tương đương với lúc nhân loại các anh, kia kia…” Yến Hoa căng não nghĩ đến đỏ ửng cả mặt, cuối cùng vẫn dũng cảm giải thích rõ: “Kỳ phát tình đến sẽ muốn… xxoo… Em đã hôn mũi của anh, ngầm thừa nhận chúng ta là bạn đời của nhau… Thời kỳ nở hoa đến, cả hai đều có phản ứng.”
Chủ tịch Tô đã ngủ quá lâu, lâu tới mức não bộ vẫn còn trong trạng thái mơ ngủ, nhưng hắn lại nghe rõ từng từ từng chữ mà Yến Hoa nói, hắn im lặng hồi lâu, mãi tới lúc Yến Hoa bắt đầu thấp thỏm đứng ngồi không yên mới chậm chạp lên tiếng: “Chúng ta là… bạn đời?”
“Vâng.” Yến Hoa hơi căng thẳng: “Em, em xin lỗi, đều tại em hôn mũi của anh, cũng không thể giải trừ được, hại anh phải sinh bé mọng nước, lại còn phải giúp em vượt qua thời kỳ nở hoa…”
Chủ tịch Tô lại hỏi: “Cậu không thể giải trừ được? Sẽ có hiệu lực vĩnh viễn?”
Yến Hoa cực kỳ áy náy gật đầu.
Chủ tịch Tô khép hờ mắt, hạ thấp giọng nói: “Vậy cứ thế đi.”
Yến Hoa sửng sốt: “Dạ?”
“Yêu tinh sẽ sống rất lâu à?” Chủ tịch Tô hỏi.
Yến Hoa ngây ngốc đáp lại: “Mọng nước tinh bọn em chỉ có thể sống khoảng bảy mươi, tám mươi năm thôi, cũng không chênh lệch mấy với tuổi thọ của loài người, cũng không lâu lắm.”
Chủ tịch Tô bỗng nói một câu không đầu không cuối: “Tôi là trẻ mồ côi.”
Yến Hoa rất hoang mang.
“Tôi không thích bất kỳ người nào, cũng từ chối tiếp xúc với kẻ khác, cũng không có người thân.” Chủ tịch Tô nói tiếp: “Tôi cảm thấy cứ cô độc tới khi chết đi là kết cục tốt nhất của mình.”
Yến Hoa bỗng cảm thấy dáng vẻ này của chủ tịch Tô thật quá xa xôi.
“Cậu có phải là tưởng tượng của tôi hay không?” Chủ tịch Tô rũ mắt, thấp giọng thì thào: “Đằng nào trên đời này làm gì có yêu tinh.”
“Không phải mà.” Yến Hoa thở dài nắm lấy tay chủ tịch Tô, dù sao tay của người thanh niên này vẫn ấm nóng, cậu chân thành nói: “Em có thật mà, không tin anh sờ đi.”
Chủ tịch Tô nhéo nhẹ vào lòng bàn tay mềm mại của cậu.
Có hơi ngứa.
Yến Hoa cong cong hai mắt, “Anh xem, là thật đúng không?”
“Ừ.” Chủ tịch Tô nghiêm túc gật đầu.
Hai người nhìn nhau lâu thật lâu, đoạn Yến Hoa nhỏ giọng hỏi: “Chủ tịch Tô, anh không thích bất cứ người nào, vậy anh có thể, thích yêu tinh không?”
Chủ tịch Tô mấp máy môi, suy nghĩ hồi lâu mới đáp: “Có thể, tôi có thể thử một lần.”
Đáy mắt Yến Hoa đong đầy niềm vui, sung sướng reo: “Dạ!”
Trong chăn, Yến Hoa vẫn mãi nắm tay chủ tịch Tô chẳng chịu buông.
Sau này.
Lâu thật lâu về sau, Yến Hoa hỏi chủ tịch Tô tại sao lại muốn nuôi một chậu cây mọng nước trong văn phòng?
Chủ tịch Tô trầm tư nghĩ lại, đoạn đáp, một người khách hàng khá là đặc biệt tới bàn chuyện làm ăn tặng hắn.
Yến Hoa cực kỳ không hài lòng với lý do này, nhưng chủ tịch Tô lại cực kỳ thông minh bổ sung thêm một câu, vừa nhìn đã thấy rất đáng yêu, thế là giữ lại trong phòng.
Yến Hoa lại vui rồi, cậu ôm chầm lấy chủ tịch Tô, nũng nịu xà nẹo với ý đồ làm loạn.
Chủ tịch Tô nghiêm túc chính chực đẩy cậu ra, lạnh lùng vô tình bảo cậu hắn đau thắt lưng.
Thế là Yến Hoa lại săn sắc bóp eo cho hắn, rồi bị đuổi ra khỏi phòng vì lý do làm phiền chủ tịch Tô xử lý công việc.
Sau sau nữa.
Một ngày nào đó khi chủ tịch Tô hưng trí bừng bừng ôm Yến Hoa vào phòng ngủ thì bất cẩn đá vào cái bồn cây nhỏ đặt cạnh kệ TV.
Sau đó từ bên trong chậu hoa lăn ra một em bé bự.
Bé mầm non say ngủ nhiều năm, lâu tới mức hai ông bố của cậu đã suýt quên béng cậu ngoài lúc tưới nước, đã thành công biến hình.
Đang hứng thì đứt dây đàn khiến mặt mày chủ tịch Tô hơi bị khó coi.
Yến Hoa ôm bé bự đang khóc oe oe dưới đất lên, đặt vào trong lòng chủ tịch Tô.
Chủ tịch Tô đờ mặt ra một chốc.
Yến Hoa cười nói, “Mau dỗ con anh đi.”
Thế là từ khoảnh khắc đó, cuộc sống của hai người lật sang một trang mới.
Không còn nhìn thấy dấu vết lạnh băng của căn nhà trong quá khứ nữa, chủ tịch Tô cũng không tả được khác ở chỗ nào, chỉ là lúc tan làm được ai hỏi cũng quen miệng nói về nhà.
Nói chung là từ nhà ở của hắn đã biến thành nhà của hắn và Yến Hoa.
Phía trên kệ tủ ngay lối vào có treo mấy cái móc mây xiêu xiêu vẹo vẹo, trên đó có hai chùm chìa khóa, trên bàn ăn có nửa cốc nước, bồn rửa bát trong bếp vẫn chưa khô, lọ muối treo trên tường hơi lệch nắp, và miếng rửa bát được treo bên cạnh vẫn còn tong tỏng nước.
Trên khay trà ngoài phòng khách có mấy gói đồ ăn đang để mở, trên mặt sàn la liệt mấy món đồ chơi kỳ lạ đủ loại màu sắc, ngoài cửa phòng ngủ còn có một con hươu cao cổ đo chiều cao dán trên tường, trên cổ nó bị vạch ra hết nét bút này tới nét bút khác.
Mà trên ban công, mấy bộ quần áo sạch sẽ mềm mại đang đong đưa theo gió, trong không gian thoang thoảng hương thơm của nước giặt.
Nắng vàng dìu dịu rơi xuống chậu cây mọng nước nho nhỏ.
Chủ tịch Tô đóng cửa, bước vào phòng nói vọng vào: “Anh đã về.”
《 Nhóc mọng nước 》
– Hết –
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT