Lại một đêm qua đi, hơi thở yếu ớt của Lý Lương đã hoàn toàn ngừng lại.

Giờ thì chuyện cũng không thể giấu diếm được nữa, vốn mọi người cũng đang nhìn chằm chằm vào động tĩnh của Lý Lương, chủ tướng trong quân nhao nhao vọt tới, chỉ nghe thấy tiếng khóc rống của Trần nhị tiểu thư.

"Phụ thân biết huynh trưởng của ta bị hại chết, nên lo lắng cho tỷ phu cố ý để ta tới nhìn, kết quả --" Trần Đan Chu hét lên với chúng tướng quân, "Tỷ phu của ta vẫn bị hại chết, nếu như không phải tỷ phu che chở cho ta, ta cũng sẽ bị hại chết, rốt cuộc là người nào làm, các ngươi đúng là hại nước hại dân -- "

Nàng một bên khóc một bên bưng lên chén thuốc uống cạn, vị thuốc nồng đậm khiến người có mặt hiểu rằng Trần nhị tiểu thư cũng không phải nói bậy.

Nhưng những người có mặt đều không chấp nhận lời buộc tội này, mặc dù Trương Giám quân đã trở về, nhưng trong quân cũng không thiếu người của hắn, nghe đến đó thì "hừ" một tiếng: "Nhị tiểu thư có chứng cứ sao? Không có chứng cứ thì không nên nói lung tung, vào lúc này mà nhiễu loạn quân tâm mới đúng là hại nước hại dân đấy."

Trần Đan Chu nói: "Ta sẽ trở về báo cáo Đại vương, chúng ta sẽ trưng ra bằng chứng."

Trần Đan Chu gọi người hầu cận của Lý Lương, một người tên là Trường Sơn, một người tên là Trường Lâm: "Các ngươi tự mình hộ tống thi thể của cô gia, bảo đảm không có chút sơ hở nào, trở về sẽ kiểm tra thực hư."

Trường Sơn Trường Lâm bị biến cố đột nhiên xảy ra làm cho bối rối, bởi vì chúng biết rõ chuyện của Lý Lương, cho nên ý nghĩ đầu tiên là không dám quay về Trần gia với Trần Đan Chu, bọn họ có nơi khác muốn đi, tuy nhiên người bên kia không phải đã mắng bọn họ là ngu ngốc sao?

"Lý Lương vốn phải cầm binh phù quay trở lại nước Ngô, bây giờ hắn không thể sống sót trở về, nhưng không phải thi thể cũng có thể trở về sao? Còn có binh phù, như vậy không phải là vẫn có thể làm được chuyện trước kia sao? Hắn mất, thì các ngươi liền không làm được sao?"

Đúng vậy, chuyện chủ nhân không thể hoàn thành mà bọn họ lại có thể hoàn thành, đây chính là lập công lớn, tương lai tánh mạng của gia quyến cũng được bảo đảm, bọn họ lập tức không hề hoảng loạn, tinh thần vô cùng phấn chấn mà lĩnh mệnh.

Ngoại trừ thân tín của Lý Lương, bên kia cũng cho đầy đủ nhân thủ, chuyến này vừa đi chính là công thành danh toại, bọn họ lớn tiếng xác nhận: "Nhị tiểu thư yên tâm."

Làm cho Trần Đan Chu ngoài ý muốn chính là, mặc dù không nhìn thấy đám người Trần Cường nữa, nhưng Trần Lập phụ trách cánh quân bên trái đã mang theo binh phù trở lại.

Trần Lập cũng rất ngạc nhiên: "Sau khi Trần Cường đi, thì Chu Đốc quân bị bắt lại, ta dùng binh phù mới có thể nhìn thấy hắn, bộ dáng rất chật vật, bị dụng hình, nhưng hỏi hắn cái gì, hắn cũng không nói, chỉ bảo ta mau rời khỏi."

Rõ ràng là đã xảy ra chuyện, nhưng hắn cũng không bị bắt mà còn thuận lợi mang theo binh phù tới gặp Nhị tiểu thư.

Trần Đan Chu cũng có chút khó hiểu, là ai hạ lệnh bắt Chu Đốc quân? Chu Đốc quân là người của Lý Lương? Chẳng lẽ là Thiết Diện Tướng quân? Nhưng Thiết Diện Tướng quân vì cái gì lại bắt hắn?

Đã không biết thì liền không nghĩ đến, nàng chỉ nói: "Hẳn là do Lý Lương chết, nên bọn họ nổi lên nội chiến, Trần Cường lưu lại làm nhãn tuyến, còn chúng ta thì mau thừa cơ trở về."

Mặc dù cảm thấy có chút loạn, nhưng Trần Lập vẫn nghe theo dặn dò. Nhị tiểu thư dù sao cũng là nữ hài tử, có thể giết được Lý Lương đã là điều không dễ dàng, chuyện còn lại nên giao cho đại nhân xử lý, lão đại nhân khẳng định là đang trên đường rồi.

Đối với việc Trần Đan Chu rời khỏi cùng với lời tuyên bố muốn trở về cáo trạng, tất cả chủ tướng trong quân đều không thèm để ý. Nếu như cáo trạng hữu dụng, thì Trần Đan Dương cũng sẽ không chết vô ích, hiện tại Lý Lương cũng đã chết, thế lực trong quân của Trần Liệp Hổ lập tức bị triệt tiêu hoàn toàn, làm thế nào để phân quyền lại, làm thế nào để thu được càng nhiều binh mã, mới là chuyện quan trọng nhất.

Trần Đan Chu nhìn ánh mắt lập lòe của những vị chủ tướng này, tất cả tâm tư của họ cũng đều viết hết lên mặt, trong lòng nàng cảm thấy có chút bi ai. Trong lúc binh tướng Ngô quốc vẫn còn đang nội đấu tranh quyền, thì chủ tướng của triều đình đã an tọa ngay dưới mí mắt của bọn họ -- Ngô Binh đã lười biếng quá lâu, triều đình đã không còn là triều đình khi xưa, đã từng bất lực khi phải đối mặt với chư hầu vương nữa rồi.

Nàng cụp mắt: "Đi thôi." Lại ngẩng đầu nhìn hướng xa xa, thần sắc phức tạp, nàng rời nhà đi đến giờ đã được mười ngày, phụ thân có lẽ đã phát hiện rồi? Nếu như phụ thân phát hiện binh phù đã bị nàng trộm đi, thì sẽ đối đãi với nàng như thế nào?

Cảnh xuân ngắn ngủi, mười ngày chỉ trong chớp mắt, màu xanh tươi trong sân đã biến thành xanh thẫm. Trần Liệp Hổ mặc dù là võ tướng, nhưng cũng có thư phòng, thư phòng cũng được bố trí vô cùng văn nhã, chính là văn nhã quá mức. Cây trúc, chuối tây, hải đường được bày biện cùng một chỗ, chồng chất lên nhau ở trước cửa sổ, từng dãy giá sách, trên bàn sách cũng rực rỡ muôn màu, thoạt nhìn có vẻ như đã lâu không có ai quét dọn.



Trần Đan Nghiên mặc áo mỏng, đổ một lớp mồ hôi do đã tìm kiếm trong trong ngoài ngoài.

Binh phù rốt cục là để ở đâu?

Lần trước Tiểu Điệp nói nó được cất giấu dưới chân giá bút trong thư phòng, tuy nhiên sau khi phụ thân phát hiện rồi lấy lại thì có thể đã đổi nơi cất giấu -- nhưng đã tìm khắp cả thư phòng rồi, chẳng lẽ là ở trong phòng ngủ?

"Tiểu Điệp." Trần Đan Nghiên dùng ống tay áo lau cái trán, thấp giọng gọi, "Đi xem phụ thân bây giờ đang ở đâu?"

Ngoài cửa không có tiếng của tỳ nữ, chỉ có giọng nói già nua của Trần Liệp Hổ vang lên: "A Nghiên, con tìm ta có chuyện gì?"

Trần Đan Nghiên bị dọa sợ thân thể nghiêng một cái, thiếu chút nữa ngã nhào trên mặt đất, Trần Liệp Hổ cũng rảo bước tiến lên ra, đưa tay ra đỡ: "Con cẩn thận một chút, đã uống thuốc đại phu kê chưa?"

Trần Đan Nghiên sắc mặt trắng bệch hiện lên một tia ửng hồng, tay đè ở trên bụng, trong mắt khó nén vui mừng. Nàng vốn rất kỳ quái tại sao mình lại hôn mê hai ngày, nhưng phụ thân đã mang theo đại phu đứng một bên nói cho nàng biết, nàng có thai, đã được ba tháng.

Năm đó nàng đẻ non, về sau thân thể vẫn luôn không tốt, nguyệt sự cũng không chính xác, cho nên mới không phát hiện.

Trần Đan Nghiên vui mừng thiếu chút nữa lại ngất đi. Mặc dù ngoài miệng Lý Lương không nói, nhưng nàng biết hắn vẫn luôn mong có một đứa con, hiện tại thì tốt rồi, đã được như ý nguyện, nàng muốn đi lễ tạ thần -- thế nhưng, đợi sau khi vui mừng qua đi, nàng nghĩ tới chuyện mình cần làm, cho tay vào trong quần áo sờ, thì không thấy binh phù.

Nàng hôn mê hai ngày, lại bị đại phu khám và chữa bệnh, rồi còn uống thuốc, nhiều vú già và nha đầu như vậy, quần áo trên người khẳng định đã bị thay đổi rồi -- cho nên binh phù có phải đã bị phụ thân phát hiện?

Trần Đan Nghiên có chút chột dạ nhìn phụ thân đứng ở bên giường, phụ thân hiển nhiên cũng đang chìm đắm trong niềm vui sướng khi nàng mang thai, cũng không nhắc tới chuyện binh phủ, chỉ ý vị thâm trường nói: "Nếu con thực sự muốn tốt cho Lý Lương, thì hãy ở nhà nuôi tốt thân thể."

Đại phu nói, thân thể của nàng rất suy yếu, chỉ cần hơi bất cẩn sẽ không giữ được đứa bé, nếu như lần này không giữ được, thì nàng cả đời cũng sẽ không có hài tử.

Trần Đan Nghiên bị dọa sợ, vài ngày cũng không dám xuống giường, nhưng nghĩ đến chuyện Lý Lương giao phó, vẫn là không bỏ qua được, cùng Tiểu Điệp lại chạy đến tìm binh phù, không ngờ rằng lại bị phụ thân phát hiện.

Nàng liếc mắt nhìn bên cạnh, cạnh cửa có mép váy của Tiểu Điệp, hiển nhiên là bị phụ thân đánh ngất xỉu rồi.

Trần Liệp Hổ nhìn sắc mặt của nữ nhi, nhíu mày hỏi: "A Nghiên rốt cuộc con muốn làm cái gì?"

Trần Đan Nghiên quyết định nói thật với phụ thân, với tình huống trước mắt nàng không thể tự mình đưa binh phù cho Lý Lương được, chỉ có thể thuyết phục phụ thân, để phụ thân làm điều đó.

"Phụ thân." Trần Đan Nghiên kéo tay áo của Trần Liệp Hổ rồi quỳ xuống, "Người đưa binh phù cho A Lương đi. A Lương nói, chàng có chứng cớ có thể chỉ tội Trương Giám quân, hãy để cho chàng trở về, chưa diệt trừ những thứ ác nhân này, thì người chết kế tiếp chính là A Lương mất."

Đại tướng đóng quân bên ngoài không có chiếu lệnh thì không được hồi đô thành, nhưng nếu có binh phù của Trần Liệp Hổ thì có thể trở về mà không bị cản trở.

Trần Liệp Hổ thở dài, biết nữ nhi vẫn canh cánh trong lòng về cái chết của Đan Dương, nhưng cách nói này của Lý Lương không khả thi chút nào, đây cũng không phải là lời mà Lý Lương nên nói, điều này làm cho ông quá thất vọng rồi.

"Về chuyện của Đan Dương ta tự có suy nghĩ của riêng mình, sẽ không để cho thằng bé chết đi vô ích." Ông trầm giọng nói, "Còn Lý Lương thì con cứ yên tâm, Trương Giám quân đã trở lại Vương Đình, ở quân doanh không có người có thể hại hắn."



Trần Đan Nghiên không chịu đứng lên, rơi lệ, gọi phụ thân: "Con biết lần trước con đã sai khi trộm binh phù, nhưng phụ thân, hãy vì đứa bé này, con thật sự rất lo lắng cho A Lương."

Lần trước? Trần Liệp Hổ khẽ giật mình, có ý gì? Ông đỡ Trần Đan Nghiên dậy, vươn tay nhấc chân của giá bút lên, trống trơn —— binh phù đâu?

"Phụ thân." Trần Đan Nghiên có chút khó hiểu, "Mấy ngày hôm trước con đã trộm cầm đi, không phải người đã lấy về hay sao?"

Thần sắc của nàng tràn đầy khiếp sợ, sao có vẻ như phụ thân không biết chuyện này?

Trần Liệp Hổ cũng bàng hoàng kinh hãi: "Ta không biết, con lấy lúc nào?"

Trần Đan Nghiên đè bụng dưới: "Vậy binh phù là ai cầm đi?" Nàng kể đầu đuôi câu chuyện đã xảy ra.

Binh phù bị người đánh cắp, đây chính là đại sự, Trần Liệp Hổ đưa tay chỉ vào con gái, nhưng hiện tại trừng phạt cũng không được mà chửi cũng không xong, chỉ đành cao giọng gọi người tra những người đã rời khỏi, nhưng tra đi tra lại, thậm chí cả nhà Lý Lương cũng không có người rời khỏi, ngoại trừ Trần nhị tiểu thư.

Đêm hôm đó Trần nhị tiểu thư đội mưa đến rồi lại đội mưa đi, mang theo mười hộ vệ.

Trần Liệp Hổ cũng biết nhị nữ nhi đã tới, nhưng nàng tính khí rất lớn, lại có hộ vệ hộ tống, Đào Hoa Sơn cũng là tài sản riêng của Trần gia, nên cũng không để ý.

"Lão gia lão gia." Quản gia lảo đảo xông tới, sắc mặt trắng bệch, "Nhị tiểu thư không có ở Đào Hoa Quán, người ở chỗ đó nói, từ khi nàng rời đi vào đêm mưa đó thì cũng không thấy trở về, tất cả mọi người đều cho rằng tiểu thư đang ở nhà ——"

Trần Liệp Hổ nhìn Trần Đan Nghiên quát: "Con nói cái gì với muội muội con rồi hả?"

Trần Đan Nghiên không thể tin được: "Con chưa nói gì cả, con bé gặp con xong liền đi tắm, con còn hong khô tóc cho con bé, nhưng lên giường đã nhanh chóng ngủ thiếp đi, con cũng không biết là con bé đã rời đi, con ——" nàng lần nữa đè bụng dưới, cho nên binh phù là Đan Chu cầm đi?

Muội ấy đi nơi nào? Hẳn là đi gặp Lý Lương rồi! Nhưng muội ấy làm sao biết được? Trần Đan Nghiên trong nháy mắt có vô số nghi vấn đan xen.

Trần Liệp Hổ tức giận đập bàn: "Con không nói với con bé, chẳng lẽ Lý Lương không nói với con bé?"

Trần Đan Chu từ nhỏ đã coi tỷ tỷ như mẫu thân, sau khi Trần Đan Nghiên kết hôn, Lý Lương cũng trở thành người vô cùng thân cận với con bé, Lý Lương có thể thuyết phục được Trần Đan Nghiên, thì đương nhiên cũng có thể thuyết phục được Trần Đan Chu!

Trần Liệp Hổ tức muốn thổ huyết, thét một tiếng ra lệnh người tới chuẩn bị ngựa. Từ ngoài có người mang theo binh lính tiến vào.

"Lão đại nhân." Người tới thi lễ, rồi ngẩng đầu thần sắc có chút cổ quái, "Đan Chu tiểu thư, cầm binh phù, mang theo binh mã có cờ hiệu của Lý Đại Tướng quân đang trên đường quay về quốc đô, ty chức đến đây bẩm báo một tiếng."

Trần Liệp Hổ sắc mặt khẽ biến, không lập tức cho người bắt lại nghiệt nữ, mà chỉ hỏi: "Có bao nhiêu binh mã?"

Người đến nói: "Cũng không nhiều lắm, nhìn từ xa thì có khoảng hơn ba trăm người." Bởi vì là Trần nhị tiểu thư, còn có binh phù của Trần Liệp Hổ nên một đường không một người tra hỏi, đã sắp đến trước cửa thành, sự tình trọng đại, hắn mới tới bẩm báo.

Trần Liệp Hổ đứng lên: "Đóng cửa thành, dám tới gần, giết không tha!" Rồi nắm lấy đại đao đi ra ngoài.

Trần Đan Nghiên sắc mặt trắng bệch: "Phụ thân —— "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play