Đương nhiên là Ngô vương không muốn sống nữa.

Trần Đan Chu nghĩ thầm.

Nàng đương nhiên biết, vốn lúc này binh mã triều đình đã rong ruổi khắp đất Ngô, còn biết đất Ngô hồng thủy tràn lan, tiếng kêu than vang khắp đất trời, mà Lý Lương đang đồ sát ở trong đô thành, đầu Ngô vương sắp bị chém đứt.

Nhưng tất cả những điều này đã được thay đổi sau khi nàng giết chết Lý Lương.

Đương nhiên cái này không tính là thắng lợi gì, có lẽ bởi vì Lý Lương đột nhiên bị giết, triều đình không hiểu được bố trí của đất Ngô mà do dự, mới có hôm nay nàng thừa cơ du thuyết song phương.

Kỳ thật, triều đình hoàn toàn có thể lập tức khai chiến, hơn nữa chỉ cần vừa khai chiến là có thể biết đươc cho dù thiếu Lý Lương, chiến cuộc căn bản không có ảnh hưởng gì quá lớn đối với bọn họ.

Bọn họ hiện tại đồng ý đình chiến, đồng ý tiếp nhận quy thuận của Ngô vương, đối với Hoàng đế mà nói là đã có đủ nhân từ.

Hiện tại Ngô vương còn dám đưa ra yêu cầu này, thật sự là chán sống.

"Đan Chu tiểu thư, cô đừng tưởng rằng Bệ hạ có gì đó sợ hãi Ngô vương, Ngô vương tiếp hay không tiếp thánh chỉ, căn bản không quan trọng!" Vương tiên sinh nói: "Nếu không phải Tướng quân ra mặt thuyết phục Bệ hạ, tiểu thư Đan Chu lúc này đã bị Ngô vương giết, căn bản không gặp được ta.”

Y nói đúng, nhưng nàng không có điên, Ngô vương không muốn sống, nhưng nàng vẫn còn muốn sống, còn muốn giữ cho người nhà còn sống, giữ cho càng nhiều người còn sống.

Trần Đan Chu liếc nhìn y một cái: "Ta muốn gặp Thiết Diện tướng quân, ta muốn nói chuyện với ngài ấy.”

Vương tiên sinh tức giận, trừng mắt nhìn tiểu cô nương này, ý nàng là sao? Đây là chắc chắn, Thiết Diện Tướng quân sẽ nghe lời nàng? Y từng đi du ngoạn qua Chu Tề Yến Lỗ, đánh võ mồm với binh tướng vương thần mưu sĩ, nhưng đây là lần đầu tiên nói chuyện với một tiểu cô nương -

Tiểu cô nương không nói đạo lý!

"Cô, cô." Y nói: "Tướng quân sẽ không gặp cô! Cho dù cô có gặp Tướng quân, thì dạng yêu cầu này của cô cũng là cố tình gây sự, đây không phải là bảo vệ mạng Ngô vương, mà đây là uy hiếp Bệ hạ!”

Có thể nhẫn nhịn nhưng không thể nhẫn nhục!

Trần Đan Chu kiên trì: "Ông vẫn chưa hỏi ngài ấy.”

Vương tiên sinh phất tay áo: "Được rồi, cô chờ đi.”

Y thở phì phì rời đi, Trần Đan Chu ngồi trong trướng xuất thần. A Điềm ở phía sau cẩn thận từng li từng ti, ngay cả thở cũng không dám. Làm thị nữ nhà Thái phó, A Điềm đã từng gặp qua quan lớn quyền quý, đã từng tham gia Vương yến ở trong vương cung, nhưng lúc đó nàng đều là người ngoài cuộc, nhưng hiện tại tiểu thư của nàng đang cùng người khác thảo luận chuyện của Đại vương và Hoàng đế.

Sao đột nhiên tiểu thư lại biến thành người lợi hại như vậy? Giết chết Lý Lương, quyết định chuyện giữa Hoàng đế và Đại vương nên làm như thế nào --



A Điềm nhẹ nhàng gọi một tiếng tiểu thư: "Kế tiếp nên làm thế nào? Mới vừa rồi, vị sứ giả kia thật là hung dữ nha.”

Trần Đan Chu bật cười, không phải vị sứ giả này hung dữ, mà là yêu cầu nàng nói quá dữ dằn.

"Ta cũng không biết nữa." Nàng cười khổ với A Điềm một tiếng: "Thật ra ta cũng chẳng có cách nào cả.”

Chính vì đã sống lại một lần, cho nên nàng sẽ thử một lần, thành công đương nhiên là tốt, thất bại, thì sẽ chết thêm một lần nữa, đây chỉ là một cách làm ngu ngốc bất chấp đạo lí mà thôi.

A Điềm buồn rầu: "Ầy, ta quá ngu ngốc, không biết phải làm sao bây giờ.”

Trần Đan Chu cười: "Không có việc gì, chúng ta cứ từ từ cùng nhau suy nghĩ.”

Nếu như vẫn còn cơ hội.

Doanh trướng bị xốc lên phần phật, Vương tiên sinh không còn mặt mũi đứng ở ngoài cửa: "Tiểu thư Đan Chu, xin mời.”

Ngài ấy chịu gặp nàng! Trên mặt Trần Đan Chu trong nháy mắt nở nụ cười, xách váy vui vẻ chạy ra ngoài.

Đôi mắt của Vương tiên sinh như muốn rớt xuống, chết tiệt, tuổi trẻ xinh đẹp như hoa - sắc mặt của y trông càng tệ, tại sao Tướng quân phải nghe yêu cầu không thể tưởng tượng này? Dù sao Hoàng đế cũng đã tới, Ngô vương cũng tuyên bố quy thuận, bọn họ có thể tiến vào đất Ngô mà không bị ngăn cản, cần gì phải để ý chuyện tiểu cô nương này cố tình gây sự chứ? - Bởi vì nàng ý tuổi trẻ xinh đẹp như hoa sao?

Tướng quân phần lớn là ở trong quân, bên người đều là nam nhân, nhưng không phải chưa từng thấy qua nữ nhân mà, nữ nhân nước Tề, nữ nhân nước Yến bao gồm cả mỹ nhân kinh thành nữa, có rất rất nhiều, Tướng quân căn bản không phải dạng người bị sắc đẹp dụ dỗ.

Nghĩ mãi mà không hiểu tại sao, Vương tiên sinh mất hết mặt mũi đi theo tiểu cô nương đang vui vẻ.

Thiết Diện tướng quân lúc này cũng không có ở trong doanh trướng của quân Ngô, Vương tiên sinh có thư tay Ngô vương làm chứng, công khai lấy thân phận sứ giả triều đình đi lại ở đất Ngô, mang theo một đội binh mã vượt sông, đóng quân ở đối diện doanh trại quân Ngô.

Thiết Diện Tướng quân lần này ở trong doanh trướng của đại quân triều đình, vẫn như cũ có mặt nạ che mặt, áo choàng quấn quanh áo giáp. A Điềm vừa nhìn thấy thì giật mình, còn Trần Đan Chu thì không có gì khác thường.

"Đa tạ Tướng quân." Nàng vừa thấy liền cúi người thi lễ trước.

Thiết Diện Tướng quân liếc mắt nhìn nàng một cái: "Tạ ơn của tiểu thư Đan Chu thật đặc biệt ghê, tiểu thư Đan Chu có phải có lầm lẫn gì không? Trong mắt tiểu thư Đan Chu, thì lão phu là một người rất dễ nói chuyện sao?”

Trần Đan Chu nhìn y: "Không phải, Tướng quân sao có thể là người dễ nói chuyện được! Là vì, trong mắt ta, Tướng quân là một người dũng cảm.”

Thiết Diện Tướng quân phát ra tiếng cười khàn khàn: "Tiểu thư Đan Chu, đây là cô đang khen ta hay chê bai ta vậy?”

Vương tiên sinh ở một bên trợn trắng mắt, vị Trần nhị tiểu thư này là muốn dùng thủ đoạn của nữ mật thám sao? Một chút cũng không quyến rũ, vẫn nên đi học cách quyến rũ nam nhân trước đi đã.

"Tướng quân." Trần Đan Chu nói: "Khi biết được Hoàng đế muốn đến đất Ngô, ta đã đề nghị với Đại vương chúng ta là đợi đến lúc đó thì giết chết Hoàng đế.”



Lời này vừa nói ra, sắc mặt Vương tiên sinh lại thay đổi lần nữa, ánh mắt sau mặt nạ của Thiết Diện Tướng quân cũng sắc bén thêm vài phần.

Vẻ mặt Trần Đan Chu bình tĩnh, tựa hồ những lời nàng nói cũng không phải là chuyện lớn lao gì: "Cho dù là Hoàng đế, có hơn năm mươi vạn binh mã, nhưng rốt cuộc là vẫn ở trên đất Ngô của chúng ta, là ở Ngô vương cung, Ngô binh có thể không giết chết hết toàn bộ binh mã, nhưng muốn giết chết một mình Hoàng đế, bỏ ra mấy ngàn mấy vạn người thì luôn có thể thực hiện được.”

Thiết Diện tướng quân nói: "Tiểu thư Đan Chu thật sự là bất nhân bất nghĩa, không đáng tin cậy, lại còn dĩ hạ phạm thượng [1], có ý mưu nghịch, làm ta đau lòng mà.”

[1] dĩ hạ phạm thượng: những người ở thân phận thấp đụng chạm với người ở địa vị cao

Nói thật, trào phúng cũng được, chửi bới cũng tốt, đối với Trần Đan Chu mà nói thì thật sự không thấm vào đâu, kiếp trước nàng đã nghe tận mười năm, dạng mắng chửi gì mà nàng chưa từng nghe qua chứ, nàng không để ý cũng không biện giải, chỉ nói lời mình muốn nói.

"Nhưng đáng tiếc Đại vương chúng ta không phải, Đại vương chúng ta hắn cũng không dám." Nàng nhìn Thiết Diện Tướng quân, đôi mắt to chớp chớp: "Nếu Đại vương chúng ta đã không dám, vậy Bệ hạ có cái gì lại không dám một mình đến gặp Ngô vương đây? Chẳng lẽ Bệ hạ, còn không lớn gan bằng một chư hầu vương sao?”

Vương tiên sinh biến sắc, trong lòng âm thầm kêu hỏng bét, tiểu thư Đan Chu này tuổi còn nhỏ, không có sự quyến rũ của nữ nhân, nhưng sự ngây thơ của tiểu nữ hài, đôi khi còn động lòng người hơn so với sự quyến rũ, nhất là đối với một người nào đó mà nói - vội vàng giành nói trước: "Đây là chuyện lớn gan hay không lớn gan hay sao? Thân là thiên tử, làm việc phải cẩn thận, đây không phải là chuyện riêng của mình ngài ấy, mà là quan hệ đến ngàn vạn con dân.”

Trần Đan Chu nhìn y, vẻ mặt dường như khó hiểu, hỏi: "Thiên hạ đều là con dân của thiên tử, bệ hạ thản nhiên vào đất Ngô, so với được trọng binh vây quanh, thì thanh thế đó mới khiến cho người ta sợ hãi, chẳng phải là càng có thể làm cho dân chúng tin phục kính yêu? Càng thể hiện được khí độ của thiên tử?”

Thiết Diện Tướng Quân cười ha hả, cắt đứt những gì Vương tiên sinh muốn nói, Vương tiên sinh rất mất hứng nhìn hắn một cái, có cái gì buồn cười hả!

"Nghe qua thì tiểu thư Đan Chu đang vì bệ hạ mà bày mưu tính kế." Thiết Diện tướng quân cười nói.

Trần Đan Chu thản nhiên gật đầu, vẻ mặt chân thành: "Ta là thần của Ngô vương, cũng là con dân thiên tử, đương nhiên phải bày mưu tính kế vì thiên tử.”

Tiểu cô nương này vừa ngây thơ vừa vô sỉ, Vương tiên sinh "xùy" một tiếng, muốn nói gì đó, nhưng Thiết Diện tướng quân đã vỗ án: "Được, vậy lão phu cũng sẽ vì bệ hạ bày mưu một chút.”

Trần Đan Chu nhìn khuôn mặt đeo mặt nạ sắt này, ánh mắt lấp lánh: "Tướng Quân, ngài đồng ý?”

Thiết Diện Tướng quân liếc nhìn nàng một cái: "Nghe ý tứ của cô, thì cô cũng không nhất định phải được, mà chính là thử một chút xem sao?”

Trần Đan Chu cúi đầu thở dài: "Tướng quân, ta đương nhiên biết yêu cầu này có bao nhiêu vô lý.”

Cái này gọi là gì nhỉ? Đây có phải là làm nũng không? Vương tiên sinh trừng mắt, sắc mặt đen như đít nồi.

Thiết Diện tướng quân gật đầu: "Tiểu thư Đan Chu biết được là tốt. Nếu Bệ hạ tức giận, thì lão phu liền đến lấy đầu của tiểu thư Đan Chu để Bệ hạ bớt giận.”

Trong lúc nói chuyện toàn là lấy đầu người lấy chuyện sống chết ra nói, khiến A Điềm kinh hồn bạt vía, càng không dám nhìn mặt của vị Thiết Diện Tướng quân này.

Trần Đan Chu nhoẻn miệng cười: "Đầu Đan Chu ở ngay trên cổ, Tướng quân có thể đến lấy bất cứ lúc nào.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play