Lễ bái đường kết thúc, đưa vào động phòng.

Đám người của Ma Cung còn muốn nháo động phòng, kết quả bị Cung chủ nhà mình đuổi ra ngoài, mỹ kì danh rằng: Các ngươi muốn nếm thử Cách Không Chưởng của Cung chủ phu nhân sao?

Mọi người trong Ma Cung: QAQ... Cung chủ đây là có tức phụ liền quên bọn họ sao......

Đám người Ma Cung bi phẫn mà lôi kéo khách nhân uống rượu.

Ân Hậu rốt cuộc cũng thoát khỏi đám người kia, đẩy cửa vào tân phòng. Thiên Tôn ngồi trên giường nghe Ân Hậu bước vào, liền một phen đem khăn voan kéo xuống, xoa cổ nói: "Rốt cuộc cũng xong việc...... Mệt chết người, thứ này nặng thật" Ân Hậu nhìn Thiên Tôn đang ngẩng người, hắn vẫn luôn cảm thấy Thiên Tôn rất đẹp, nhưng Thiên Tôn một thân y phục tân nương làm hắn kinh diễm.

"Lão quỷ chết tiệt, phát ngốc gì vậy?" Thiên Tôn liếc mắt, thuận tay đem khăn voan ném qua.

Ân Hậu lấy lại tinh thần, sủng nịch nói: "Nương tử quá đẹp, vi phu nhìn đến ngây người." đi qua, đem Thiên Tôn kéo đến trước bàn trang điểm, giúp y tháo trang sức.

"Ngươi mới nương tử...Ngươi cái lão bất tử này" Thiên Tôn đỏ mặt, cho Ân Hậu một cước.

"Ừ ừ ừ....Nương tử nói cái gì thì là cái đó, lăn lộn một ngày cũng nên vào vấn đề chính" Ân Hậu bế Thiên Tôn lên, ném lên giường, bắt đầu cởi quần áo Thiên Tôn.

"Làm gì nha! Lão ma đầu!!" Thiên Tôn kinh hoảng mà giảy giụa.

" Làm việc vi phu nên làm a....Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, nương tử vẫn là hảo hảo hưởng thụ đi..." Ân Hậu cúi người, nâng cằm Thiên Tôn, hôn lên. Một tay khác cởi hạ y, trượt vào giữa hai chân bắt đầu trêu chọc.

"Ngô...Ân, không, không cần!" Cổ họng Thiên Tôn phát ra thanh âm mơ hồ không rõ nghĩa. Hai tay níu lấy sàng đan.

"Ây da, giờ mới biết thanh âm của nương tử dễ nghe như vậy." Ân Hậu không khách khí trêu đùa, đi xuống lưu luyến ở cổ cùng xương quai xanh, tay trượt vào giữa đùi, dò xét xâm nhập một ngón tay.

"Lão lưu manh! Ân...Lão bất tử..." Thiên Tôn thở dốc mắng "A...Nơi đó...Nơi đó không thể, lấy ra đi" Cảm giác nơi riêng tư chưa bao giờ chạm qua bị tiến vào, Thiên Tôn kinh hoảng mà ngăn cản.

"Ngoan ~ thả lỏng......" Ân Hậu trấn an dùng môi đem lời nói cự tuyệt đẩy trở về, tiếp tục khuếch trương. Cảm giác không sai biệt lắm tách, chân Thiên Tôn ra lớn hơn nữa, đem dục vọng của mình tiến vào.

"Đau!! Ngươi cái lão hỗn đản a! Không cần...... Dừng!" Đau đớn bị xé rách làm Thiên Tôn trắng mặt, đôi tay bắt lấy bả vai Ân Hậu, cào ra vài đạo vết máu.

"Thả lỏng, một lúc thì tốt rồi." Ân Hậu trêu chọc dục vọng của Thiên Tôn, phân tán lực chú ý của y. Thấy Thiên Tôn đã hơi chút thích ứng, liền bắt đầu kịch liệt mà đòi lấy.

"Nương tử gọi phu quân ~"

"Ân... Đi tìm chết... Ngô... Không cần......"

"Nga... Còn có sức lực mắng chửi người nha......" Đỉnh vào địa phương mẫn cảm nhất.

"Nơi đó... Không thể... A...... Phu, phu quân......" Thiên Tôn hữu khí vô lực mà mở miệng.

"Ân, vi phu nghe được."

Ma đầu đáng chết, chỉ biết khi dễ ta! Ngươi chờ đó cho ta!

HOÀN

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play