Bên ngoài trời trong nắng ấm, đúng là ngày tốt để du ngoạn. Trong phòng, Bạch Ngọc Đường đỡ trán nhìn Thiên Tôn uống say túy lúy đang ôm Yêu Yêu. Ngũ gia co rút khóe miệng mà đem Sư phụ đang sắp ngã ngồi xuống đất kéo lại trên ghế, đồng thời thề sẽ không để Thiên Tôn lại uống Tam Bôi Túy.

"Ngọc Đường, ta mang viện binh tới ~" Triển Chiêu vui sướng đá văng cửa, Ân Hậu đi theo phía sau, "Ta đem ngoại công gọi tới ~"

Bạch Ngọc Đường thấy Ân Hậu như trút được gánh nặng, đem Thiên Tôn say khướt còn đang nói nhảm cho Ân Hậu. "Ngoại công, Sư phụ con lại uống say, con cùng Miêu nhi trước đi phá án, chúng con đi trước..." Nói xong cũng không quay đầu lại lôi kéo Triển Chiêu chạy.

Ân Hậu không nói mà nhìn hai người biến mất, lại nhìn người nào đó đã uống say. Nhận mệnh mà bỏ tiền đài thọ. Ôm người uống say đang phát điên dùng khinh công trở về Bạch phủ.

Trở về Bạch phủ, bảo Bạch Phúc chuẩn bị canh giải rượu, liền chuẩn bị đem người say nào đó ném lên giường. Đang đi về phòng, lại nghe thấy Thiên Tôn lầm bầm một câu, làm y sửng sốt. Ân Hậu đứng trước cửa phòng, biểu tình phá lệ phức tạp. Một lát sau, y đẩy cửa đi vào, đem Thiên Tôn thả trên giường, liền nhanh chóng rời đi phảng phất như không nghĩ muốn ở lại thêm một khắc.

Thiên Tôn nằm trên giường nghe được tiếng đóng cửa, mở mắt, ánh mắt toát ra đau thương. Đều cho rằng y say, thực tế là chính y tìm say. Chậm rãi ngồi dậy, tựa vào đầu giường.

Ngọc Đường tìm được một nửa kia của nó, sau này cũng sẽ có người vì nó mà lo lắng. Trong Khai Phong phủ có một đôi cùng vào cùng ra, làm y khó tránh khỏi cảm thấy cô đơn. Dù sao mình cũng đã hơn một trăm hai mươi tuổi rồi, có lẽ chỉ là muốn hắn biết. Mặc dù không có kết cục được hồi đáp...

Hai tay ôm lấy gối đầu, đem mặt vùi vào gối. Hôm nay vài thập niên trước, lão quỷ thành thân, y đã quên lúc ấy mình cười chúc mừng như thế nào, lại cười nhìn hắn vào động phòng như thế nào. Chỉ nhớ ngày hôm đó mình thật giả. Phỏng chừng lúc này hắn sẽ trốn mình thật lâu đi.

Vào đêm

Khi Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu mang tiếng là đi phá án, thực ra là đi ước hội, trở về Bạch phủ từ chỗ Bạch Phúc nghe được tin Thiên Tôn chuẩn bị trở về Thiên Sơn thì ngây ngẩn cả người. Cũng báo rằng hôm nay y đã nghỉ ngơi, đừng tới quấy rầy. Hai người liếc nhau, cảm thấy đã có chuyện lớn.

"Ngoại công đâu? Người đi đâu rồi?" Triển Chiêu hỏi, y như thế nào đều cảm thấy ông ngoại y không thoát khỏi có liên quan.

"Sau khi Ân Hậu đưa Thiên Tôn về liền rời đi, chỉ là biểu tình lúc rời đi có chút phức tạp..." Bạch Phúc trả lời.

"Miêu nhi, bây giờ làm sao?". Bạch Ngọc Đường lúc này cũng không có cách nào, cũng không dám đi hỏi Sư phụ mình lúc này.

"Ngươi ở đây trông chừng Thiên Tôn, ta đi tìm Tiểu Tứ Tử!." Triển Chiêu nói xong liền phi thân rời đi.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu rời đi, nhìn cửa phòng Sư phụ mình, thở dài. Có dự cảm không tốt.

Triển Chiêu tới Khai Phong Phủ, tìm được tiểu đoàn tử đang giúp Công Tôn chuẩn bị dược liệu, đem chuyện vừa rồi nói ra. Tiểu Tứ Tử nghe xong hỏi một câu "Miêu Miêu, thúc thật sự muốn biết sao...." Triển Chiêu nhìn thấy biểu tình của Tiểu Tứ Tử đã cảm thấy sự việc nghiêm trọng, sờ sờ đầu tiểu đoàn tử. "Ừ, nhất định phải biết! Rất quan trọng!" "Được rồi" Tiểu Tứ Tử rối rắm một chút, liền đem hình ảnh vừa rồi mình nhìn thấy kể ra.

Triển Chiêu rời khỏi Khai Phong Phủ, lại bay ra ngoài tìm ngoại công nhà mình. Được rồi, y cảm thấy năng lực tiếp thu của mình cũng tương đối khá, nhưng vẫn bị kinh hãi. Tuy rằng không phải không nghĩ đến phương diện kia....

———————— Phân cách tuyến ————————

Bên kia bọn Triển Chiêu rối rắm, bên này Ân Hậu cũng không tốt lành gì, một người ngồi trên thuyền hoa uống rượu giải sầu. Câu nói kia của Thiên Tôn thật sự đánh rất mạnh vào hắn, không phải là không biết, nhưng hắn cho rằng Thiên Tôn sẽ đem theo nó vào quan tài...

"Nha, ngươi cũng có lúc uống rượu giải sầu ~" Yêu Trường Thiên không biết từ nơi nào chui ra tự rót rượu cho mình. "Thế nào, cùng Thiên Tôn cãi nhau?" Vui sướng khi người khác gặp họa nói.

Ân Hậu híp mắt " Ngươi tới đây làm gì?"

"Đến xem kịch vui!" Tiếp tục vui sướng khi người khác gặp họa mà uống rượu.

"Tìm đánh phải không..."

"Đừng, ta đánh không lại ngươi. Ta nói chuyện của hai người các ngươi còn không hiểu rõ, trừ các ngươi ra còn có ai không biết ~ một đống tuổi cọ tới cọ lui chờ về sau hai đứa nhỏ phải làm minh hôn cho các ngươi a...Ta đi đây, mèo con nhà ngươi đến ~" Yêu Trường Thiên vụt đi tiện tay cầm theo bầu rượu.

Ân Hậu đỡ trán nhìn mèo con nhà mình rơi xuống, bây giờ hắn thật sự không biết phải nhìn cháu ngoại như thế nào. Triển Chiêu nhìn đến bộ dáng này của ngoại công cũng không biết nên mở miệng như thế nào, bỗng nhiên nhớ đến con Chuột kia đã từng nói một câu --- "Sư phụ ta rất ngốc, thích một thứ, vẫn sẽ không thay đổi."

Cuối cùng vẫn là Ân Hậu mở miệng trước, "Chiêu Chiêu..."

Triển Chiêu đánh gảy " Ngoại công, con chỉ muốn nói người muốn làm gì đều không cần để ý đến con và mẫu thân, chúng ta tuyệt đối toàn lực ủng hộ. Ngoại công tìm được người mình thực sự thích, ngoại mẫu cũng sẽ cao hứng."

Ân Hậu kinh ngạc " Con, con biết?"

Triển Chiêu gật đầu "Con đi hỏi Tiểu Tứ Tử, nhóc ấy đã nói về đoạn hình ảnh người đưa Thiên Tôn về. Thiên Tôn phải về Thiên Sơn, cũng không cho người khác vào phòng, Ngọc Đường cũng bị chặn ngoài cửa".

Ân Hậu xoa xoa ấn đường, thở dài "Ta không biết nhìn y như thế nào..."

"Nhìn như thế nào cũng được, đi qua là được rồi ~" Triển Chiêu lôi kéo ngoại công nhà mình đi.

Trở lại Bạch phủ, Triển Chiêu chạy tới vừa gõ gõ cửa phòng Thiên Tôn, vừa nói " Thiên Tôn, Thiên Tôn, con đem ngoại công bắt lại cho người trút giận, muốn đánh muốn chửi không cần khách khí a~"

Ân Hậu cùng Bạch Ngọc Đường không nói, Thiên Tôn trong phòng cũng không nói.

Triển Chiêu đem Ân Hậu đẩy mạnh tới cửa, lôi kéo Chuột nhà mình chạy.

" Miêu nhi, sao lại thế này...?" Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu lôi kéo mình một hơi chạy từ Bạch phủ đến Khai Phong Phủ.

"Đơn giản mà nói võ lâm hắc đạo bạch đạo liên hôn!" Triển Chiêu khái quát một câu.

Chờ đến khi Bạch Ngọc Đường hiểu rõ những lời này, bị kinh hách. Sửng sốt hồi lâu, vẫn là Triển Chiêu gọi hắn mới hồi hồn.

"Này, này...Làm sao bây giờ...?"

"Cứ như vậy làm, Ma cung từ chuyện của Hồng di các nàng, đã thật lâu không có hỉ sự. Nói lần này đoán chừng tương đối náo nhiệt ~ Ngọc Đường a ngươi có muốn hay không viết thư gì đó cho phái Thiên Sơn...Thuận tiện chuẩn bị đồ hồi môn gì đó~"

"Miêu nhi, vì sao Sư phụ ta lại gả?" Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ. "Vấn đề này liền không cần rối rắm sao O(∩_∩)O~"

Ân Hậu bị ngoại tôn nhà mình đẩy tới bên trong cánh cửa, liền nhìn thấy Thiên Tôn tựa vào đầu giường. Ánh mắt nhìn đến mình không có bất kì cảm xúc dao động nào. Bất đắc dĩ ho khan một tiếng, Thiên Tôn vẫn không có động tĩnh, đành phải đi đến mép giường, vỗ đầu hỏi "Khụ...... Tiểu du......? Hồi hồn"

Thiên Tôn nghe thấy cũng không lên tiếng, chỉ là ngẩng đầu nhìn Ân Hậu, nhưng cũ không có bất kì cảm xúc gì.

Thiên Tôn nhìn cực kì giống băng oa trăm năm trước, Ân Hậu thở dài. Cúi người ôm lấy Thiên Tôn, vuốt mái tóc dài màu trắng nói " Buổi chiều ta thật sự bị kinh hách, ta cho rằng ngươi sẽ vĩnh viễn không nói....Chúng ta đã hơn một trăm hai mươi tuổi, không ai biết chúng ta còn bao nhiêu thời gian. Nhưng thời gian còn lại ta sẽ bồi ngươi....Còn có một câu nợ người hơn một trăm năm....Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm" (Tình không biết từ lúc nào, chỉ hướng về một người mà yêu say đắm)

Thiên Tôn nghe xong, có chút không thể tin được. Bắt lấy y phục Ân Hậu "Thật sự sao..." Ánh mắt là yếu ớt chưa bao giờ có.

"Đồ ngốc, bằng không như thế nào sẽ đi theo ngươi, cùng ngươi hơn một trăm năm"

Thiên Tôn đột nhiên dùng sức kéo một cái, xoay người đem Ân Hậu áp đảo ở trên giường. Hung tợn nhìn hắn "Tại sao đến bây giờ mới nói!! Tại sao! Thích ngươi rõ ràng như vậy...ta có điểm nào thua kém nàng." Nước mắt không chịu khống chế mà rơi xuống.

"Được rồi, được rồi, là ta không tốt...Đừng khóc." Ân Hậu đau lòng nhìn bộ dáng của Thiên Tôn, vươn tay lau đi nước mắt trên mặt Thiên Tôn. "Cái này nếu để tiểu bối nhìn thấy, thanh danh của ngươi a..."

"Ai cần ngươi lo a!" Thiên Tôn như cũ hung tợn đáp lời.

"Đương nhiên ta muốn quản, phu nhân của ta đương nhiên là ta quản, ta cam đoan sẽ để ngươi vẻ vang mà gả đến Ma Cung." Ân hầu thảnh thơi trả lời.

" Lão quỷ chết tiệt! Khốn kiếp! Dựa vào cái gì là ta gả? Tại sao ngươi không gả đến Thiên Sơn của ta!."

" Cái Thiên Sơn đến cả chim còn không có chỗ ở kia? Vẫn là Ma Cung đi. Hơn nữa những người khác nhìn thấy liền biết là ngươi gả. Ngọc Đường đoán chừng đã chuẩn bị của hồi môn cho ngươi."

" Ngươi mới của hồi môn!"

"Nên bảo đám ngươi ở Ma Cung chuẩn bị sính lễ ~."

Thiếu ngươi một trăm năm, ta sẽ trả lại ngươi một trăm năm.......

Trước sau vẫn luôn làm bạn cùng ta, chỉ có ngươi......

Có thể đứng ở bên cạnh chúng ta, chỉ có lẫn nhau.......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play