Thiền Huy nghe xong hắn sững người, tròng mắt ngạc nhiên, tim hắn như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt tới khó thở.

Hắn trầm lặng, rồi nghiến răng. Một thứ tình cảm chân thật đến vậy, bây giờ đến cả Ỷ Lan-người bạn mà hắn cho là thấu hiểu hắn vô cùng, cũng ngờ vực tấm lòng của hắn.

Hắn khổ cực suốt hàng bao năm, chịu không ít lần vào sinh ra tử chỉ để theo đuổi người trong lòng ấy, bây giờ bảo hắn nghe lọt sao nổi những điều nàng vừa nói.

Với hắn, thứ tình cảm đó, là thứ đã theo hắn suốt mười năm, thứ đã truyền cho hắn nguồn sống, ngọn lửa để gồng gắng tới tận bây giờ.

Thiền Huy làm sao chấp nhận nổi rằng đó chỉ là thứ tình cảm “mặc định”, thứ rung động nhất thời?

Ỷ Lan dường như đã nóng vội, tình cảm nàng dành cho hắn tuy lớn nhưng lại không thể chạm tới trái tim đã tổn thương sâu sắc ấy.

Hắn siết chặt nắm tay như ghìm nén cơn thịnh nộ của mình lại, gằn nhả từng như, lạnh bạc cho nàng:

“Im miệng... Ở mảng tình này, không có chỗ cho cô nói ra nói vào.”

Đúng rồi, kí ức đẹp đẽ của riêng họ, tình cảm gắn bó giữa họ chưa từng có bóng hình nàng xuất hiện, nàng lấy đâu ra tư cách, để đánh giá nó đây.

Với hắn, nàng chỉ là một kẻ đến sau, trong phần kí ức tươi đẹp của Thủy Kính Các chưa từng có chỗ của Ỷ Lan.

Nhưng với Ỷ Lan, hắn... là tất cả những gì nàng thấy, là vẻ đẹp, là kí ức, là người đã giúp nàng dệt nên một Ỷ Lan bản lĩnh như bây giờ.

Hắn bỏ mặc nàng, hừ lạnh rồi rời đi, hắn hôm nay, dường như chẳng còn giống một Thiền Huy nhiệt huyết, ấm áp như mọi ngày nữa.

Trước mắt Ỷ Lan nhòe dần, những giọt lệ tuôn rơi lã chã, nỗi đau dâng lên từ đáy lòng khiến nàng không kìm được bật khóc tới nức nở, òa lên. Mọi sự dũng cảm, nàng đã dùng cạn kiệt để nói lên nỗi lòng mình rồi, bây giờ, chỉ còn lại là sự yếu đuối của một nữ tử dâng trào.

Sự thực tàn nhẫn là vậy đấy, người nàng yêu lại xa lạnh, thẳng thừng với nàng như thế, chắc, trong tim hắn sớm đã chẳng còn chỗ cho nàng nữa rồi.

Càng nghĩ, tim Ỷ Lan càng đau hơn, nàng ôm mặt, thu cuộn người lại, vùi đầu vào gối, òa khóc thật to... thật to, xả hết những nỗi đau mà nàng đã phải kìm nén trong suốt hàng bao ngày, hàng bao năm qua.

"Hức, Thiền Huy, thích chàng mười năm, nỗ lực đuổi theo chàng, để rồi chàng lại lạnh bạc, đẩy ta ra xa như thế ấy. Tại sao chứ..."

Tại sao mọi thứ đẹp đẽ nhất hắn lại chỉ dành cho mình nữ nhân ấy, một nữ nhân không hề yêu hắn? Còn người yêu hắn tới điên cuồng theo đuổi như nàng, hắn lại không chút mảy may thương tiếc mà phũ bạc.

Trần Ý Miên không biết đứng sau cánh lầu của Ỷ Lan từ bao giờ, nghe hết mọi chuyện.

Trong cái lạnh của màn đêm, nàng thầm thấy thương xót cho Ỷ Lan. Cũng là nữ nhân, dù có thể không chính chắn bằng, nhưng Trần Ý Miên nhìn thôi cũng biết, Ỷ Lan yêu Thiền Huy nhiều cỡ nào.

Hai nữ nhân cùng đau lòng vì một người. Một kẻ là xót cho chính mình, một kẻ là xót cho đôi bên.

Trần Ý Miên nghe tiếng nức nở ấy, cũng nghẹn lòng, không kìm nổi sự đồng cảm mà rưng rưng.

Ỷ Lan trong mắt nàng ta là một người con gái mạnh mẽ, tài hoa, kiên cường, tới mức nàng khiến Trần Ý Miên ghen tị vô cùng. Vậy mà không ngờ lại cũng có lúc... yếu đuối đến vậy.

Trong một khoảng khắc, Ý Miên chỉ muốn xông vào an ủi Ỷ Lan nhưng nàng ta lại không dám, nàng ta nhiều lần bám víu lấy Thiền Huy trước mặt nàng như vậy, lấy đâu ra tư cách đó.

Trần Ý Miên cuối cùng cũng hiểu, thì ra yêu là như vậy.

Yêu là đau lòng vì một người, dù chỉ một câu nói, một hành động nhỏ nhoi cũng có thể khiến đối phương rung động, để ý như vậy. Một câu nói cũng đủ để làm chết tâm một người.

Thiền Huy đau lòng vì Yên Vương Phi, Ỷ Lan đau lòng vì hắn, còn Trần Ý Miên, bây giờ cuối cùng nàng cũng nhận ra, hiểu lời phụ thân nói, hiểu tại sao khi nàng nói "tâm đầu ý hợp" mọi người lại bật cười như vậy.

Nàng ta cuối cùng cũng nhìn ra, mình trẻ con cỡ nào, hoang tưởng cỡ nào. Thứ nàng ta dành cho Thiền Huy, căn bản cũng không phải tình cảm nam nữ... mà giống với một muội muội yêu quý ca ca mình hơn.

Trần Ý Miên rời đi, cái buốt giá của trời về đêm cũng đủ thấy cắt da cắt thịt rồi, lại thêm tiếng khóc nấc nghẹn ngào, trái tim như chỉ muốn đóng băng ngay lúc này mà thôi.

Ỷ Lan một đêm coi như thức trắng tới khi trời đã rạng sáng, những ngày sau đó, nàng một chút cũng không muốn gặp lại Thiền Huy.

Nỗi đau trong lòng nàng quá lớn, tới nỗi hiện tại nàng chẳng còn chút vương vấn gì với nơi đây nữa, muốn vết thương sớm lành, để quay về Thủy Kính Các, quên đi đoạn tình cảm này.

Chính nàng, cũng không rõ liệu bản thân còn có nổi hi vọng gì với Thiền Huy hay không, bị hắn phũ phàng như vậy, ấy thế mà một chút hờn giận, hận hắn nàng cũng không cảm thấy.

Một sự mông lung chưa từng có ở nàng.

Những ngày dưỡng thương, Trần Ý Miên đều đến bầu bạn cùng nàng. Biết Ỷ Lan thích bánh hạnh nhân, nàng ta rất hay mang đến.

Ỷ Lan dù thấy lạ, từ chuyển qua bám víu lấy Thiền Huy, sao lại thành bám víu nàng nhưng cũng không có ý định hỏi. Nhìn Ý Miên vui vẻ, cười đùa với nàng mỗi ngày như vậy, cũng tốt, nàng cũng vui lây, nỗi đau vớt vát được phần nào.

Ngày ngày dùng tiên thuật trị thương, Ỷ Lan nhanh chóng hồi phục, mối quan hệ với nàng và Ý Miên cũng tốt lên trông thấy, thậm chí việc tái tạo lại vườn thảo dược, Ý Miên cũng không ngần ngại giúp Ỷ Lan một tay.

Một tháng trôi qua trong nháy mắt, Ỷ Lan không chủ động, hắn cũng thế, vậy là họ đã không gặp nhau trong suốt thời gian dài.

Không biết là ai đáng né tránh, dỗi hờn ai đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play