Ôn Thư Du ngồi trên sô pha, căng thẳng và bất lực đến mức muốn nắm lấy một thứ gì đó, cho dù chỉ là một chiếc gối ôm cũng có thể giúp đỡ cô chắn trước tầm mắt của Lương Yến Tân.
Cuối cùng cô bám chặt vào lớp vải trên ống quần dài.
Anh chăm chú nhìn cô, thông điệp toát ra từ đôi mắt màu nâu nhạt không hiền hòa như vẻ mặt của anh lúc này.
Không khí bỗng nhiên kết thành tấm lưới dày đặc muốn quấn lấy cô.
“Không biết… hay không dám nói?”
Ôn Thư Du nói không nên lời, nhưng thật ra trong lòng đã có đáp án.
Ánh mắt cô lơ đãng, cuối cùng lấy hết dũng khí, chậm rãi chuyển ánh mắt lên khuôn mặt anh. Khi đối mắt với anh, ý nghĩ trong đầu đột nhiên bật ra khỏi miệng.
“Năm năm trước, em đã quyết định không bao giờ thích anh nữa”.
Cô vẫn luôn cố chấp với chuyện này, vì lẽ đó nên cô không thể không mâu thuẫn và chật vật khi trái tim lại rung động.
Hơi thở của Lương Yến Tân chậm lại, lưu ý từng biểu cảm nhỏ trên mặt cô.
“Cũng vì lẽ đó, sau khi cô gái nhỏ thích anh năm năm trước quyết định buông bỏ…”. Một lúc lâu sau, ánh mắt anh lay động, rũ mắt cười khẽ. Khi ngước mắt lên, đáy mắt hiện lên ý cười bất đắc dĩ: “Anh lại rung động với cô ấy, còn phải đề phòng những chàng trai bằng tuổi bên cạnh cô ấy”.
Đang nói, anh chợt dừng lại: “Thậm chí phải nghe cô ấy chính miệng thừa nhận thích anh thì anh mới yên tâm”.
Ôn Thư Du kinh ngạc dán mắt vào anh, không biết phải làm gì, bất lực nhìn anh chậm rãi tới gần mình.
“Thế nên, nói anh nghe?” Một tay anh đặt sau đầu cô, tay kia chống lên sô pha bên cạnh cô, rũ mắt xuống, ánh mắt nặng nề: “… Thử làm bạn gái anh… được không em?”.
Trong nháy mắt, tim cô đập dồn dập, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
“Hay là anh hôn em, nếu như em không muốn thì cứ đẩy anh ra”. Người đàn ông khàn giọng nói.
Vừa dứt lời, bóng tối hoàn toàn bao trùm lấy cô. Mùi hương trên cơ thể người đàn ông vẫn là mùi cô từng ngửi thấy năm năm trước, thoáng chốc từng dòng ký ức dồn dập sống động trở về trong tâm trí.
Những yêu thích nho nhỏ chưa trưởng thành của cô giờ đây lại biến thành xúc cảm rung động. Nhiệt độ từ lòng bàn tay và hơi thở của anh kéo cô ngày một dấn sâu vào những cảm xúc ấy.
Ngón tay Lương Yến Tân vuốt nhẹ môi cô, sau đó hơi cúi đầu.
Bàn tay Ôn Thư Du càng nắm càng chặt, hô hấp vừa dè dặt vừa dồn dập, dây thần kinh trong đầy như những sợi dây đàn bị kéo căng cực hạn.
Ngay lúc anh sắp hôn xuống, bỗng dưng cô buông lỏng cánh tay, sau đó nhắm chặt mắt lại.
Đôi môi dán sát nổi lên từng đợt run rẩy.
Nụ hôn đáp xuống rất nhẹ nhàng, cô cũng không đẩy ra. Động tác của anh chợt dừng lại, bàn tay đặt sau gáy cô bỗng dưng siết chặt, bờ môi lập tức tăng thêm sức lực, hung ác tựa như muốn nuốt cô vào bụng.
Ôn Thư Du giơ tay lên đặt lên vai anh theo bản năng. Sau một hồi do dự, ngón tay cô co lại, nắm chặt mảnh áo trên vai anh.
Cô đón nhận nụ hôn mạnh mẽ của người đàn ông, nhưng đồng thời cũng chạy trốn cảm giác xâm lược quyết liệt. Cô ngửa ra sau theo bản năng nhưng đối phương cũng đuổi tới khiến cô nhất quyết không còn đường lui.
Dần dần, cả người cô mềm nhũn như bị rút xương, hai tay vô thức ôm lấy cổ anh.
Cuối cùng, Ôn Thư Du mất trọng tâm, cả người mềm nhũn ngã về phía sau, nằm ngửa trên sô pha.
Cô thở hổn hển, mở hai mắt mờ mịt nhìn người trước mặt. Lương Yến Tân chống tay bên cạnh cô, động tác cúi người khiến vài sợi tóc trên trán hờ hững buông xuống.
Hô hấp của anh giờ phút này cũng căng thẳng, rối loạn không khác cô là bao.
Vị trí của người đàn ông ngược ánh sáng, Ôn Thư Du không thấy rõ biểu cảm và ánh mắt của anh.
Một giây sau, anh giơ tay kéo cổ áo, lần thứ hai hôn xuống.
Nụ hôn này quá mức trắng trợn, không chút kiêng dè.
Đến cuối cùng, Ôn Thư Du bắt đầu đẩy anh, ấm ức nức nở kháng nghị. Đợi Lương Yến Tân buông cô ra thì hai má cô đã đỏ như ráng chiều rực rỡ.
Ôn Thư Du cố gắng tỉnh táo lại, có phần không biết nên đối mặt với anh như thế nào, đành phải xoay người vùi mặt vào gối ôm.
Chỉ có đôi tai đỏ lựng phơi ra ngoài.
Lương Yến Tân không kìm được cười khẽ trước dáng vẻ này của cô. Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô, sau đó lấy gối ôm ra, ôm cô gái nhỏ đang giả làm đà điểu* vào lòng.
* Giả làm đà điểu*: đà điểu khi gặp chuyện thường vùi đầu vào cát, trốn tránh cho sự việc qua đi.
Ôn Thư Du núp vào ngực anh không nhúc nhích, cả người ngồi trên đùi anh.
“Miên Miên”. Anh đột nhiên gọi tên cô.
Lần đầu tiên bị đối phương gọi tên thân mật như vậy, hơn nữa còn dùng chất giọng lẫn ngữ điệu khiến người ta đỏ mặt tim đập, chân tay Ôn Thư Du mềm nhũn, giả vờ như không nghe thấy, không chịu đáp lại.
Người đàn ông cười nhẹ, lồng ngực nhẹ nhàng chấn động.
“Không cho cười!”. Cô cuống lên.
Ngữ điệu của Lương Yến Tân đã thoải mái hơn rất nhiều: “Hiện tại tâm trạng của anh rất tốt, muốn cười mà cũng không được à?”
Ôn Thư Du ủ rũ xị mặt, buồn bực không lên tiếng.
“Miên Miên” bỗng nhiên anh lại cúi đầu, nhẹ nhàng chống cằm lên đỉnh đầu cô: “Anh thật sự rất vui”.
Anh cũng không quen nói quá nhiều, nhưng trong cuộc sống ba mươi mốt năm qua của anh, thứ cảm giác có thể so sánh với loại cảm xúc vui sướng đến mức hưng phấn như vừa rồi gần như không tồn tại.
Khoái cảm được toại nguyện không phải ai cũng may mắn cảm nhận được, trước đó chính anh cũng từng cười nhạt, coi nhẹ cảm giác này.
Sợi dây dắt díu trong lòng Ôn Thư Du bỗng nhiên bị khuấy động một cái nhẹ nhàng.
Tựa như quả mọng đầy đặn bỗng nhiên bị chọc thủng lớp biểu bì, nước ép chua chua ngọt ngọt bên trong nhất thời tràn đầy. Đáy lòng bị loại cảm giác đến sau này thỏa mãn tới mức tràn ngập vui sướng, cả người nhẹ bẫng như muốn bay lên, không thể đặt chân xuống thực tại.
Cô cảm thấy tất cả những gì vừa xảy ra cực kỳ không chân thật, khó mà tin được… Bản thân cô thật sự đã không đẩy anh ra, nói cách khác, bọn họ ở bên nhau rồi.
Thoáng chốc, cảm xúc rạo rực ập đến khiến cô hận không thể nhốt mình ở trong phòng, sau đó quấn chăn lăn lung tung mấy vòng.
Dù sao người tự vả mặt cũng không chỉ có một mình cô, vì thế cô lập tức xóa bỏ quyết tâm “Không thích Lương Yến Tân nữa” trong quá khứ.
“… Anh có thể nói những lời đó”. Do dự một lát, Ôn Thư Du cuối cùng nhỏ giọng nói: “Em cũng rất vui”.
“Xem ra anh nên ý thức được những chuyện này sớm hơn, như vậy cũng có thể danh chính ngôn thuận sớm ở bên em”. Anh cúi đầu hôn lên tai cô, cười khẽ: “Bây giờ bạn trai có thể đường hoàng ra vào căn hộ chưa?”.
Vậy mà anh còn nhớ rõ chuyện Tần Hủ đến căn hộ làm khách với tư cách là bạn của cô.
Ôn Thư Du đỏ mặt khẽ hừ một tiếng, lẩm bẩm: “Nhỏ mọn”.
Lương Yến Tân cười nhẹ: “Không người đàn ông nào có thể rộng lượng trong chuyện này”.
Nghe vậy, khóe môi Ôn Thư Du vụng trộm vểnh lên.
Cô vẫn duy trì tư thế nằm trong lòng người đàn ông, một bàn tay anh luôn không an phận vuốt ve hai má cô, lúc thì nhéo lỗ tai cô, tựa như một đứa trẻ vừa mới nhận được đồ chơi mới lạ mà nó yêu thích đã lâu, lúc nào cũng nâng niu trong tay, luyến tiếc không buông.
Trong bầu không khí đó, đột nhiên cô lại có cảm giác bụng đói cồn cào. Mọi giác quan vừa rồi đều bị những chuyện mới phát sinh khuất lấp, hiện giờ đã khôi phục bình thường.
Do dự nhịn một lúc, cuối cùng cô vẫn kéo áo sơ mi của Lương Yến Tân, rụt rè mở miệng nói: “Em đói”.
“Tại anh”. Anh bật cười, giơ tay vuốt nhẹ sợi tóc mềm mại trên đỉnh đầu cô, đứng thẳng dậy: “Cháo nguội rồi, anh đi hâm nóng một lần nữa. Có muốn ăn gì khác nữa không?”.
Nhân cơ hội này, cô rời khỏi đùi người đàn ông rồi ngồi sang bên cạnh, sau đó vội vàng lắc đầu cô: “Đã muộn như vậy rồi, ăn tạm chút gì là được”.
Cảm giác mềm mại của người trong lòng vuột mất, Lương Yến Tân đột nhiên cảm thấy hụt hẫng, bàn tay của anh vốn bao bọc sau lưng cô khựng lại. Một lát sau, anh nhíu mày, đứng dậy khỏi sô pha.
Ôn Thư Du ôm gối ngồi ngay ngắn trên sô pha, trông theo bóng lưng người đàn ông biến mất ở cửa phòng bếp. Ngẫm nghĩ gì đó, cô lại cắn môi, đột nhiên vùi mặt vào gối ôm.
Trái tim bé nhỏ muốn gào thét, trăm mối cảm xúc lẫn suy nghĩ đều kéo đến lúc này. Dù vậy, giờ đây tất cả đều biến thành những phiền não ngọt ngọt đối với cô.
Đột nhiên, cô nghĩ đến một chuyện rất quan trọng.
Liệu tối nay… Lương Yến Tân có ở lại không?
Dường như bây giờ nghĩ đến chuyện ban ngày cô đã không còn sợ hãi như thế nữa, nhưng cô cũng không xác định được có phải vì hiện tại cô không ở một mình nên tương đối yên tâm hay không.
Nếu đúng là như vậy, phải chăng nếu nếu Lương Yến Tân đi rồi, cô sẽ lại sợ hãi?
Ôn Thư Du rối rắm kéo mép gối ôm.
Thật ra sau mấy năm du học, cô đã bớt nhát gan hơn rất nhiều. Nhưng một khi có người để cô dựa vào thì cô lại lập tức nhát như thỏ đế.
Làm sao bây giờ… Anh nói ở lại cùng cô rốt cuộc là ở lại đến khi nào? Nhưng mà giữ anh qua đêm cũng hơi…
Dù sao… họ chỉ mới ở bên nhau.
Ở bên nhau…
Vừa nghĩ đến ba chữ này, khuôn mặt Ôn Thư Du lại có vẻ nóng lên. Cô vội vàng lắc đầu lung tung, muốn lắc đến mức để những suy nghĩ đó văng ra ngoài.
Nếu cứ tiếp tục đỏ mặt như vậy, cô có cảm giác mình sẽ bị thiêu đốt mất.
Chẳng mấy chốc cháo nóng đã ra lò. Lúc Lương Yến Tân rời khỏi phòng bếp, trong đầu Ôn Thư Du vẫn là một mớ hỗn độn. Cô vội vàng dừng suy nghĩ, ôm chặt gối hơi đứng thẳng dậy.
Lương Yến Tân khom lưng đặt bát và trái cây tráng miệng lên bàn, sau đó nhìn về phía người cầm gối ôm che đi nửa khuôn mặt.
Tóc của cô hơi rối loạn, chỉ lộ ra đôi mắt không bị che khuất, khóe mắt hơi cong lên.
“Chẳng phải em nói đói bụng sao?”. Anh ung dung đứng cạnh bàn, giống như người thợ săn không có ý tốt, ôm cây đợi thỏ.
Nghe vậy, Ôn Thư Du chậm rãi buông gối ôm xuống bên cạnh sô pha, trong lòng cũng nhanh chóng cân nhắc nên “nói bóng nói gió” như thế nào.
“Anh…”. Cô vờ ho khan một tiếng, giả vờ tò mò thuận miệng hỏi: “Lần này tới Anh, anh ở khách sạn à?”.
Lương Yến Tân nhẹ nhàng nhướng mày, ánh mắt hiểu rõ, thuận theo lời cô trả lời lại: “Anh có nhà ở Anh”.
Cô gái nhỏ cho rằng mình che giấu cũng không tệ lắm, nhưng lại không biết bản thân đã viết tất cả tâm tư lên mặt.
Ôn Thư Du chống lại ánh mắt của anh, kiên trì tiếp tục nói: “Ồ, vậy… vậy anh đi từ chỗ em qua đó có phải rất xa không? Tài xế vẫn đang chờ anh ở tầng dưới chứ?”.
Vừa dứt lời, phía đỉnh đầu vang lên xuống một tiếng cười khẽ.
“Miên Miên”. Anh cúi người: “Rốt cuộc em muốn nói gì?”.
Phản ứng của anh khiến Ôn Thư Du đột nhiên cảm thấy mình giống như một đứa trẻ chơi trò khôn lỏi trước mặt người lớn, mà đối phương đã sớm đoán được ý đồ của cô.
“Em chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, không có ý gì khác”. Cô chột dạ nói.
Cô che giấu sự bối rối muốn lặng lẽ rời đi, sau đó giả vờ như không có việc gì cầm lấy bát và thìa trên bàn.
Lương Yến Tân bỗng nhiên nắm lấy cổ tay cô, bao trọn trong lòng bàn tay.
Tiếp theo, anh nhẹ nhàng vuốt ve bên trong cổ tay cô, từng động tác và ánh mắt đều mang ý tứ xâu xa.
“Có phải em nên nói thật với anh không? Ví dụ như…”. Anh nâng cằm cô, thân mật đặt chóp mũi xuống, nhẹ nhàng tiếp xúc với khuôn mặt cô: “Đêm nay, em có muốn anh ở lại với em không”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT