Chớp mắt không khí giữa hai người trở nên im lặng, Ôn Thư Du đột nhiên cảm thấy hơi hối hận, nhưng vì đã nói ra những lời đó nên cô không thể làm gì khác hơn ngoài nhỏ giọng bào chữa: “Ý của em là… anh vừa mới đưa em về mà em đã đuổi anh đi luôn, hình như được không tốt lắm…”.
Cô chưa kịp nói xong thì đột nhiên có một bàn tay che mắt cô.
Giống như lần đó ở trường đua ngựa.
Trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng anh thở dài bất lực.
Ôn Thư Du ngây người, giây tiếp theo, cô bị anh ôm vào lòng.
“Anh vẫn luôn đợi em gọi anh ở lại”. Nói xong anh dừng lại một chút, lát mới tiếp tục nói: “Nhưng đến cuối cùng vẫn không đợi được”.
Vòm ngực của anh rộng lớn rắn chắc, cô còn có thế nghe thấy nhịp tim đập mạnh mẽ, vững vàng khi dựa vào anh, bỗng dưng tất cả sự tủi thân và bất an đều bị đẩy lùi.
Cảm giác an toàn và sự ỷ lại đột nhiên nảy sinh của cô đối với anh khiến đôi mắt cô trở nên ấm áp, làm cô quên đi cảm giác xấu hổ thường có trước đây.
Thậm chí, thiếu chút nữa cô còn muốn cọ vào ngực anh, sau đó dùng hai tay ôm lấy eo anh, giống như mấy giờ trước vậy.
Nhưng cuối cùng cô vẫn kìm nén lại.
“Anh vẫn chưa đi ạ?”. Cô cụp mắt ngửi mùi hương dễ chịu trên người anh, cảm nhận được sự ấm áp của làn da dưới lớp áo sơ mi của anh, hai má theo đó cũng nóng dần lên: “… Em cứ tưởng anh đi rồi”.
“Làm sao anh dám đi”.
Ôn Thư Du khẽ run rẩy.
“Mặc dù sợ hãi như vậy em cũng không muốn dựa vào anh sao?”. Anh hỏi, nói xong đột nhiên nở nụ cười, trong tiếng cười rất nhẹ còn mang theo chút tự giễu: “Cũng không muốn khóc trước mặt anh”.
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy giọng điệu này của anh, bản thân thoáng chốc hơi bối rối.
“Chỉ là một cô bé… cố gắng cứng rắn chống đỡ trước mặt anh làm gì”.
“Em không phải”. Cô vùi vào ngực anh, giọng nói lí nhí vang lên.
Ánh mắt Lương Yến Tân khẽ lay động, bàn tay nhẹ nhàng xoa mái tóc cô: “Không giống như năm năm trước, anh chỉ muốn em đừng tỏ vẻ mạnh mẽ ở trước mặt anh, nếu sợ thì cứ khóc”.
Điều này sẽ chỉ khiến cho anh cảm thấy mình thật thất bại.
“Em chỉ…”. Trong lòng Ôn Thư Du cảm thấy chua xót: “Em chỉ… không quen lắm”.
Không quen với việc làm điều này trước mặt anh. Mặc dù sau khi gặp nguy hiểm cô cũng ôm anh khóc, nhưng phần lớn là xuất phát từ bản năng tìm kiếm cảm giác an toàn và sự nương tựa đáng tin cậy sau khi sợ hãi.
Người đàn ông ôm cô không nói gì, một lúc sau mới chậm rãi lên tiếng: “Vậy khi nào mới quen?”.
Cô sửng sốt, hé miệng kinh ngạc nói không nên lời.
“Anh muốn trở nên quen thuộc hơn cả người nhà của em”. Anh cúi đầu: “Hiểu không?”.
Giọng nói trầm thấp rất gần bên tai cô, nghiêm túc đến mức không có chút dỗ dành hay mập mờ như thường có. So với câu “Thích” trước đó của anh mà nói, lời này đã cho cô một cảm giác hoàn toàn khác.
Ôn Thư Du căng thẳng nín thở, không biết mình nên trả lời thế nào.
Một lúc sau, Lương Yến Tân cười khẽ thở dài: “Em muốn tra tấn anh phải không”.
Mặt cô nóng bừng lên, xấu hổ không thể giải thích được.
“Còn khóc à?”. Anh đột nhiên đưa tay ra thăm dò gò má và khóe mắt cô.
Ôn Thư Du có chút không quen với sự dịu dàng của anh, xoay mặt né tránh tay anh: “Em không khóc mà”.
Sự dịu dàng này không hiểu sao lại khiến cô liên tưởng đến mấy giờ trước anh đã đấm người đàn ông kia như thế nào.
Cô chưa bao giờ thấy Lương Yến Tân như vậy, tuy rằng nhìn anh vô cùng tàn nhẫn, hoàn toàn khác với vẻ ngoài thản nhiên lãnh đạm thường ngày, nhưng cô cũng biết rất rõ anh làm như vậy là vì cô.
Bàn tay Lương Yến Tân rơi vào khoảng không, sau khi dừng lại một lúc, bàn tay anh lại đặt lên lưng cô: “Xin lỗi, anh không nên để em ở một mình”.
Một lối đi dài và yên tĩnh, cầu thang còn có góc chết không thể giám sát, nếu như anh không chờ bên ngoài, nghe thấy tiếng kêu kinh hoàng thất thanh của cô… thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Vẻ mặt Lương Yến Tân từ từ trở nên lạnh lùng.
Bây giờ trong tình huống này, anh không có cách nào tha thứ cho chính mình. Anh không dám tưởng tượng mọi chuyện có thể tồi tệ đến mức nào.
Nếu không phải vì cân nhắc việc hành động của mình sẽ khiến cô càng thêm sợ hãi thì e là anh sẽ khó có thể dừng tay.
“Em không trách anh”. Người trong ngực chuyển động khẽ cử động: “Không ai đoán trước được chuyện này”.
“Đừng sợ. Hắn tái phạm nhiều lần nên số ngày giam giữ có thể đạt đến mức cao nhất”. Anh kiềm chế cơn tức giận của mình rồi chuyển chủ đề: “Đến lúc đó em về nước với anh. Em một mình ở bên này, tạm thời anh không yên tâm được”.
Ôn Thư Du ngẩn người: “Em còn tưởng anh sẽ bắt em lập tức về nước”.
“Cho nên em thật sự không chuyện gì gấp phải trở về Anh đúng không”. Anh cười khúc khích: “Chỉ muốn trốn tránh anh”.
Cô đỏ mặt, vừa rục rịch muốn rời khỏi vòng tay anh, vừa chột dạ cãi lại: “Em thật sự có việc mới về…”.
“Chuyện về nước không gấp, anh tới đây đúng là có việc làm ăn cần xử lý”. Lương Yến Tân không để ý đến lời giải thích khô khan của cô: “Hơn nữa vất vả lắm mới không có người khác quấy rầy, em cảm thấy anh sẽ cứ vậy thả em về hửm?”.
Anh không biết về rồi sẽ còn xảy ra những chuyện gì. Nghĩ đến mấy người đàn nhà họ Ôn, đôi mày của anh bất giác nhíu lại.
Ôn Thư Du bị câu nói đầy thâm ý này của anh làm cho bối rối, không khỏi lại lúng túng cúi gằm đầu xuống, nói lí nhí: “Em, em muốn đi tắm”.
Người đàn ông khẽ cười, buông tay: “Đi đi”.
Không còn vòng tay bao phủ, ánh mắt tập trung vào khuôn mặt khiến Ôn Thư Du không dám ngước mắt lên nhìn anh, càng không dám tinh tế cảm nhận được biến hóa vi diệu giữa hai người.
Cô xoay người giả vờ bình tĩnh bước nhanh vào phòng tắm.
Biết Lương Yến Tân ở phòng khách, cô cũng không còn cảm giác bất an và lo lắng khi chỉ còn một mình trong phòng tắm nữa.
Nước nóng dần dần trấn an suy nghĩ.
Tắm rửa gội đầu xong, Ôn Thư Du quấn khăn tắm, quấn tóc bằng mũ chụp tóc, sau đó lấy quần áo ở nhà treo bên cạnh chuẩn bị thay, nhưng tìm đi tìm lại cũng không tìm thấy đồ lót đâu cả.
Cô trợn tròn mắt, vội vàng cẩn thận tìm thêm một lần, nhưng vẫn không có. Tất cả mọi thứ đều đủ, ngoại trừ đồ lót.
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cô nhớ là mình đã lấy rồi mà!
… Nó sẽ không rơi xuống sàn nhà khi cô mang nó ra khỏi phòng chứ?
Trên đường vào phòng tắm cô cũng không phát hiện có gì rơi trên sàn, vậy chỉ có thể là rơi trong phòng. Ôn Thư Du thở phào nhẹ nhõm, cửa phòng cô đã đóng, ít nhất sẽ không bị Lương Yến Tân nhìn thấy.
Nhưng bây giờ cô phải làm gì? Bộ quần áo ở nhà màu trắng, không mặc gì bên trong mà đi ra ngoài có vẻ hơi… Ôn Thư Du xấu hổ vội vàng lắc đầu lia lịa.
Suy nghĩ một lúc, cô đến gần cửa gọi: “Chú…”.
Mắc kẹt ở cách xưng hô, cô dừng lại một chút, ho khan một tiếng: “Lương Yến Tân… Anh có bên ngoài không?”.
Không có ai trả lời.
Vậy là không có ở đó? Có lẽ đang ở trong nhà bếp hoặc ban công?
Ôn Thư Du nhẹ nhàng mở khóa cửa, cẩn thận thò đầu ra bên ngoài.
Không có ai, cô chỉ cần quấn khăn tắm rồi mặc áo ra bên ngoài là được, sau đó nhanh chóng chạy về phòng, như vậy sẽ không quá kỳ cục.
Ngay khi Ôn Thư Du chuẩn bị rụt đầu lại, đột nhiên có bước chân vang lên, Lương Yến Tân đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Tay áo sơ mi trắng của anh đã được xắn lên đến cẳng tay, khi bước chân dừng lại, anh và cô bốn mắt chạm nhau, vẻ mặt thoáng kinh ngạc.
Lương Yến Tân bỗng dưng hơi nghiêng đầu, cùng lúc đó người phía sau cửa cũng nhanh chóng thu người lại, cánh cửa cũng dứt khoát đóng “Rầm” một tiếng.
Thái dương của anh cũng vì âm thanh này mà nhói lên.
Anh đưa tay day huyệt thái dương, nhíu mày buộc mình không nhớ tới những gì vừa nhìn thấy.
Làn da của cô gái trẻ bị nước nóng và hơi nước làm cho ẩm mướt, trắng nõn hồng hào, trên cổ trần và bả vai còn lưu lại vài giọt nước, vài sợi tóc ướt dính vào má và hai bên cổ.
Tại sao cô lại to gan như vậy chứ?
“Mặc quần áo vào”. Anh nhắm mắt lại, giọng nói hơi cứng nhắc: “Có phải em đã quên trong nhà em còn có một người đàn ông không?”.
Ôn Thư Du vừa nghe thì biết anh đã hiểu lầm, đỏ mặt vội vàng giải thích: “Em có quấn khăn tắm!”.
Lúc cô thò người ra ngoài chỉ lộ ra một nửa bả vai trở lên, mặc dù bây giờ nghĩ lại quả thật dễ khiến cho người khác hiểu lầm, nhưng không có nghĩa là cô không mặc gì cả!
“Mặc đồ đi”. Một lúc sau, giọng nói của anh truyền vào qua cánh cửa, mơ hồ xen lẫn chút bất lực: “Sau đó ra ngoài ăn một chút”.
Giọng nói và giọng điệu của đối phương hình như không có gì khác thường, cô ôm khuôn mặt nóng rực của mình, nghẹn ngào nói ra ba chữ: “Em biết rồi”.
Ngoài cửa, Lương Yến Tân buông tay cởi cúc áo xuống, quay người nhấc chân trở về phòng bếp, rũ mắt mở cửa tủ lạnh.
Đứng tại chỗ bình tĩnh một lúc lâu, bỗng nhiên anh nhắm mắt. Cảm thấy hơi đau đầu, Lương Yến Tân đóng cửa tủ lạnh, bàn tay thuận tiện chống lên cửa, gập khuỷu tay day ấn đường.
……
Sau khi lẻn về phòng thay quần áo xong, Ôn Thư Du với mái tóc được sấy khô bảy tám phần đi chầm chậm đến phòng khách.
Người đàn ông khom lưng đặt bát và thìa lên chiếc bàn thấp trước sô pha, sau đó đứng dậy bình tĩnh nhìn cô: “Lại đây ăn cháo trước đi”.
Cứ như tình tiết xấu hổ vừa rồi chưa xảy ra, điều này làm cho cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Thư Du chắp tay sau lưng, ngón chân chuyển động, chậm rãi đi đến, tầm mắt dừng lại trên bát cháo kia.
Cháo trắng đặc sánh với ngô và tôm.
Lương Yến Tân bình thản nhìn cô chậm rãi đến gần, ánh mắt lướt qua mái tóc còn ướt của cô, đôi môi hồng căng mọng, còn có bộ đồ màu kem làm tôn lên làn da trắng nõn.
Anh chợt nhớ đến lớp kem mỏng manh và mềm mại trên chiếc bánh mà anh đã mua cho cô.
“Anh nấu à?”.
Anh nhướng mày: “Ngoại trừ anh, nơi này còn có người khác hả?”.
“Nhưng tôm ở đâu ra?”. Ôn Thư Du hơi ngẩn người.
“Tài xế mang đồ mua trong siêu thị lên”. Lương Yên Tân nhìn cô ngoan ngoãn ngồi xuống sô pha: “Ăn cháo xong em có thể ăn món tráng miệng của em”.
Ôn Thư Du vô thức lẩm bẩm: “Anh nói giống như bố em vậy”.
Vừa dứt lời, chớp mắt không khí lại trở nên yên tĩnh.
Ngay khi cô đang ngồi im như tượng, anh bỗng nhiên ngồi xổm xuống bên cạnh cô, nheo mắt cười: “Bạn nhỏ, em không cần nhắc nhở anh chuyện này mãi”.
Đường nét khuôn mặt của người đàn ông dưới ánh đèn vô cùng rõ nét, vô cùng anh tuấn. Mặc dù tính tình của anh đã trưởng thành và điềm tĩnh hơn trước một chút, nhưng các đường nét trên khuôn mặt của anh vẫn giống như trước kia.
Trái tim cô đập loạn, ánh mắt lay động: “Em chỉ nói là anh nói giống thôi”.
“Chê anh già?”. Anh nhướng mày nhìn cô, cười nửa miệng: “Phải không?”.
Ôn Thư Du lập tức lắc đầu: “Không có”.
“Ồ, vậy thì là thích”.
Cô hé môi trong vô vọng, nhưng không hiểu sao lại không hề phản bác.
Quầng má chợt ửng đỏ.
Ánh mắt Lương Yến Tân vừa căng thẳng vừa bình tĩnh nhìn chằm chằm đôi mắt đang rũ xuống của cô, hàng mi mong manh chớp động như lông vũ không ngừng quét qua trái tim anh.
Rục rịch ngứa ngáy, như gần như xa.
Hơi thở của anh nghẹn lại một chút, yết hầu chuyển động lên xuống.
Đáy mắt gợn sóng bị che giấu, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh mà cô dùng để che chắn đã sắp lung lay sụp đổ, không còn lại bao nhiêu, anh cố nén cười đắc ý hỏi: “Sao em không nói gì?”.
“Em…”. Ôn Thư Du cố nén cũng vô ích, trái tim tựa như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực: “Em không biết…”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT