"Sao anh lại tới đây? " Trịnh Hi Vận biết Khang Minh Hồng vẫn bề bộn nhiều việc.

Khang Minh Hồng là ban giám đốc công ty lương cao mời quản lý, Trịnh Hi Vận cũng vô cùng thưởng thức cái người này. Khang Minh Hồng trong công ty làm người rất khiêm tốn, thế nhưng làm việc quả thực mạnh mẽ vang dội, không bao lâu liền ở công ty có rất lớn danh tiếng. Sau đó bởi vì hắn bề ngoài đẹp trai, liền trở thành một viên kim cương quý bậc đế vương của công ty.

Lúc viên kim cương này cùng cô bày tỏ Trịnh Hi Vận cũng không có cảm giác gì đặc biệt, dù sao cô từ nhỏ đến lớn tiếp nhận tỏ tình là vô số kể. Mà tâm tư Trịnh Hi Vận càng nhiều hơn là đặt ở công ty, cô liền cự tuyệt Khang Minh Hồng, ai biết Khang Minh Hồng cũng không có vì vậy nổi giận, ngược lại vẫn không tiếng động đối tốt với Trịnh Hi Vận.


Trịnh Hi Vận bằng lòng Khang Minh Hồng cũng không phải là vì Trịnh Hi Vận thật động chân tình, mà là hôn sự Mục gia và Trịnh gia áp lực càng phát ra trầm trọng, Trịnh Hi Vận mới thẳng thắn đáp ứng Khang Minh Hồng theo đuổi.

Mục gia bởi vì chuyện này hết sức tức giận, cuối cùng vị Mục gia Đại tiểu thư thần bí kia khuyên không nên xen vào chuyện tình cảm của người khác, thế nhưng công việc Khang Minh Hồng lại bị ảnh hưởng. Trịnh gia cường liệt yêu cầu Trịnh Hi Vận cùng Khang Minh Hồng chia tay, Trịnh Hi Vận như thế nào lại như bọn họ mong muốn? Đơn giản cùng Khang Minh Hồng thương nghị, bắt lại một hạng mục vô cùng trọng yếu ở Thượng Hải, để Khang Minh Hồng đi Thượng Hải.

Hạng mục đó đem một nửa tài chính công ty đều dồn lên rồi, ban giám đốc bây giờ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, rất sợ không cẩn thận là mất hết vốn liếng, Mục gia bọn họ cũng bắt đầu chuẩn bị, cuối cùng cũng làm cho cuộc sống Khang Minh Hồng tốt hơn một chút. Bất quá Khang Minh Hồng ngược lại bởi vậy mà thấy may mắn.


Trịnh Hi Vận không nghĩ tới Khang Minh Hồng ở thời điểm bận rộn như thế còn có thời gian tới Bắc Kinh tìm mình.

Khang Minh Hồng ủy khuất cười khổ: "Bạn gái anh đem anh ném ở Thượng Hải không quan tâm, anh chẳng lẽ không thể trở về Bắc Kinh nhìn coi có phải hay không có kẻ cáo già nào phá đám? "

Trịnh Hi Vận biết hắn là đang chọc cười, nhận lấy Khang Minh Hồng đưa tới hoa cùng lễ vật, mắt lộ ý cười " hạng mục Thượng Hải tiến triển thuận lợi không? "

Khang Minh Hồng nói: "Thuận lợi, đặc biệt Mục gia không nhúng tay vào sau đó. Bất quá anh nghe nói Mục gia Đại tiểu thư bỏ nhà ra đi rồi, không biết bọn họ có thể hay không giận lây sang em "

Trịnh Hi Vận nói châm chọc: "Cũng thực sự là kỳ quái, nhà bọn họ Đại tiểu thư muốn thật là số mệnh không tốt, liền cẩn thận nhốt ở nhà thả dưới mí mắt nuôi, bằng bọn họ Mục gia bản lĩnh, như vậy lại làm sao có thể gặp chuyện không may? Hiện tại hết lần này tới lần khác phải tin tưởng những thứ này oai gió tà đạo, cũng không biết bọn họ nghĩ như thế nào. "


Khang Minh Hồng dốc lòng trấn an Trịnh Hi Vận: "Em cũng đừng nóng giận, Mục gia hành sự luôn luôn thần bí, ai cũng không biết bọn họ nghĩ như thế nào, bất quá em đổi hướng suy nghĩ một chút, nếu như nhà bọn họ Đại tiểu thư thực sự tại ngoại chết có phải hay không cũng sẽ không lại quấn quít lấy em? Vậy em ngược lại vẫn thanh nhàn chút. "

"Ai biết được, ngộ nhỡ bọn họ để cho em chôn cùng. . . " đây vốn là tùy ý một câu nói đùa, Trịnh Hi Vận còn chưa nói xong lại chính mình ngây ngẩn cả người. Cô đột nhiên nghĩ tới một việc, ở lúc trước khi cô sống lại một tuần Mục gia thúc giục đặc biệt chặt, hầu như muốn đem cô bắt cóc đến hôn lễ cùng Mục gia Đại tiểu thư kết hôn, nếu như không phải là bởi vì Mục gia Đại tiểu thư trọng thương nằm viện hành động bất tiện.
Cho nên cô chết có khả năng hay không là Mục gia trả thù? Chính mình không đáp ứng Mục gia hôn sự, bọn họ liền không để cho mình sống sót?

"Hi Vận?" Khang Minh Hồng lo lắng thanh âm đem cô tỉnh lại.

Trịnh Hi Vận sợ hãi trong lòng còn chưa tan đi, nâng mắt sắc mặt tái nhợt nhìn Khang Minh Hồng.

Cô như vậy yếu ớt dáng vẻ thật sự là không thấy nhiều, Khang Minh Hồng đau lòng nhìn Trịnh Hi Vận, đưa tay lên sờ cái trán của cô "Em nghĩ cái gì? Làm sao đột nhiên như vậy? "

Trịnh Hi Vận lắc đầu, đem tay Khang Minh Hồng từ trên trán lấy ra, dựa lưng vào ghế dựa kiệt lực bình phục chính mình điên cuồng nội tâm.

Kiếp trước ký ức cùng kiếp này cải biến ở trong đầu chen lấn hiện lên, Trịnh Hi Vận khẽ xoa thái dương, huyệt Thái Dương từng trận căng đau.

Khang Minh Hồng đi tới bên người cô đem cô nâng dậy, nói với cô: "Về nhà nghỉ ngơi đi, anh đưa em trở về "
Trịnh Hi Vận sau khi ngồi lên xe liền dần dần ổn định tâm tình, cô nhìn dòng xe cộ lao vùn vụt ngoài cửa sổ, ánh mắt càng kiên định. Bất kể là ai, bất kể là Mục gia vẫn là Trịnh gia, đều không thể ngăn cô quyết tâm lấy lại công ty.

Đem Trịnh Hi Vận trở về nhà Khang Minh Hồng như dĩ vãng giống nhau thân sĩ ly khai, Trịnh Hi Vận cũng không muốn lại về nhà cũ, liền ở nhà trọ yên ổn nghỉ ngơi.

Một tuần lễ sau Trịnh Hi Vận rốt cục đã chọn một cái hạng mục đầu tư. Hạng mục này kế hoạch thoạt nhìn vô cùng khá, nếu chưa từng làm người phân tích đầu tư, có thể sẽ không phát hiện chỗ thiếu hụt bên trong hạng mục này. Trịnh Hi Vận lần đầu thấy hạng mục này liền ra quyết định, một là bởi vì đầu tư lâu dài luyện thành ánh mắt, còn có kiếp trước chưa từng nghe nói qua sản phẩm công ty này liền để cho cô có thể khẳng định hạng mục này cũng không thoạt nhìn dễ nhìn như vậy.
Nhưng mà Trịnh Hi Vận cần chính là như vậy một cái hạng mục như vậy, bề ngoài sắc màu rực rỡ, như vậy mới có khả năng hấp dẫn người giật dây xuất thủ, mà hạng mục này coi như là thất bại, Trịnh Hi Vận cũng sẽ không cảm thấy đáng tiếc.

Nếu muốn câu cá, Trịnh Hi Vận nhất định sẽ đem sự tình làm lớn chuyện, vừa may La luật sư gọi điện thoại tới nói cho cô biết chuyện di chúc đã làm thỏa đáng, chỉ cần cô và bên nhận quyên tặng ký hiệp ước đồng thời công chứng là được.

Trịnh Hi Vận vung lên nụ cười, trong mắt một tia tinh quang hiện lên.

Buổi tối trở lại nhà cũ, Trịnh Hi Vận lúc ăn cơm đối với cha nói: "Ngày mai con muốn đi công tác, gần nhất chuẩn bị ký kết sản phẩm của công ty Nhật đối tác sẽ đến công ty quan sát tại chỗ, đến lúc đó cha đi tiếp đãi đi "
Trịnh Gia Lăng khó có được từ Trịnh Hi Vận trong tay tiếp nhận hạng mục, hắn lập tức bằng lòng.

Trịnh Hi Vận thấy Trương Hồng Diễm và Trịnh Dao Cầm không thèm để ý chút nào, tiếp tục nói: "Đó là một đầu tư sẽ không quá nhỏ, con xem kế hoạch, nếu như làm xong cũng không kém so với hạng mục Thượng Hải, thế nhưng đầu tư lại không cần nhiều tiền. Bọn họ tới với danh nghĩa công ty là quan sát tại chỗ, kì thực là tới xem công ty thành ý, hạng mục này rất quý hiếm, nếu như lấy không được, không biết muốn từ lúc nào mới có thể đụng tới một cái tốt như vậy hạng mục. "

Quả nhiên, Trương Hồng Diễm cùng Trịnh Dao Cầm mắt sáng rực lên hai phần, Trịnh Hi Vận có chừng có mực, tránh làm cho Trương Hồng Diễm hoài nghi.

Sau đó Trịnh Hi Vận bỏ lại lòng mang xấu xa ba người đi đến Tô Châu. Lúc này đây Trịnh Hi Vận ngồi là máy bay.
Sống lại đến bây giờ đã qua hai tháng, trước đây vẫn là cuối hè, bây giờ đã là cuối mùa thu. Trịnh Hi Vận mặc một cái khoác lông dài, bên trong là một cáo thun màu trắng cùng quần jean, tuy là áo lông che giấu thân thể của cô, lại không thể che khuất thân hình đẹp và khí chất của cô.

Trịnh Hi Vận đeo kính mác, tóc dài tới ngực hơi uốn, nhu hòa rực rỡ. Cô đeo túi xách đi ở phi trường, thân hình rất cao, thậm chí có người suy đoán cô có phải hay không minh tinh.

Trịnh Hi Vận đối với những người này quan tâm không có bất kỳ hứng thú, ngược lại Chương Nghệ gửi tới tin nhắn ngắn hấp dẫn chú ý của cô.

"Hi Vận, nghe nói vị hôn thê của cậu rời nhà đi trên đường bị lừa đến tổ chức bán hàng đa cấp đi! "

Trịnh Hi Vận phốc cười, khóe miệng cong lên đẹp mắt độ cung, cô gỡ xuống kính râm, đưa điện thoại di động túi xách cùng lúc để vào hộp phối hợp nhân viên kiểm tra. Kiểm tra hoàn tất Trịnh Hi Vận cầm điện thoại di động lên đi sang một bên hướng cửa lên phi cơ, một bên cho Chương Nghệ gọi điện thoại, giọng nói du dương cho thấy cô thời khắc này tâm tình tốt: "Cậu từ đâu nghe được tin đồn? "
Chương Nghệ nói: "Liền trong giới truyền tới thôi, nếu như chuyện này không phải phát sinh ở Mục gia, ước chừng đã sớm truyền tới. Nghe nói Mục gia đã bắt đầu đối với tổ chức bán hàng đa cấp xuất thủ, dự định tận diệt, đây cũng tính là vì nước trừ hại. "

Trịnh Hi Vận cười nói: "Cái kia Đại tiểu thư không có bị bán hàng đa cấp tổ chức tẩy não sao? "

Chương Nghệ chế nhạo nói: "Mình cũng không biết, nếu không cậu lấy danh nghĩa vị hôn thê đi Mục gia hỏi một chút? Cũng tốt cho chúng ta nhiều chuyện, bất quá kiến nghị cậu cũng không nên dùng loại này có chút hả hê giọng nói, bằng không nửa phút bị vị hôn thê cậu xé xát"

Trịnh Hi Vận bất đắc dĩ nói: "Có thể hay không đừng vị hôn thê vị hôn thê? Cậu nói vậy không thấy không được tự nhiên sao? Mình và cô ta cũng không có quan hệ."
" Cũng chưa biết chắc được " Chương Nghệ trêu ghẹo nói: "Cũng đã lâu rồi, cậu nói yêu đương Mục gia cũng không thả tay, mình cảm thấy rằng một ngày nào đó cậu sẽ hướng việc ép hôn này khuất phục à"

"Làm sao có thể! " Trịnh Hi Vận kiên định nói: "Mình muốn lên phi cơ rồi, không nói nữa "

Chương Nghệ lúc này mới cùng cô nói lời từ biệt.

Chuyện làm di chúc cực kỳ thuận lợi, La Hiểu Lệ tìm một cơ quan từ thiện quốc tế, rất nổi tiếng, cũng phòng ngừa cái này cái cơ quan từ thiện vì thu được tài chính áp dụng một ít thủ đoạn cực đoan gϊếŧ chết người quyên tặng.

Hiệp nghị ký kết xong là thời điểm truyền thông phỏng vấn, Trịnh Hi Vận vẫn mặc áo màu trắng đơn giản cùng quần jean, lại có vẻ hết sức đẹp mắt. Cô trang điểm nhã nhặn, khóe miệng mỉm cười điềm tĩnh ưu nhã.

"Trịnh tiểu thư, xin hỏi cô còn trẻ như vậy sao lại lập di chúc đâu? " đây không thể nghi ngờ là hết thảy ký giả vấn đề quan tâm nhất, một cái nữ nhân còn thanh xuân trẻ tuổi, trong nhà cha vẫn còn ở, chưa kết hôn không có con, lại đi làm di chúc, đồng thời toàn bộ di sản quyên cho cơ quan từ thiện, như vậy kinh động tin tức không thể nghi ngờ là truyền thông cùng khán giả thích xem nhất.

Trịnh Hi Vận bảo trì nụ cười: "Những thứ tài sản này vốn cũng không phải là tự tôi kiếm được, mà là tài sản của mẹ và ông bà ngoại tôi, mẹ tôi trước khi qua đời từng đề cập qua kế hoạch như thế, tôi và cha cũng đã đồng ý như vậy, nhưng bởi vì đột nhiên qua đời không kịp thay đổi, di sản liền toàn bộ do tôi kế thừa, bây giờ tôi bất quá là hoàn thành nguyện vọng của bà ấy "
Người thường bất quá xem náo nhiệt, trong nghề nhưng bởi vì những lời này sôi sùng sục. Vì sao di sản không có phần của chồng mà toàn bộ cho con gái, vì sao Trịnh Gia Lăng sẽ đồng ý vợ của chính mình đem di sản cho cơ quan từ thiện? Trịnh Hi Vận lời nói làm cho tại phía xa Bắc Kinh Trịnh gia không được an bình, người khởi xướng nhưng ở khách sạn tâm tình rất tốt "nấu cháo" điện thoại.

"Cậu của cô ở công ty cùng cha cô cải vả." Du Hạ Hề giọng nói có vẻ có chút hả hê "Cậu của cô nói cha cô vô luận như thế nào cũng phải đem công ty cổ phần lấy lại, không thể chờ cô chết làm cho cơ quan từ thiện ngồi hưởng ngư ông thủ lợi "

Trịnh Hi Vận lại thoải mái nằm trên ghế sa lon trong quán rượu, tâm tình tốt bưng một ly rượu đỏ, cả người lộ ra một khí tức lười biếng "Để cho bọn họ náo à ! ngược lại tôi đã ký kết hiệp nghị, bọn họ có bản lĩnh thì gϊếŧ tôi để mất hết tài sản đi "
Bất quá Trịnh Hi Vận dám cam đoan, Trịnh gia không có ai dám mạo hiểm như vậy, bởi vì gần một nửa công ty công ty cổ phần, người nào lại có cái này quyết đoán gϊếŧ mình làm cho cơ quan từ thiện bắt tay vào đâu?

Sau khi điện thoại cắt đứt bạn trai lại điện thoại tới, cũng là bởi vì di chúc.

"Làm sao đột nhiên nghĩ đến viết di chúc? " bạn trai thanh âm mang theo dung túng cùng cưng chìu: "Không muốn sống lâu trăm tuổi sao? "

Trịnh Hi Vận nói: "Có ai biết được ngày mai sẽ phát sinh cái gì? Lại nói di sản chỉ cần em không chết, cũng sẽ không thành lập. "

"Vậy nếu như về sau có con nít nữa nha? " Khang Minh Hồng thanh âm mang theo ám muội vô cùng thân thiết.

Trịnh Hi Vận uống một ngụm rượu, không chút nào vì Khang Minh Hồng lời nói động dung: "Có con nít rồi hãy nói, di chúc cũng có thể đổi không phải sao? "
Trịnh Hi Vận trong thời gian ngắn là không chuẩn bị kết hôn sinh con, sống chết của mình cũng không thể bảo đảm, như thế nào cam đoan có đứa nhỏ?

"Cũng đúng, huống hồ không thể dựa vào một mình em nỗ lực nha! " Khang Minh Hồng tiếp tục mập mờ nói.

Trịnh Hi Vận đồng thời nghe được tin nhắn ngắn thanh âm báo, cô liền nói mấy câu kết thúc cùng Khang Minh Hồng nói chuyện phiếm, cho rằng là Chương Nghệ, nhưng không ngờ là cái kia quen thuộc số xa lạ.

"Vận Vận! Tiền trả lại cho cô! Có mượn có trả, mượn nữa cũng không khó "

Trịnh Hi Vận bị tức nở nụ cười: "Cô da mặt thật dày"

Mục Thanh không có đáp lại tin nhắn ngắn, mà là trực tiếp gọi điện thoại, Trịnh Hi Vận nhìn lóe lên dãy số khẽ nhíu mày, không chút do dự cúp điện thoại.

Cô khẳng định Mục Thanh sẽ không như vậy từ bỏ ý đồ, quả nhiên Mục Thanh lần nữa gửi tới tin nhắn ngắn qua đây: "Quả nhiên chỉ có tiền tài mới có thể kết nối hai chúng ta, lần sau tìm cô vay tiền nữa "
Bệnh tâm thần. Trịnh Hi Vận ở trong lòng mắng, lại bắt đầu đối với Mục Thanh có chút hiếu kỳ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play