Giày cao gót giẫm ở hành lang, phát ra tiếng động nhanh nhẹn mà sắc bén.
Trịnh Hi Vận mang trên mặt nụ cười tự tin, bước vào phòng họp.
Nếu như hôm nay hạng mục này thành công, cô sẽ mang lại cho công ty một khoản lợi ích to lớn, như vậy về quyền thừa kế công ty, Trịnh Hi Vận sẽ càng có ưu thế.
Đi vào phòng họp, cô thoải mái cùng khách hàng chào hỏi. Sau đó tự tay cầm lấy tài liệu từ trong tay trợ lý, mở ra tài liệu ra trong nháy mắt đó, nụ cười của cô cứng đờ trên mặt. Trịnh Hi Vận quay lại nhìn về phía trợ lý, thấy hắn cũng đang đắc ý mà nhìn mình. Trong chớp mắt, Trịnh Hi Vận như hiểu được cái gì...
"Trịnh tổng, có vấn đề gì không ? " một trong những người dẫn đầu khách hàng đột nhiên hỏi.
Trịnh Hi Vận xin lỗi nhìn họ: "Thật xin lỗi, tài liệu cầm nhầm, không biết các vị có thể đợi tôi một lát trong vài phút có được không, tôi sẽ nhanh chóng đem tài liệu tới."
Vị khách vừa mới nói chuyện giơ tay lên nhìn đồng hồ: "Trịnh tổng, cô làm quản lý chắc cô cũng hiểu chúng tôi làm quản lý thời gian có bao nhiêu quan trọng. Trịnh tổng, cô cũng không thể bởi vì sai lầm của mình, mà làm trễ thời gian của chúng tôi à!".
Nhìn trong phòng họp từng người vẻ mặt vô cùng mong mỏi, Trịnh Hi Vận biết hôm nay không giữ được bọn họ, chỉ có thể áy náy mười phần đưa bọn họ đi.
Đợi cô xử lý xong, quay đầu lại đã không thấy được bóng dáng của trợ lý. Cô biết mình bị hại, nhưng bây giờ, ngoài trợ lý ra, còn có người nào khác ở sau lưng chủ mưu hay không, mà người khác lại là ai, cô căn bản không biết!
Trịnh Hi Vận hung hăng cắn chặt răng, trở lại phòng làm việc của mình.
Không nghĩ tới là, cô đột nhiên nhận được điện thoại của tâm phúc Du Hạ Hề, nói cho cô biết vào cuối năm lúc thanh toán, mỗi chi nhánh công ty gần một năm qua được cô phụ trách hạng mục, ở tài chính đều xuất hiện vấn đề. Các chứng cứ đều chỉ hướng Trịnh Hi Vận tham ô nhận hối lộ, đem quỹ của công ty chuyển về cho chính mình sử dụng.
Cô có tham ô công quỹ hay không lẽ nào chính cô lại không biết sao? Trịnh Hi Vận cười lạnh.
Cô lạnh cả người ngồi ở phòng làm việc, sắc mặt trầm đến có thể biến thành màu đen, có thể dốc hết tâm sức làm đến như vậy, cô chỉ biết có một, cô em gái cùng cha khác mẹ của cô, cha cô và Trương Hồng Diễm một cái vợ bé sinh ra Trịnh Dao Cầm.
Àahh, không đúng, mẹ kế của cô cũng có thể là người đứng sau những chuyện này, dù sao cô vẫn luôn là cái đinh trong mắt hai người kia.
Từ khi mẹ cô qua đời, cha cô liền đem người đàn bà kia nâng đỡ, đứa em gái kia cũng "Danh chính ngôn thuận " dời vào hộ khẩu của ông ấy.
Trịnh Hi Vận xoa chỗ đau ở trán, trong lòng đắn đo như thế nào mới có thể tìm được chứng cứ cho việc mình tham ô tiền bạc.
Lại tới nữa một cuộc gọi, nhắc nhở cho cô biết trước mắt còn có người muốn hại mình.
"Hi Vận à, công ty sao lại gặp phải nhiều vấn đề về tài chính như vậy? Con làm vậy cha con biết ăn nói thế nào với các cổ đông đây? " Mẹ kế Trương Hồng Diễm ra vẻ khó xử nói.
Trịnh Hi Vận xoa huyệt thái dương, đè xuống đáy lòng phiền táo đối với bà ta giải thích: "Số tiền kia cũng không phải là con tham ô".
Sau đó cô ý vị thâm trường nói: "Con điều tra ra là có người hại con. Chờ con tra ra là ai ở sau lưng động thủ, con nhất định sẽ làm cho hắn đem tiền tham ô nhả ra ".
Trương Hồng Diễm trầm mặc hai giây, thở dài một tiếng, nói với cô: "Cổ đông mặc kệ chuyện này là người nào làm, hiện tại các chứng cứ đều chỉ hướng về con, bọn họ đã gọi cho cha con, nói là hạng mục của con xảy ra vấn đề, con nhất định phải chịu trách nhiệm trong chuyện này ".
Trịnh Hi Vận nói: "Con không có nói qua không chịu trách nhiệm, chỉ là cần thời gian mà thôi ".
"Thời gian? "
Trương Hồng Diễm cười nói: "Hi Vận à, con cho rằng chỉ cần có thời gian, con có thể vào cuối năm ở trước mặt đại hội cổ đông đạt được một cái kết quả tốt sao? Mẹ khuyên con nên suy nghĩ thật kỹ à! Hiện tại biện pháp duy nhất có thể giải quyết những chuyện này, chính là Mục gia đó. Con nên biết, ba năm trước đây, Mục gia đã đề nghị, muốn cho con và thiên kim của Mục gia kết hôn, con cứ kéo dài đến bây giờ cũng không chịu bằng lòng, con cảm thấy với phong cách làm việc của người ta, họ sẽ để con tùy ý muốn không lấy sẽ không gả sao? Con thực sự cho rằng có thể tìm ra là ai ở sau lưng thọc con một đao sao? ".
Nếu như là những chuyện khác, Trịnh Hi Vận còn có thể giữ thái độ bình tĩnh cùng mẹ kế nói chuyện, nhưng nếu mỗi lần nhắc đến chuyện hôn sự này, Trịnh Hi Vận vô cùng phẫn nộ.
Đem con gái của mình gả cho một nữ nhân khác, chỉ bởi vì mình cùng cô ta bát tự hợp nhau, thật đúng là một lý do buồn cười. Trịnh Hi Vận làm sao bằng lòng, không chỉ không đáp ứng, cô còn muốn đánh bại cái người đàn bà luôn mơ ước gia nghiệp cùng tài sản mà me mình lưu lại.
Lần nữa cự tuyệt mẹ kế, Trịnh Hi Vận nói: "Hôn sự của con không cần mẹ quan tâm, mẹ hãy quản tốt con gái của mình đi, tìm cho em ấy một hôn sự tốt !".
Nói xong Trịnh Hi Vận cúp điện thoại, nhắm mắt lại vô lực dựa vào trên ghế ngồi, trong lòng vô cùng bi thương.
Cô hận cha mình, tuy cha tựa như vẫn luôn đối tốt với cô, nhưng cũng không cần đáp ứng 1 cái cọc hôn sự hoang đường như vậy.
Trịnh Hi Vận không hiểu một người như thế nào, lại nói với con gái của mình, con gả cho một nữ nhân khác, bởi vì con có thể kéo dài mạng sống của người kia, cũng vì như vậy con sẽ có một chỗ dựa vững chắc hơn.
Trịnh Hi Vận trong lòng châm chọc, nguyên nhân cuối cùng là có thể đem lại lợi ích và quyền lợi cực kỳ lớn cho công ty cùng Trịnh gia, đây mới là mục đích mà cha và Trịnh gia để cho cô gả cho một nữ nhân!
Thế gian nói phụ thân, nữ nhi thân tình, ở Trịnh gia cũng bất quá là như thế.
Trịnh Hi Vận cầm lấy túi, gọi cho bạn tốt của mình Chương Nghệ, chuẩn bị hội họp với Chương Nghệ bàn bạc để tìm cách vượt qua cửa ải khó khăn lần này.
Bạn trai gọi điện thoại tới, Trịnh Hi Vận khóe miệng nổi lên nụ cười ôn nhu, nghe bên kia bạn trai nói:
" Tối về nhà ăn cơm không? ".
Trịnh Hi Vận nói: "Đang muốn gọi điện thoại cho anh, em không trở về, chuẩn bị đi gặp Chương nghệ".
Bạn trai dừng một chút, hỏi: "Hẹn gặp ở đâu? ".
"Lan trà hội sở" nói, Trịnh Hi Vận ngồi vào trong xe, cùng bạn trai nói tạm biệt.
Dọc theo đường đi cô nghĩ đến Chương Nghệ, trong mắt phát ra ánh sáng, đứa em gái kia cũng quá coi thường cô rồi, có Chương Nghệ hỗ trợ cô làm sao mà thua được?
Đúng lúc này, Trịnh Hi Vận ánh mắt lóe lên, thấy đối diện có một chiếc xe hướng cô đâm tới, cơ hồ là trong nháy mắt, Trịnh Hi Vận liền làm ra phản ứng, cô lập tức thay đổi phương hướng, nhưng vẫn bị va chạm.
Một khắc kia đau đớn đánh thẳng vào toàn thân, sau đó cô mất đi ý thức.
Cô chết, lại chết như vậy.
Trịnh Hi Vận trong lòng phẫn hận, cô còn chưa lấy lại được tài sản của mẹ cô từ tay những người đó, còn chưa cùng bạn trai kết hôn, lại chết như vậy.
Không đúng!
Trịnh Hi Vận đột nhiên mở mắt ra, cơn đau đớn tê liệt phảng phất như còn ở trên người cô, cô ngồi thẳng lại, nhìn lưng ghế dựa trước mắt có chút bối rối.
Đây là nơi nào?
Hung hăng nhắm hai mắt lại, mười mấy giây sau cô lại mở mắt ra, thấy vẫn là lưng ghế dựa. Nhưng mà lần này, suy nghĩ của cô lại rõ ràng rất nhiều, Trịnh Hi Vận lấy điện thoại di động ra nhìn màn hình hiển thị thời gian.
Tại sao là một năm trước? Trịnh Hi Vận lồng ngực kịch liệt nhảy lên, cô lại ngắm nhìn bốn phía, đột nhiên nghĩ tới đây là nơi nào.
Một năm trước cô đi nơi này dự sinh nhật bạn trai, không mua được vé máy bay nên ngồi cao thiết
(chắc là xe lửa, xe điện gì quá).
Nhưng bây giờ, cô hoàn toàn không có có tâm tình đi sinh nhật rồi. Bởi vì trước khi tỉnh lại cái chết của cô cũng không phải là ảo giác, Trịnh Hi Vận có thể khẳng định, đó không phải là ảo giác, một năm kia cũng không phải ảo giác, cô đúng thật là bị hãm hại, cũng vì bát tự rất hợp, mới cùng một nữ nhân có hôn ước, cũng đã chết qua...
Nhìn điện thoại di động lần nữa, Trịnh Hi Vận đầu óc một mảnh hỗn loạn.
Cái chết của cô là ngoài ý muốn sao?
Bốn phía có chút tranh cãi ầm ĩ, Trịnh Hi Vận đứng lên, đạp giày cao gót đi lại nơi hai chiếc xe đang đối diện lẫn nhau, cô cần yên tĩnh một chút.
Ở cửa xe có một nữ nhân đang đứng dựa vào, trong tay cầm một điếu thuốc.
Trịnh Hi Vận lựa chọn cửa xe bên kia, nhìn điếu thuốc trong tay nữ nhân đó bắt đầu xuất thần. Cô đột nhiên nghĩ mượn một điếu thuốc, dùng thuốc lá tới tê dại để làm bình tĩnh ngũ vị tạp trần trong lòng.
Mắt cô nhìn điếu thuốc lá, trong lòng lại nghĩ, chiếc xe kia là cố ý, cô phát hiện lúc mình chuyển hướng nó không chỉ không tách ra, ngược lại còn tăng tốc để đâm thẳng vào cô.
Là ai muốn lấy mạng cô chứ?
"Này!!"
Đột nhiên có người xuất hiện dọa Trịnh Hi Vận giật mình. Cô giương mắt nhìn, nữ nhân cầm điếu thuốc đang đứng trước người mình, đem điếu thuốc lá để sát vào cô.
Trịnh Hi Vận khẽ nhíu mày nhìn nữ nhân này.
Cô ta để tóc ngắn, đầu tóc rối bời hợp với ngũ quan xinh xắn và cách trang điểm trên mặt, để cô cảm thấy không giống một người tốt.
"Cô cản đường của mọi người đó" giơ tay lên chỉ chỉ người bên cạnh. Trịnh Hi Vận theo ánh mắt của cô ta nhìn sang, mới phát hiện nhiều người tụ tập ở chỗ này.
Thì ra là đến trạm, cô lại không nghe được. Trịnh Hi Vận khẽ nhíu mày, đi theo cửa sau xe tự động mở ra.
Trước người nữ nhân lôi kéo tay cô đem cô từ cửa xe đi tới sân ga.
Đoàn người bắt đầu lục tục xuống xe.
Trịnh Hi Vận ngửi được mùi thuốc lá.
Nữ nhân kia đứng ở bên người cô, đôi môi gợi cảm đỏ tươi ngậm điếu thuốc lá, hung hăng hít một hơi, sau đó khói màu trắng từ trong miệng cô ta tràn ra.
Trịnh Hi Vận lúc này mới thấy rõ, cô ấy mặc quần và áo sơ mi là màu đen, nhưng là áo sơ mi gần như là trong suốt, có thể thấy rõ ràng bra màu đen ở bên trong cùng đường nét nhu mỹ của thân thể.
Quả nhiên không phải một cô gái tốt mà! Trịnh Hi Vận cũng biết, nữ nhân như vậy đối với nam nhân có sức hấp dẫn trí mạng.
Cô ta đột nhiên quay đầu về phía cô thở ra một ngụm khói, Trịnh Hi Vận ngửi được mùi vị thuốc lá, không giống với mùi thuốc lá đàn ông hay dùng, cái mùi này nhu hòa hơn nhiều lắm.
Khói thuốc tán đi, cô ấy mở to đôi mắt màu hổ phách nhìn Trịnh Hi Vận, đồng thời đưa ngón trỏ ra nâng lên cằm Trịnh Hi Vận, nụ cười ở khóe miệng nhìn thế nào cũng cũng không đàng hoàng, lời nói ra cũng không đứng đắn:
"Bị tôi mê hoặc rồi?"
Trịnh Hi Vận chợt trợn to hai mắt, hất tay cô ta ra, hung ác trợn mắt nhìn cô ta một cái, xoa bả vai của mình cất bước đi lên cao thiết.
Sau đó cô bị nữ nhân kéo, sau khi xoay người lại, cửa sắt ở sau lưng cô ấy đã đóng lại, Trịnh Hi Vận chân mày thật sâu nhăn lại, không vui nhìn nữ nhân xinh đẹp quá phận trước mắt.
Nữ nhân dùng ngón tay cái nhẹ nhàng ma sát cánh tay trơn mềm của Trịnh Hi Vận, nhìn Trịnh Hi Vận đang trợn to mắt, lần nữa nhếch miệng, đưa ra một hộp thuốc lá:
"Thực ra cô không phải bị tôi mê hoặc, mà là muốn cái này đi!?"
Trịnh Hi Vận đúng là như thế, nhưng bây giờ thái độ nữ nhân này làm cho cô có chút không thể nào tiếp thu được. Trịnh Hi Vận cảm giác được trong giọng nói của cô ta kèm theo như có như không trêu ghẹo.
Đúng vậy, trêu ghẹo, một nữ nhân lại làm Trịnh Hi Vận cảm giác được cô ta đang trêu ghẹo mình...
Trịnh Hi Vận giơ tay lên đẩy, dùng sức đem cô ta đẩy ngã ở trên cửa, lạnh lùng nói:
"Tôi đích xác là muốn nó, nhìn cô như vậy cũng là muốn tặng cho tôi đi" nói Trịnh Hi Vận đoạt lấy điếu thuốc trong tay cô ta, sau đó nói: "Cho nên vô cùng cảm ơn".
Nói xong Trịnh Hi Vận xoay người đi, vừa rồi cô nói chuyện hàm chứa băng lãnh cùng tức giận, cho dù là ai cũng sẽ không tin cô thật lòng cảm tạ, nhưng là nữ nhân kia lại ở sau lưng cô cất tiếng cười ha hả.