Trịnh Hi Vận cuối cùng quyết định đi bệnh viện nói rõ với Trịnh Gia Lăng về việc này, thuận có thể nhìn Chương Nghệ.
Đi tới bệnh viện, Trịnh Gia Lăng mặt không thay đổi nhìn Trịnh Hi Vận. Trịnh Hi Vận đối với cái này đã miễn dịch, ở chỗ này nói ra quan điểm của mình: "Cha, đại hội cổ đông chiều hôm nay cha tốt nhất vẫn là đừng tham dự"
Trịnh Gia Lăng từ trong lời Trịnh Hi Vận nói nghe ra cảm giác uy hiếp, sắc mặt hắn chợt trầm xuống, Trịnh Gia Lăng lộ rõ tức giận lại nghiêm khắc: "Lời của con là có ý gì? Chẳng lẽ ta làm cái gì đều cần con đồng ý? Bây giờ quan điểm của con là sai, ta làm cha giúp con cải chính thì thế nào?"
Bây giờ hắn còn có thể nghĩa chánh ngôn từ nói bậy như vậy, Trịnh Hi Vận cũng thua.
Tình cảm Trịnh Hi Vận đối với người cha này đã tại việc này việc nọ dần dần mất đi, nhưng cô sẽ không để cho người này chết, chí ít cô sẽ không có ý tưởng và lộ rõ nguyện vọng như vậy ra ngoài, bởi vì người này cho dù khốn nạn cũng là cha cô a!
Cha mặc dù không thương cô, nhưng hắn cũng hoàn thành trách nhiệm nuôi dưỡng mình. Cho nên tuy là cô cũng không thương cha mình, nhưng tóm lại hắn là cha mình, Trịnh Hi Vận cũng sẽ hoàn thành trách nhiệm phụng dưỡng của mình.
Trịnh Hi Vận sẽ không vì cha cô bất công và hờ hững mà để mình biến thành một người không nhìn tới đạo lý thân tình, dù là đẩy cha vào chỗ chết hay là mắt lạnh nhìn hắn chết, cô đều không làm được.
Nhưng Trịnh Hi Vận cũng sẽ không để Trịnh Gia Lăng tùy ý phá hư kế hoạch của mình, nghe xong lời Trịnh Gia Lăng nói, sau khi trầm mặc Trịnh Hi Vận đối với hắn nói: "Hiện tại bệnh chưa ổn, cha cứ cẩn thận ở bệnh viện dưỡng bệnh. Chờ cha khỏe con đặt cho cha một tour du lịch, cha ra nước ngoài giải sầu một chút a! ở nhà ngây ngô một mình cũng không thể nói chuyện"
"Con! Con muốn giam lỏng ta!" Trịnh Gia Lăng càng thêm phẫn nộ!
Trịnh Hi Vận lại cười, nhưng ý cười chỉ vẻn vẹn ở khóe miệng, giọng nói và ánh mắt cũng là lạnh lùng: "Cha, cha nghĩ đi từ lúc cha sinh bệnh đến bây giờ, ngoại trừ con có người nào quan tâm tới cha chết sống? Con muốn giam lỏng cha, cũng là vì tốt cho cha, chú và Trương Hồng Diễm có bao nhiêu lần nói xa nói gần để cha làm di chúc? Chỉ cần trên di chúc của cha kế thừa cổ phần công ty là chú hoặc là Trương Hồng Diễm, cha còn có thể sống đến bây giờ sao?"
Theo mấy lời nói có chút lãnh mạc từng câu từ miệng Trịnh Hi Vận tràn ra, khuôn mặt Trịnh Gia Lăng trắng bạch. Trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ tới mấy thứ này, nhưng bây giờ nghĩ kỹ chỉ thấy sợ hãi.
Trịnh Gia Lăng vẫn cho là hắn dựa vào Trịnh Dao Cầm và Trịnh Toàn Phong, hiện tại mới phát hiện bọn họ cũng không thể trở thành chỗ tựa kiên cố của hắn. Trịnh Dao Cầm Trương Hồng Diễm tự thân khó bảo toàn. Trịnh Toàn Phong tâm tư càng nhiều là đem thả ở công ty, tuy nói hàng năm hắn có thể đúng hạn lấy được chia hoa hồng cổ phần công ty và tiền lương, nhưng nếu là trên tay mình đã không có cổ phần công ty. . .
Trịnh Hi Vận nhìn sắc mặt Trịnh Gia Lăng sợ hãi rơi vào trầm tư, cô liền ra khỏi phòng bệnh, tìm hộ sĩ chiếu cố cha mình nói: "Nếu có người khác muốn gặp hắn cứ nói tìm không thấy, hắn muốn đi ra ngoài cũng không cho. Nếu tình huống không thể khống chế trực tiếp gọi nhân viên bảo vệ bệnh viện là được"
Hộ sĩ nhận lương cao gật đầu bằng lòng, Trịnh Hi Vận liền lập tức rời khỏi phòng bệnh cha cô, thuận tiện lên lầu nhìn Chương Nghệ.
Chương Nghệ vẫn nằm hôn mê, mẹ cô mỗi ngày đều sẽ tới bệnh viện cùng cô, hy vọng mình có thể dùng thân tình làm con gái tỉnh lại. Cha Chương Nghệ ngược lại vì vậy cải biến không ít, Chương Nghệ tỉnh lại nhất định sẽ vui khi thấy cha mình thay đổi. Đáng tiếc cô bây giờ còn ngủ.
Trịnh Hi Vận thấy mẹ Chương Nghệ cả người gầy đi, khí sắc cũng không bằng trước đây, trong lòng xúc động, nhẹ giọng nói: "Dì ngài vẫn là phải hảo hảo bảo trọng thân thể mình, lỡ ngày nào đó Chương Nghệ tỉnh lại thấy dì bởi vì chăm sóc cậu ấy mà gầy gò, cậu âý nhất định sẽ đau lòng"
Mẹ Chương Nghệ gật đầu nói: "Dì biết rồi, con cũng là đứa trẻ tốt, lúc không có chuyện gì làm phiền con tới bệnh viện nhìn con bé một cái a! trò chuyện với nó, dì xem tin tức có nhiều người ngã bệnh lúc người khác đi rồi cũng đều sẽ tỉnh lại"
"Được ạ" Trịnh Hi Vận gật đầu bằng lòng, sau đó nhìn Chương Nghệ ngủ say an tỉnh, ở trong lòng yên lặng nói với cô: Cậu mau mau tỉnh dậy đi, vì mình, cũng vì chúng ta.
Lúc rời đi bệnh viện tâm tình cả người Trịnh Hi Vận có hơi không tốt lắm, thế cho nên Mục Thanh gọi điện thoại cho cô cô cũng không hứng lắm đáp lại. Mục Thanh sao lại không nghe ra cảm xúc trong giọng nói của cô, cũng không trêu đùa cô, trong giọng nói mang theo hết sức thân thiết: "Tại sao lại không vui? Trong công ty có người nào lại muốn khi dễ em?"
Trịnh Hi Vận ngồi trên xe mình, đau lòng đem tình huống Chương Nghệ hôm nay nói cho Mục Thanh, Mục Thanh nghe xong liền thoải mái nói: "Trên thế giới người tốt không phải lúc nào cũng sẽ khỏe mạnh, tựa như tôi hiện tại cũng chỉ có thể nằm viện. Em đau lòng tôi hiểu, thế nhưng Chương Nghệ khẳng định không hy vọng em đau lòng, cho nên em nhất định phải tỉnh táo, dành nhiều thời gian hơn đi bệnh viện nhìn cô ấy. Mặc dù bây giờ cô ấy đang ngủ, nhưng cũng không đại biểu không thể nghe được người khác nói, cho nên em và cha mẹ Chương Nghệ nỗ lực cô ấy nhất định sẽ cảm nhận được, sau đó dần dần tỉnh lại"
Nghe xong Mục Thanh nói, Trịnh Hi Vận lại trầm mặc thật lâu, Mục Thanh nhịn không được hỏi: "Em sao rồi? Bảo bối em về đi a! về đây tôi hảo hảo xoa dịu em, em như vậy tôi quá lo lắng rồi!"
Lúc này Trịnh Hi Vận mới lên tiếng: "Những lời lúc nãy thật là cô nói?" cảm thấy cùng Mục Thanh lúc thường cách biệt quá xa rồi, cái người kia luôn là đùa giỡn cô lại còn biết nói như vậy? Giọng nói nghiêm túc thoải mái như vậy thật là làm cô không biết theo ai.
Mục Thanh nghĩ một hồi mới hiểu được ý tứ trong lời cô nói, sau đó nói với cô: "Em muốn chọc tức chết tôi à! Tôi ở đây lo lắng em lo lắng muốn điên, em lại còn hoài nghi tôi là giả? Tôi tốt như vậy lẽ nào trong mắt em còn không được cái nhãn hiệu tri kỷ?"
Mù mịt trong lòng Trịnh Hi Vận theo lời cô nói dần dần tiêu tán, trong mắt cô dính vào chút nhiệt độ, nói lại Mục Thanh: "Thật đúng là không có"
Như là có thể thấy được bộ dạng Mục Thanh lúc này mắt trợn trắng, lập tức giọng Mục Thanh truyền đến: "Tôi đây ở trong mắt em có nhãn hiệu gì?"
Trịnh Hi Vận không chút do dự nói ra cái bản thân nghĩ đến đầu tiên: "Háo sắc, lưu manh, không đứng đắn"
Không khí cứ như vậy trầm mặc xuống, Mục Thanh đợi một phút đồng hồ, cuối cùng không thể không từ bỏ "Tôi còn tưởng là có những cái khác, em xấu hổ ngại nói ra, kết quả cho em thời gian dài như vậy cũng chẳng có phản ứng"
Ý cười của Trịnh Hi Vận dần dần hiện lên: "Bởi vì chỉ có ba cái nhãn hiệu này"
"Em thực sự là muốn chọc tức chết tôi!" Mục Thanh mười phần bất đắc dĩ nói lên, Trịnh Hi Vận lại vì vậy tâm tình tốt không ít.
Nói chuyện điện thoại với Mục Thanh trọn hai giờ, đợi lúc Trịnh Hi Vận cúp điện thoại mới để ý mình lại có một ngày cũng sẽ làm cái việc mình đã từng phỉ nhổ. Xoa xoa lỗ tai bởi vì trò chuyện lâu dài mà đỏ lên, Trịnh Hi Vận xem tin nhắn Triệu Diệc Trình gởi tới cho cô.
Triệu Diệc Trình: Trên lầu mới vừa truyền đến tin tức, Trịnh tổng vừa mới nổi giận, trong lời nói tựa hồ nhắc tới cha cô Trịnh Gia Lăng.
Tôi thắng! Trịnh Hi Vận vừa nhìn thấy những lời này liền biết mình thắng, Trịnh Gia Lăng sẽ không tham dự đại hội cổ đông, cũng sẽ không giúp Trịnh Toàn Phong, đây cũng là kết quả cô muốn!
Tùy ý ăn cơm trưa ở ngoài, lúc trở lại công ty họp Trịnh Gia Lăng cũng chưa từng xuất hiện, đồng thời giữa lúc hội nghị toàn bộ quá trình mặt Trịnh Toàn Phong đều đen lại.
Trịnh thị người có cổ phần công ty nhiều nhất là Trịnh Hi Vận, nhưng cô cũng chỉ so với Trịnh Gia Lăng nhiều hơn 2 phần. Trước đây Trịnh Gia Lăng nghe lời Trịnh Toàn Phong răm rắp, Trịnh Toàn Phong lại lôi kéo các cổ đông khác của công ty đến tay, cho nên Trịnh Hi Vận không có cách nào bảo vệ quyền lực của mình trên sự định đoạt của công ty.
Lần này bỏ phiếu lại khác. Trịnh Toàn Phong bỏ cuộc, cổ phần công ty lớn nhất Trịnh Hi Vận tự bỏ phiếu cho mình, các cổ đông khác ở nửa năm này được Trịnh Hi Vận tiến công chiếm đóng không ít. Cuối cùng kết quả số người bỏ phiếu cho Trịnh Hi Vận nhiều nhất, tổng số cổ phần công ty cũng không giúp được Trịnh Toàn Phong.
Trịnh Hi Vận thắng lợi, đối với các cổ đông đang ngồi nói: "Cuối năm lúc chia hoa hồng mọi người có thể thấy được tiền lời của quyết định hôm nay!"
Cho dù là ai cũng sẽ không làm khó dễ khi có tiền, lời Trịnh Hi Vận nói xong, lập tức có cổ đông quan hệ rất tốt với cô mở miệng nói: "A Vận con làm việc chúng ta rất yên tâm, con càng ngày càng có phong phạm của mẹ con rồi!"
Trịnh Hi Vận trong lòng khẽ động, cười nói: "Con đây nhất định không làm mọi người thất vọng"
"Nếu hôm nay tất cả mọi người tụ ở chỗ này, có một chuyện khác tôi muốn nói một chút" mấy tháng trước từ lúc Trịnh Hi Vận đạt được thành tích đầu tư, đồng thời dẫn Trịnh Hi Vận vào nhóm cổ đông Lý thúc mở miệng nói: "Mọi người ở cái công ty này đều nguyện ý vì công ty phát triển càng tốt hơn, có thể cố gắng để kiếm nhiều tiền hơn đúng không?"
Vấn đề của hắn được mọi người đáp lại, bọn họ là mấy lão cổ đông ở công ty cơ hồ không có cái gì thực quyền, hàng năm một bộ phận tiền lời rất lớn lại đến từ công ty chính, cho nên bọn họ nhất định là hy vọng công ty có thể phát triển tốt.
Tâm Trịnh Hi Vận như nổi trống, từ nơi sâu cảm giác Lý thúc muốn nói sẽ không đơn giản như vậy. Quả nhiên Lý thúc mở miệng lần nữa, nhìn mọi người nói: "Bởi vì Trịnh Dao Cầm rời đi, công ty trống ra một chức vị, tuy là công ty còn có người khác làm, nhưng tôi vẫn đề nghị để Trịnh Hi Vận trở lại tổng công ty, tiếp nhận chức vị của Trịnh Dao Cầm"
Hắn thoại âm rơi xuống, không khí lập tức an tĩnh lại. Trịnh Hi Vận trở lại tổng công ty ắt sẽ đối với thế lực của Trịnh Toàn Phong có ảnh hưởng.
Nhưng hầu như tất cả cổ đông đều hy vọng người điều hành công ty đều là người có giá trị cho bọn họ tín nhiệm, như vậy mới có thể để hàng năm bọn họ được nhiều quyền lợi hơn.
Trước đây Trịnh Toàn Phong một mình quản lý công ty, không có ai so sánh mọi người còn cho rằng Trịnh Toàn Phong nhất định có năng lực quản lý công ty. Bây giờ Trịnh Hi Vận mới mấy cái dự án lại đem đến lợi ích to lớn để cho bọn họ để ý đến Trịnh Hi Vận. Đồng thời ngầm để Trịnh Hi Vận còn có thể giúp bọn họ nhận không ít dự án tốt, để hàng năm bọn họ ngoại trừ chia hoa hồng công ty, còn có thể từ chỗ khác kiếm được tiền, vậy không thể nghi ngờ là đem Trịnh Toàn Phong hạ thấp xuống.
Cho nên Lý thúc kiến nghị đưa ra, các vị cổ đông mặc dù không có nói, lại đang tiến hành giao lưu ánh mắt.
"Vậy không được đâu" Trịnh Toàn Phong cắn răng nuốt xuống bất mãn trong lòng, gắng gượng để vẻ mặt so với bình thường không bao chênh lệch nhiêu nói: "Bây giờ đầu tư Trịnh thị đang dần dần lộ ra triển vọng, nếu điều a Vận trở về tổng công ty, nhất định sẽ ảnh hưởng đầu tư Trịnh thị phát triển"
Tay Trịnh Hi Vận đặt ở bàn hội nghị đã hơi run nhè nhẹ, cô bây giờ không ngờ đến cổ đông Lý thúc sẽ chủ động nói để cô trở về tổng công ty. Tuy là cô đã có kế hoạch này, nhưng còn chưa bắt đầu làm thông, hiện tại đề nghị này tới bất ngờ, lại càng làm Trịnh Hi Vận vui vẻ, bởi vì ý vị này bộ phận cổ đông đã bắt đầu đứng sau lưng cô, vậy lúc cô lấy lại quyền quản lý công ty cũng không xa a!
Thấy mọi người lần nữa an tĩnh lại, Trịnh Hi Vận mở miệng nói: "Lý thúc, con lập tức trở về công ty quả thực sẽ đối với dự án đầu tư Trịnh thị tạo ra ảnh hưởng. . ."
Lý thúc lập tức nói với cô: "Con dành thời gian đem đầu tư Trịnh thị bàn giao rõ ràng, chọn một ít người đáng để tín nhiệm làm lãnh đạo, đợi bàn giao đầu tư Trịnh thị hoàn tất, thì đã có thể trở về công ty rồi"
Trịnh Toàn Phong vừa muốn mở miệng, Lý thúc lại nói: "Hơn nữa, ai nói ở tổng công ty là không thể quản lý được chuyện của công ty? Cách lại không xa, người ở đó có chuyện gì đi thẳng đến chi nhánh công ty để báo cáo không được sao? A Vận con đừng ngại phiền phức a! thanh niên nên vui lòng di chuyển lao động, chúng ta ở đây đã có tuổi ngồi trông coi chia hoa hồng là được!"
Hắn đem lời Trịnh Toàn Phong định nói đều phá nát, Trịnh Hi Vận vui tai vui mắt giấu ý cười và đắc ý trong lòng, khiêm tốn lễ độ trả lời: "Dạ được, nếu Lý thúc muốn con mệt, con đây cứ mệt một ít là được"