Mục sạch thật sâu nhìn Trịnh Hi Vận, gắt gao cầm tay cô. Cô không có cho Trịnh Dao Cầm bất kì một ánh mắt nào, mà là nhìn người nhà mình, có chút nghiêm túc nói: " Trịnh Dao Cầm nên sớm xử lý a! con không cần, nhìn rất tởm!"
"Nhưng mà Thanh Thanh. . ." Trần Minh Nhã rất quấn quýt, chân mày nhíu chặt, trong mắt tất cả đều là nồng đậm lo âu: "Chẳng lẽ con không nghĩ tới thời gian trước đây hay lo lắng đề phòng sao?"
Mục Thanh bất động, trong mắt vẫn là kiên định.
Đáy mắt Trần Minh Nhã trầm xuống, hiện lên một tia lạnh lẽo, ngay cả giọng nói chuyện cũng mang theo một tia lãnh ý, nhưng mà lời của bà cũng không phải nói với Mục Thanh, mà là xoay người nhìn Mục Cận nói: "Ngược lại con cũng không phải là người tốt gì, dùng Trịnh Dao Cầm cải mệnh cho Mục Thanh cũng không nhất định là Trịnh Dao Cầm và Mục Thanh cùng một chỗ a!?"
Trần Minh Nhã thoại âm rơi xuống, ngoại trừ Mục gia những người khác đều sợ ngây người, bọn họ cho rằng Trần Minh Nhã sẽ biến thành một người vì tính mệnh con gái mình không tiếc hết thảy đều đi chia rẽ Trịnh Hi Vận và Mục Thanh, ai biết Trần Minh Nhã quả thực vì tính mệnh con gái mình ra quyết định, nhưng kết quả lại nhắm vào Trịnh Dao Cầm!
Dựa theo ý của Trần Minh Nhã, cải mệnh bà muốn, thế nhưng thứ người như Trịnh Dao Cầm bà lại không muốn!
Trần Minh Nhã không thèm để ý chút nào ánh mắt của mọi người, bà chán ghét nhìn một chút Trịnh Dao Cầm, quay đầu lúc ánh mắt rơi vào trên người Trịnh Hi Vận đã biến thành ôn nhu đến mức tận cùng, còn có chút cảm khái thở dài nói: "Thanh Thanh ánh mắt đúng là rất tốt, Trịnh Dao Cầm quả thực không thể vào Mục gia"
Mọi việc chuyển biến thành như bây giờ là Trịnh Hi Vận không ngờ tới, còn tưởng rằng sẽ diễn ra mấy vở tuồng kịch chia rẽ hàng năm, không nghĩ tới lại chuyển biến thần kì như vậy.
"Mục phu nhân" Lý đạo trưởng khẽ nhíu mày: "Hiện tại tạm thời không có cách nào có thể đạt được yêu cầu của bà, chúng tôi dù sao cũng là danh môn chính phái"
Trong mắt Trần Minh Nhã nháy mắt lóe lên thất vọng, lập tức lại lóe sáng nói: "Vậy có phải chỉ cần oai môn tà đạo là được hay không? Các người đây có danh môn chính phái vậy cũng phải có oai môn tà đạo đúng không!!"
Lý đạo trưởng không lời chống đở, vị này cùng mấy vị nhà giàu trong tưởng tượng của hắn hoàn toàn khác nhau!
Tiếng đập cửa nhẹ nhàng truyền đến, mọi người quay đầu thấy Lâm Vi Vi đẩy cửa vào.
Lâm Vi Vi ở ánh mắt kinh ngạc của mọi người ngón giữa chỉ vào Lý đạo trưởng nói: "Ý hắn muốn việc này cần phải có lợi nhuận"
Lý đạo trưởng ho nhẹ một tiếng, đem tình huống hôm nay giải thích cho Lâm Vi Vi nghe, Lâm Vi Vi nghe xong chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Lý đạo trưởng: "Bình thường bảo cậu học tập cho nhiều cậu luôn là không nghe, bây giờ ngáo rồi"
Sau đó cô lại nhìn người nhà họ Mục, mặt không thay đổi xin lỗi: "Xin lỗi, sư môn bất hạnh, xin hãy tha lỗi!"
Mục gia bây giờ quan tâm nhất cũng không phải vấn đề này, bọn họ sốt ruột nhìn Lâm Vi Vi, Mục Cận và Mục Vực nét mặt mặc dù không có gì, nhưng trong lòng cũng là cấp bách, Trần Minh Nhã thì trực tiếp mở miệng nói: "Lhuyệŧ trưởng có biện pháp nào không?" Bà cũng không chọt thủng Lâm Vi Vi nói tới việc kiếm tiền, lúc này bổ sung lại nói: "Giá cả dễ thương lượng!"
Vẻ mặt Lâm Vi Vi lúc này có chút biến hóa, thoả mãn gật đầu nói: "Sư đệ tôi bình thường cũng không đáng tin, cũng làm khó cho các người gặp phải hắn, hắn cũng không có giải thích rõ, bát tự Trịnh tiểu thư và Mục tiểu thư là cực kỳ tương hợp, mặc dù không bằng Mục tiểu thư và một vị. . ." nói cô lấy ngón tay chỉ Trịnh Dao Cầm, tiếp tục nói: "Nhưng thế gian mọi việc luôn có âm dương hòa hợp, tôi không biết vị này từ đâu biết mệnh mình thích hợp hơn với Mục Thanh, nhưng nếu cô ấy và Mục tiểu thư cùng một chỗ, sắp tới hiệu quả sẽ rất tốt, nhưng không tới mấy năm, có lẽ sẽ bởi vì quá mức tốt mà *tốt quá hoá lốp*, phản phệ trở lại cũng là sẽ gặp phải cái chết"
* hăng quá hoá dởCô nói thông suốt dễ hiểu, tất cả mọi người đang ngồi ở đây nghe rõ, Trịnh Dao Cầm và Trương Hồng Diễm bởi vì lời nói của Lâm Vi Vi sắc mặt âm trầm, so sánh với những người khác thần sắc đã tốt đến mức muốn ăn đòn, đặc biệt là Mục Thanh, giữa chân mày đắc ý mừng rỡ sắp bay ra.
Lâm Vi Vi tiếp tục nói: "Hơn nữa chuyện vận mệnh vốn không phải là tuyệt đối, tính cách của con người và cuộc sống sinh hoạt cũng sẽ ảnh hưởng nhất định đến số mạng của một người, Mục tiểu thư thích Trịnh tiểu thư, bọn họ cùng một chỗ dù chỉ có sáu phần cũng có thể tăng lên tới mười phần, nếu cùng vị này ở một chỗ, bởi vì chán ghét, sẽ rất có thể tụt xuống thành năm phần. Cho nên cũng không phải là mệnh càng hợp thì càng tốt"
Lời này coi như đã giải quyết được khó khăn trong lòng của mọi người.
Nếu vấn đề nghiêm trọng nhất đã giải quyết, còn lại chính là thời gian tính sổ.
Lâm Vi Vi khoanh tay ở một bên xem náo nhiệt, Mục Cận gọi hai cú điện thoại, sau đó đối với Trịnh Dao Cầm và Trương Hồng Diễm sắc mặt đã tím lại nói: "Nếu Trịnh Dao Cầm hữu dụng, các nười có thể vui đùa một trận, nhưng bây giờ cô ta đã không dùng được, thừa dịp thời gian cuối cùng các người ôn chuyện một chút a! cảnh sát lập tức sẽ tới"
Ngắn ngủi vài chục phút quả thực là biến đổi bất ngờ, Trịnh Hi Vận nhìn Trương Hồng Diễm, đối với Mục Cận nói: "Anh, anh có thể thuận tiện giúp em xử lý một việc sao?"
Mục Cận gật đầu bằng lòng, Trịnh Hi Vận đè nén xuống tâm tình trong lòng, cực lực để mình lạnh nhạt nói ra quyết định trong lòng: "Việc mẹ em bị Trương Hồng Diễm hạ độc chết, làm phiền anh giúp em xử lý được không?"
Sắc mặt Trương Hồng Diễm trong nháy mắt xám ngắt, sau đó vô ý thức cãi lại: "Cô nói cái gì? Trịnh Hi Vận cô đừng ngậm máu phun người!" giọng bà ta kích động biến đổi, âm cuối thậm chí rách giọng!
Lúc Trịnh Hi Vận nói ra câu nói kia, trong lòng như đã thả xuốn tảng đá nặng nề, nếu Trương Hồng Diễm có thể bị quả báo trừng phạt, cô coi như là không làm ... thất vọng mẹ cô dưới cửu tuyền.
"Tôi có lúc cảm thấy tổ tông Trung Quốc nói quả thực rất đạo lý, Trương Hồng Diễm, bà nghe qua *muốn người không biết* sao? Bà rõ ràng đã làm, sao lại có tự tin sẽ không có ai phát hiện đâu?" Trịnh Hi Vận nhìn bà ta bây giờ chật vật dáng dấp không coi nổi, hơi kích động nở nụ cười: "Bất quá tôi cũng không hy vọng bà cứ như vậy mà chết, bằng không ai biết bà có xuống phía dưới làm phiền mẹ tôi hay không"
*Ý là trong câu: nếu muốn người không biết trừ phi mình không làm"Không phải tôi!" Trương Hồng Diễm thế nào lại không biết là do Mục gia điều tra, chỉ cần vừa nghĩ tới việc mình đã từng làm sẽ bị Mục gia đào ra, bà làm sao cũng không nhịn được không khống chế được thét to: "Không phải tôi! Là cô ta đáng chết! Không phải tôi không phải tôi!"
Trịnh Dao Cầm dùng sức cắn răng, cả người thậm chí đang phát run, cô ta nhìn chằm chằm Trịnh Hi Vận ác độc nói: "Tôi sẽ không bỏ qua cô! Tôi muốn nguyền rủa cô! Tôi sẽ không bỏ qua cho cô!"
Mục Thanh nghe được trong lòng nổi giận, vừa muốn mở miệng, Lâm Vi Vi mặt không thay đổi cướp lời, "Ta đây có bùa bình an, cần không?"
Vị này tận dụng mọi thứ để kiếm lời làm cho bầu không khí giương cung bạt kiếm trong phòng bệnh trong nháy mắt xì hơi, Mục Cận cũng không muốn hai người này ở trong phòng bệnh làm dơ ánh mắt của mọi người, liền để vệ sĩ của Mục gia đi lên đem người đi, đợi cảnh sát tới giao cho cảnh sát xử lý.
Đợi bọn họ đi khỏi, bầu không khí trong phòng bệnh tốt lên hơn hai lần.
Lúc này Mục Thanh nhìn Lâm Vi Vi nói: "Lhuyệŧ trưởng, hôm nay cô qua đây cũng không có làm gì, vậy cũng đòi tiền?"
Khuôn mặt Lâm Vi Vi lạnh lẽo, hai tay nhét lại trong tay áo, mở làm ra một tư thế cán bộ kỳ cựu cùng khí chất của cô rất không hợp: "Tục ngữ nói thiên cơ bất khả lộ, vừa rồi tôi nói cho các người biết nhiều thứ như vậy, không lẽ còn kém hơn vài đồng tiền dơ bẩn? Hơn nữa hai ngươi không cần mua bùa bình an hộ mệnh gì đó sao? Trịnh Dao Cầm nếu thật dùng đùng phương pháp, lời nguyền trả thù các người vẫn là rất đáng sợ!"
Nói ngắn gọn, không trả tiền là không được!
Mục Vực đối với Mục Cận nói: "Viết chi phiếu cho Lhuyệŧ trưởng" sau đó hắn lại nhìn Lâm Vi Vi nói: "Lhuyệŧ trưởng thực sự là xin lỗi, con gái không giữ mồm giữ miệng xin đừng trách"
"Ta sẽ không để ý" Lâm Vi Vi ngược lại cũng thật không thèm để ý, bởi vì con mắt cô thủy chung luôn dính vào tờ chi phiếu trên tay Mục Cận. Tới khi cô nắm được chi phiếu, hài lòng để lại vài lá bùa, sau đó đem cái vị sư đệ đồng môn làm mất mặt này mang đi.
Cuối cùng trong phòng bệnh chỉ còn lại có Mục gia và Trịnh Hi Vận, Trịnh Hi Vận cảm nhận được độ mạnh yếu của Mục Thanh trên tay mình, đối với người nhà họ Mục nói: "Cám ơn mọi người"
"Người một nhà mà nói làm gì!" trên mặt Trần Minh Nhã lần nữa hiện lên ý cười, đối với Trịnh Hi Vận nói: "Hy vọng con đừng quá lưu ý, tuy là mệnh Thanh Thanh rất trọng yếu, nhưng bây giờ chúng ta cũng là thật thích con" có thể ở giữa quyền lợi đôi bên nảy sinh cảm tình, cảm tình như vậy cũng là không dễ dàng có được.
Mục Thanh giơ tay lên đối với người nhà nói: "Nếu mọi việc đã giải quyết rồi, mọi người trở về đi a! Anh, anh nhớ kỹ phải giúp em trông coi Gia Đằng, anh đừng tùy tiện tìm người, lỡ lúc em trở lại đi làm lại xuất hiện một Ngô Thanh Vũ khác, em sẽ kéo a Vận đến phòng làm việc anh khóc nhè đó! Để cho toàn bộ
công ty đều thấy!"
Trịnh Hi Vận buông tay cô ra, vừa lấy hoa quả để trên tủ đầu giường vừa nói: "Tôi không đi, cô đừng lôi kéo tôi"
Ánh mắt Mục Cận nhu hòa nhìn Mục Thanh: "Anh biết rồi, Gia Đằng em thật vất vả mới quản lý thành như bây giờ, anh sẽ không làm hư tâm huyết của em, yên tâm đi, trước khi em trở lại anh sẽ tự mình quản, không tìm những người khác"
Mắt Mục Thanh lóe sáng gật đầu: "Vậy anh giúp em khai thác vài thương hiệu lớn nha! Công tác ở Mục thị trước tiên có thể để xuống, hoặc là để cho cha tới quản đi, cha cả ngày không có việc gì cứ đi tìm mấy ông bạn ngồi câu cá, mỗi ngày chỉ ăn cơm trắng!"
Mục Vực một búng máu suýt chút nữa phun ra, đứa con gái này thật là không tức chết hắn không cam lòng a?
Đợi người nhà họ Mục đi khỏi, Mục Thanh vội vàng hướng Trịnh Hi Vận giang hai tay: "A Vận! Ôm một cái!"
Trịnh Hi Vận giơ lên cây dao trong tay: "Tôi gọt táo cho cô trước đã"
"Không được! Phải ôm một cái trước đã! Hôm nay tôi sợ hãi!" Mục Thanh không chịu, thế nhưng chân bị thương chưa lành hành động bất tiện, bằng không đã sớm nhào tới.
Bên tai Trịnh Hi Vận hơi phát nhiệt, vẫn cứ một lòng một ý gọt trái táo.
Mục Thanh cũng không quấn cô, lại phun ra câu thoại ngoan độc tiếp theo: "Chờ chân tôi tốt rồi cô xem tôi ôm cô đến mức muốn ngừng mà không được!"
"Mục Thanh!" Trịnh Hi Vận ngẩng đầu trừng Mục Thanh, phấn hồng bên tai lan tràn đến gương mặt: "Cô nên gãy lưỡi mới đúng!" rõ ràng đã bị thương, vẫn còn muốn chiếm tiện nghi trên đầu môi!
Tuy là lúc Mục Thanh không bị thương ở cùng nhau cũng sẽ chiếm tiện nghi trên miệng, nhưng khi đó cô không có cảm tình với Mục Thanh, vẫn có thể lạnh nhạt đối mặt, bây giờ nghe lời giống vậy, tâm tình lại hoàn toàn bất đồng, cũng vô pháp làm ra lạnh nhạt đối mặt.
Mục Thanh cũng là vì thích xem bộ dạng Trịnh Hi Vận mặt đỏ tạc mao mới có thể luôn là nói chuyện như vậy với cô, liền giống bây giờ Trịnh Hi Vận mặt đỏ nhìn cô chằm chằm, trong mắt lóe ra hơi nước, nhìn qua khả ái lại ngon miệng, không thể ăn chỉ có thể nhìn Mục Thanh không muốn thu tay lại, nói tiếp: "Đầu lưỡi tôi cũng không thể gãy, bằng không cô không thể hạnh phúc rồi!"
Trịnh Hi Vận hơi ngây người, trong nháy mắt không hiểu cô nói cái gì, nhưng khi mắt Mục Thanh từ trên mặt cô chậm rãi dời xuống, sau đó ở trước ngực cô dừng lại, một hồi lại tiếp tục dời xuống, Trịnh Hi Vận trong nháy mắt đã hiểu ý của cô, lúc này cầm quả táo trong tay mới gọt được phân nửa chọi Mục Thanh!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Rốt cục giải quyết xong hai mẹ con này! Tung hoa!Editor: Qua mấy chương sau này, mình sẽ đổi cách xưng hô một chút. Tính Hi Vận có vẻ bị động trong tình cảm, hơi lạnh, cũng hơi ngạo kiều, kiểu như quan tâm hay ghen tuông với Mục Thanh cũng sẽ không thừa nhận, nên mình sẽ giữ nguyên xưng hô của Hi Vận với Mục Thanh là cô-tôi. Còn Mục Thanh thì chắc ai cũng rõ, quá lầy quá quậy cũng quá tình, chủ động nè, tự tin nè, xx.....bla bla nên mấy chương sau mình sẽ đổi xưng hô của Mục Thanh với Hi Vận thành em-tôi nha!!! Tại bây giờ mình cũng không nhớ nổi có chương nào nói tới tuổi tác của hai người hay không nữa :]]