Trịnh Hi Vận và Mục Thanh từ trên lầu ngã xuống, trên người Trịnh Hi Vận chỉ là có chút trầy da và vài chỗ bầm tím, nhưng Mục Thanh nhưng bởi vì che chở Trịnh Hi Vận mà toàn thân nhiều chỗ bị bầm tím, đồng thời xương ở bắp chân trái bị gãy.

Trong bệnh viện, sau khi Trịnh Hi Vận nhìn thấy người nhà họ Mục, xin lỗi nói: "Xin lỗi, con không ngờ tới cô ấy sẽ bị thương"

Trước khi tới bọn họ đã nghe Trịnh Hi Vận kể rõ mọi chuyện xảy ra, sau khi đến bệnh viện cũng không quở trách Trịnh Hi Vận, mà là nhìn đứng ở bên kia Trịnh Toàn Phong và hai mẹ con Trương Hồng □□.

"Thông gia!" Trịnh Toàn Phong hạ xuống thái độ kiêu ngạo của hắn, khom lưng lấy lòng nói: "Thông gia, đây đều là ngoài ý muốn, là hiểu lầm!"

Trần Minh Nhã bưng mắt lạnh nhìn Trịnh Toàn Phong: "Ngoài ý muốn? Trịnh tổng, là cái gì làm ngài hiểu lầm Mục gia chúng ta, Mục gia nhìn qua dễ gạt gẫm như vậy?"


"Thông gia. . ." Trịnh Toàn Phong cười đến càng lấy lòng hơn.

Trần Minh Nhã lại cắt đứt hắn: "Cái gì thông gia? Đừng kêu thân thiết như vậy. Tôi nhớ là trước đây có nói Trịnh Gia Lăng tiên sinh bảo mật, không biết tại sao tin tức này lại lộ đến chỗ các người"

Trịnh Toàn Phong lập tức mồ hôi lạnh lâm ly, hắn có hỏi Trịnh Gia Lăng, thế nhưng Trịnh Gia Lăng không nói cho hắn biết. Sau khi Trương Hồng Diễm biết chủ động nói ra quan hệ giữa Trịnh Hi Vận và Mục Thanh, vậy mới có cục diện hôm nay.

Bất quá Trịnh Toàn Phong mơ hồ cảm giác được Trịnh Hi Vận cũng không muốn giấu giếm, đây cũng là nguyên nhân hắn đi thăm hỏi, ai biết bây giờ lại đá phải một cục sắt to.

Bây giờ Mục gia không có nhiều tâm tình đi xử lý chuyện này, tạo áp lực cho ba người xong không để ý nữa tới đám người Trịnh Toàn Phong, mà là cùng Trịnh Hi Vận ở ngoài phòng giải phẫu đứng chờ.


"Cái gì giải quyết vận rủi, nếu giải quyết được bây giờ sẽ bị thương sao?" Trịnh Dao Cầm nhẹ giọng phun một câu tỏ ra bất mãn trong lòng, loại hành vi như bạn hữu với heo như vậy quả nhiên dẫn tới Mục gia chú ý. Cô hơi lui về sau, rồi lại không cam lòng muốn trừng lại!

Những lời này Mục gia không để ở trong lòng, Trịnh Hi Vận lại nghe lọt được. Trước đây cô ôm tâm tính cứu vớt và cùng một chỗ với Mục Thanh, bây giờ cũng là may mắn, may mắn mình có thể cải biến vận mệnh Mục Thanh, bởi vì cái người này đã có một vị trí khác trong cuộc đời của cô. Nhưng Trịnh Dao Cầm lại làm trong lòng cô nảy ra vướng mắc. Lúc này đây Mục Thanh hoàn toàn là vì cô mà bị thương, nếu mình thật đúng là người mà Mục Thanh cần có, làm sao lại để cho cô bị thương đâu?

"Con đừng suy nghĩ nhiều" Trần Minh Nhã nhạy cảm thấy được cảm xúc Trịnh Hi Vận thay đổi, trấn an nói: "Những người này nói con đừng tin, bọn họ cũng chỉ còn lại có cái miệng có thể nói chuyện mà thôi. Giữa con và Thanh Thanh là hai vị đạo trưởng tự mình chọn hợp bát tự, con không tin mình dù sao cũng nên tin bọn họ. Lại nói con và Thanh Thanh kết hôn tới nay, Thanh Thanh rất ít xảy ra tai nạn, ở sự nghiệp cũng được coi là thuận buồm xuôi gió, ta tin tưởng con và Thanh Thanh có duyên phận"


Trịnh Hi Vận cũng không vì Trần Minh Nhã mấy nói mấy câu mà yên tâm, nhưng cô cũng biết bây giờ không phải lúc nghĩ chuyện này, Vì vậy cô lên tinh thần chờ thấy Mục Thanh từ phòng giải phẫu đi ra.

Lúc Mục Thanh ra phòng giải phẫu, đám người Trịnh Toàn Phong không biết từ lúc nào đã đi khỏi, vô luận bọn họ tự nguyện hay không tự nguyện đi, không nhìn thấy mấy người này cũng là có lợi cho tâm tình của Mục gia và Trịnh Hi Vận.

Mục Thanh bị thương cũng không đáng ngại, tuy là gãy xương, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi thoả đáng cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn với cuộc sống sau này. Đây cũng là một kết quả tốt, còn lại chính là xử lý Trịnh Dao Cầm.

Tiếp đến vài ngày sau, Mục Cận tìm gặp Trịnh Hi Vận, che giấu đáy mắt băng lãnh, nói với Trịnh Hi Vận nhưng lại vô cùng ôn hòa: "Lần này Mục gia sẽ không dễ dàng bỏ qua Trịnh gia, nhưng sẽ không ảnh hưởng tới em và cha em, anh đề nghị em nên nói một chút tình huống với cha em, đừng để hắn tham dự vào, chuyện này với hắn không có lợi"
Mục Cận rất rõ ràng cho thấy sẽ không bỏ qua Trịnh Dao Cầm và Trương Hồng Diễm, Trịnh Hi Vận đối với việc này không hề hấn gì, dù sao hai nữ nhân kia vẫn là mối hận trong lòng của cô, bây giờ có thể làm cho bọn họ không được thong dong cũng là mong đợi của cô.

Nhưng đối với cha mình Trịnh Hi Vận không có cách nào chỉ khoanh tay đứng nhìn hắn tìm đường chết, dù sao cũng là cha cô, cô tuy là cũng căm hận hắn, nhưng cũng không muốn hắn vì hai nữ nhân này thất vọng chán nản.

Cầm lên tư liệu Mục Thanh cho mình, Trịnh Hi Vận về nhà tìm cha mình. Cha vẫn là một thân một mình bị bệnh liệt giường. Trịnh Hi Vận khẽ nhíu mày, nhìn thấy bây giờ bộ dáng cha cô đáng thương như vậy càng không đành lòng, giọng nói quấn quýt lại mâu thuẫn: "Cha, con đưa cha đi bệnh viện a!"

Trịnh Gia Lăng thấy Trịnh Hi Vận như gặp được cứu binh, giùng giằng ngồi dậy nói: "A Vận, con giúp một chút dì và em con đi, hai người họ làm sao chống lại được Mục gia?
Trong mắt Trịnh Hi Vận tràn đầy nồng nặc thất vọng, đem tư liệu vứt xuống trước người Trịnh Gia Lăng: "Cha, cha tự mình còn khó bảo toàn còn nghĩ cho bọn họ, cha là thật lòng, thế nhưng bọn họ thực sự đáng giá sao?"

Trịnh Gia Lăng mở tài liệu ra, nhìn vào mà ánh mắt lóe lên khiếp sợ, tư liệu mới nhìn được phân nửa, Trịnh Gia Lăng đã biết phần tài liệu này muốn chứng minh cái gì, hắn không thể tin ngẩng đầu nhìn Trịnh Hi Vận, môi run nhè nhẹ nói: "Đây là từ đâu có?"

"Con tìm người điều tra" Trịnh Hi Vận nói đến việc này vẫn phẫn nộ, cô cắn răng nói: "Cha, dù bà ta có bao nhiêu yêu cha, cũng không thể che đậy được sự thực bà ta muốn lấy mạng của mẹ con, trước đây bà ta có thể vì đến cạnh cha không tiếc dùng thời gian mấy năm để thực hiện kế hoạch này, cha đoán xem bà ta có thể vì tài sản của cha mà làm gì cha hay không?"
Trịnh Gia Lăng chấn động mạnh, hô hấp bắt đầu gấp, hai tay cầm tư liệu thậm chí bắt đầu run.

Trịnh Hi Vận lấy lại tài liệu trong tay hắn, tiếp tục nói: "Cha, đi bênh viện với con a! con sắp xếp người trị bệnh kiểm tra cho cha, bác sĩ trong nhà nói cha chỉ là cảm mạo, cái gì cảm mạo lâu như vậy còn bệnh đến liệt giường lẽ nào cha chưa từng hoài nghi sao?"

Hầu hết thời gian mọi người luôn suy nghĩ rất tỉ mỉ, rất nhiều chuyện cũng không thể ngẫm nghĩ. Bây giờ Trịnh Gia Lăng bởi vì phần tài liệu kia bắt đầu hoài nghi Trương Hồng Diễm, cũng bất quá là bây giờ Trương Hồng Diễm uy hiếp tánh mạng của hắn, mà trước đây là hại chết mẹ Trịnh Hi Vận.

"Ta, ta đi bệnh viện" Trịnh Gia Lăng run rẩy nói xong câu đó, Trịnh Hi Vận lập tức tìm người đưa Trịnh Gia Lăng đi bệnh viện. Trịnh Gia Lăng mới vừa lên xe, hia mẹ con Trương Hồng □□ cũng trở về, bọn họ vừa nhìn thấy Trịnh Hi Vận mang theo Trịnh Gia Lăng đi khỏi liền chận ở trước xe không cho xe đi, bởi vì ... lúc này bọn họ mới phát hiện bây giờ người duy nhất có thể cứu bọn họ chỉ có Trịnh Gia Lăng.
"Cha ngài muốn đi đâu? Cha ngài đừng rời đi bỏ rơi con và mẹ!" Trịnh Dao Cầm thống khổ ngăn ở trước xe, hai tay mở ra thề sống chết không cho xe chạy đi.

"A Vận. . ." Trịnh Gia Lăng lúc này mềm lòng, nhíu mày nhìn Trịnh Hi Vận.

Trịnh Hi Vận châm chọc cười, tự tay mở ra cửa xe bên người Trịnh Gia Lăng, lạnh lùng nhìn hắn nói: "Vậy ngài xuống xe a! đi đoàn tụ với bọn họ"

Có người là ích kỷ như thế, liều lĩnh ép buộc người khác thuận theo hắn, lúc người khác không muốn, hắn sẽ đặt an nguy và quyền lợi của mình ở vị thứ nhất.

"Đi thôi" Trịnh Gia Lăng xác định Trịnh Hi Vận sẽ không giúp Trịnh Dao Cầm và Trương Hồng Diễm, liền không nhìn bọn họ nữa, ngược lại thúc giục Trịnh Hi Vận mau rời đi.

"Chạy qua" Trịnh Hi Vận lạnh lùng nhìn Trịnh Dao Cầm và Trương Hồng Diễm ngăn cản ở trước xe, châm chọc nói: "Bọn họ nhất định sẽ tránh ra" bởi vì bọn họ sợ chết.
Tài xế sau khi nghe được lập tức khởi động ô tô, ở trong ánh mắt khiếp sợ của Trịnh Dao Cầm và Trương Hồng Diễm chợt đạp chân ga! Trong nháy mắt tiếng động cơ gồ lên như muốn kinh thiên động địa, Trịnh Dao Cầm và Trương Hồng Diễm biến sắc, đồng thời vọt lẹ tránh ra ở bên cạnh, động tác nhanh đến làm cho mọi người trong xe đều kinh ngạc.

Tài xế không nghĩ tới hai người này lại nhát gan như vậy, hắn chỉ là đè thắng đạp chân ga, tiếng động cơ mặc dù lớn, thế nhưng xe là không có nhúc nhíc chút xíu nào, bất quá tốc độ hai người này nhanh như vậy, cho dù xe chạy cũng sẽ không đụng được bọn họ.

Ô tô tăng tốc rất nhanh, ở lúc hai người mau tránh ra xong đã đi khỏi biệt thự, Trịnh Hi Vận gửi tin nhắn cho Mục Cận: Anh, em đã đưa cha đi bệnh viện rồi.

Sau đó Mục Cận trả lời: Được, anh đây bắt đầu ra tay.
Buổi chiều Trịnh Hi Vận trở lại bệnh viện thăm Mục Thanh, Mục Thanh đang nhàm chán chơi điện thoại di động, thấy cô vào, lập tức yếu ớt nói: "Hây da, miệng đau quá, phải hôn hôn mới có thể tốt được"

"Cô bị thương có thể đừng làm như bị thần kinh được không, cũng không phải bị chạm vào não!" Trịnh Hi Vận than phiền cô, từ sau khi tỉnh lại Mục Thanh luôn là thay đổi mấy trò gian trá đùa giỡn cô, rõ ràng thật khó khăn qua được một việc thương tâm, mới mở miệng cô lại dính vào khí tức hí kịch.

Mục Thanh chưa bao giờ bị lời Trịnh Hi Vận nói đả kích, vẫn kiên trì nói: "Nhưng là thật rất đau a! Cô không tin thì cô cứ hôn nhẹ tôi đi, hôn xong là không đau liền"

Trịnh Hi Vận ngồi bên giường, nhìn Mục Thanh: "Thật vậy sao?"

"Đương nhiên!" Mục Thanh như có chuyện lạ nói: "Thân thể tôi tự tôi hiểu rõ nhất, thật chỉ cần hôn nhẹ. . ."
Giọng cô càng ngày càng nhỏ, bởi vì Trịnh Hi Vận đang dần dần tới gần cô! Trái tim Mục Thanh bắt đầu cuồng loạn, ngoại trừ lần trước say rượu, Trịnh Hi Vận chẳng bao giờ chủ động thân cận cô, chẳng lẽ bây giờ sẽ nguyện vọng sẽ được thành toàn?

Mục Thanh kích động chớp chớp hai tròng mắt, thấy Trịnh Hi Vận càng ngày càng gần, cô mong đợi nhắm hai mắt lại!

Nhưng mềm mại như trong tưởng tượng từ đầu đến cuối cũng không có, cuối cùng Mục Thanh nghe được Trịnh Hi Vận phì cười. Cô đang muốn mở mắt ra bực tức Trịnh Hi Vận học xấu, môi Mục Thanh bị một thứ mềm mại che lại.

Giờ khắc này tâm Mục Thanh cứ như muốn biến thiên, xúc cảm Trịnh Hi Vận mang đến ấm áp mà mềm mại nhưng quá mức hư ảo mờ mịt, cô thậm chí không dám di chuyển, sợ mình khẽ động sẽ làm cho cảm nhận trong giấc mộng này tan thành mây khói.
Trịnh Hi Vận vẫn chưa xâm nhập, chỉ là ở môi cô nhẹ mổ vài cái, sau đó liền rời khỏi.

Trong nháy mắt Mục Thanh mở mắt ra, kéo tay Trịnh Hi Vận nói: "Chưa đủ nha! Sao chỉ có vậy thì xong rồi?"

Gương mặt Trịnh Hi Vận hơi đỏ lên, bởi vì ngượng ngùng không muốn đối mặt với Mục Thanh, hạ mắt thấy đôi môi được nuôi đỏ hồng của cô, thấp giọng nói: "Cô vẫn còn đang nằm viện"

"Xuất viện có phải là sẽ được hay không?" Mục Thanh kích động nói.

Trịnh Hi Vận nhẹ giọng bằng lòng.

Trong nháy mắt Mục Thanh ngây ngẩn cả người, cô nói vui đùa như vậy không biết bao nhiêu lần, thế nhưng lần nào Trịnh Hi Vận cũng xấu hổ và giận dữ tránh né, lần này Trịnh Hi Vận đồng ý làm cô cảm thấy giống như không phải thật.

Mục Thanh rút tay ra vỗ má của mình một cái, Trịnh Hi Vận bị động tác của cô dọa sợ, vội vã kéo cô sốt ruột nói: "Cô làm gì chứ?"
Mục Thanh cầm lại tay cô: "Cô không có gạt tôi a!?"

Mắt Trịnh Hi Vận lóe lên, gương mặt đỏ hơn, thanh âm cũng hạ xuống lần nữa, mang theo ngượng ngùng: "Tôi có chuyện muốn nói cho cô"









Editor: "Có chuyện muốn nói cho ngươi biết" :]] Có ai thấy giống hông??

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play