Trong lòng Trịnh Hi Vận rất rõ ràng chuyện của Chương Nghệ và Mục gia không liên quan, cùng Mục Thanh càng không hề liên quan. Nhưng cô vẫn không có cách nào bình tĩnh với việc Chương Nghệ xảy ra tai nạn xe, huống chi hiện tại Chương Nghệ nằm ở trên giường còn không cách nào tỉnh lại.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, mỗi ngày Trịnh Hi Vận sẽ tới bệnh viện thăm Chương Nghệ, đồng thời theo dõi tình trạng của cô. Mục gia cũng quyết định rút lui khỏi lần cạnh tranh này cùng Chương gia, sau khi biết Trịnh Hi Vận kinh ngạc trông coi Mục Cận, buông đũa trong tay xuống nói: "Anh, Mục thị không cần như vậy, em cũng từng trải qua cạnh tranh giữa các công ty, đây đối với mỗi một công ty mà nói đều là chuyện hết sức bình thường, Chương Nghệ tao ngộ cũng không phải là ý của các người, căn bản không cần như vậy"
Mục Cận cũng buông chén đũa của mình, nét mặt tuy không có gì, nhưng ánh mắt hắn nhìn Trịnh Hi Vận cùng nhìn Mục Thanh cũng không một ... hai ..."Rời khỏi cạnh tranh cũng không phải là bởi vì chuyện của Chương Nghệ, mà là không muốn lại thấy em tiếp tục khó chịu. Nếu Mục thị tiếp nhận dự án lần này, tin tức vè dự án truyền tới tai em trong lòng em dù nhiều dù ít cũng sẽ khó chịu a!?"
Đây là một loại tâm tình không rõ, đa số mọi người đều sẽ có những lúc không kiềm chế được, rõ ràng lý trí biết một việc nào đó như vậy là rất bình thường, nhưng trong lòng bởi vì có vài nguyên nhân tóm lại vẫn đem lại sự khó chịu. Lý trí biết có vài việc cùng một ít người cũng không liên quan, nhưng khi nhìn đến những người đó lại vô ý thức bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ tiếng lòng.
Trịnh Hi Vận hiểu rõ ý của Mục Cận, đối với Mục gia mà nói, bọn họ lưu ý là tâm tình của mình, cho nên nguyện ý vì mình bỏ qua quyền lợi. Bọn họ như vậy, Trịnh Hi Vận càng hổ thẹn: "Em sẽ điều chỉnh tốt tâm tình của mình, anh các người thực sự không cần như vậy"
"Cô đừng khách khí với anh ấy" Mục Thanh ở bên người Trịnh Hi Vận cũng buông chén đũa xuống, lấy tay nắm chặt tay Trịnh Hi Vận: "Tuy là những lời này cô nghe rồi sẽ muốn đánh tôi, nhưng tôi muốn nói với cô, Mục gia không thiếu tiền, cảm nhận của cô cùng quyền lợi của Mục gia so ra, đương nhiên cô trọng yếu hơn, ngược lại anh tôi cũng không phải lần thứ nhất làm như vậy, trước đây lúc tôi xui xẻo, anh tôi còn tổn thất nhiều hơn!"
Mục Vực cũng tỏ thái độ nói: "A Vận, bây giờ con là người nhà của chúng ta, vô luận con là vì nguyên nhân gì vào Mục gia, cảm tình giữa chúng ta và con cũng là chân thành, cho nên Mục Cận làm, Mục gia hoàn toàn ủng hộ"
Cảm tình và quyền lợi là lựa chọn rất nặng nề của nhân loại, cho nên mới có câu tục ngữ này, Nói đến tiền tổn thương cảm tình, nói đến cảm tình thiệt hại tiền.
Mục gia lựa chọn không thể nghi ngờ là làm Trịnh Hi Vận cảm động, từ sau khi mẹ chết cô có thể lại một lần nữa cảm nhận được thân tình ấm áp như vậy. Bây giờ Trịnh Hi Vận cũng vô cùng may mắn lựa chọn của mình, trước đây chọn cùng Mục Thanh kết hôn, giúp Mục Thanh cải biến vận mệnh đã trở thành một lý do khác khiến cô không hối hận khi sống lại.
Mùa hè nóng bức đã đến, cha Chương Nghệ đã khỏi hẳn, Chương Nghệ lại vẫn ngủ mà không tỉnh.
Thời gian rửa đi khó chịu trong lòng Trịnh Hi Vận, cô đem nhiều tinh lực hơn đặt ở hộ lý của Chương nghệ. Cha Chương nghệ làm sao cũng không an lòng được, cũng may Mục Thanh và Mục gia cũng đồng thời giúp sức, mặc dù Chương Nghệ không tỉnh lại, nhưng cũng chưa đến mức ngặt nghèo.
Tháng 7 bộ phim Trịnh Hi Vận và Mục Thanh đầu tư đã quay xong và sẵn sàng công chiêud, làm nhà đầu tư Trịnh Hi Vận và Mục Thanh cùng đi dự tiệc liên hoàn. Bây giờ Mục Thanh làm tổng tài của Gia Đằng, ở bữa tiệc này có thể nói là rất quý hiếm, bởi vì bây giờ Gia Đằng cùng trước đây hoàn toàn khác, đã từng bước có thăng tiến theo xu hướng của các công ty lớn ở trong nước.
Bữa tiệc diễn ra được phân nửa, Trịnh Hi Vận nhận được điện thoại của Trịnh Toàn Phong. Đi tới sân thượng từ túi xách lấy điện thoại di động ra, giọng Trịnh Toàn Phong so với trước đây đã yếu hơn một chút.
Đây là thay đổi sau lần trước cự tuyệt Trịnh Toàn Phong sai cô đi Tứ. Trịnh Hi Vận có thể đoán được Trịnh Toàn Phong đã biết quan hệ giữa cô và Mục Thanh, về phần hắn là từ nơi nào biết, dùng đầu óc một chút thì biết rõ.
"A Vận, gần đây công ty chuẩn bị ở Trùng Khánh mua một miếng đất làm bất động sản, thế nhưng quan hệ ở Trùng Khánh Trịnh thị lại không thông, chú nghe nói con và Mục gia Đại tiểu thư quan hệ rất tốt, không bằng con nhờ bọn họ giúp một tay? Con cũng là người sở hữu cổ phần công ty, công ty lớn mạnh và có lợi nhuận cũng có lợi với con có đúng không?"
Hắn đem nguyên nhân sự việc nói nhất thanh nhị sở, giọng nói nhìn như thương lượng, nhưng ở trong chỗ sâu lại lộ ra là một mệnh lệnh không cho chất vấn.
Trịnh Hi Vận không để mình bị đẩy vòng vòng, đánh thái cực nói: "Chú, quan hệ con và Mục Thanh quả thực tốt, thế nhưng công sự là việc riêng, tư tình cho dù tốt Mục gia cũng là công và tư rõ ràng"
"Quan hệ của hai con làm sao có thể giống nhau?" giọng của Trịnh Toàn Phong vẫn hàm chứa ý cười, nhưng nếu là có người ở trước mặt, có thể thấy rõ ràng tức giận trong mắt hắn.
"Cái này sợ rằng thật không có biện pháp" Trịnh Hi Vận bất vi sở động.
Điện thoại cắt đứt, sắc mặt Trịnh Toàn Phong âm trầm, trong miệng mắng: "Thật là một *cật lý bái ngoại* khinh người, cô cho là mình bây giờ cùng Mục gia có tầng quan hệ này chống lưng là kiên cố rồi? Cho dù kiên cố tôi cũng có thể bẻ gảy!"
* ăn cây táo, rào cây sungLúc này Trịnh Toàn Phong cũng không phải đang ở một mình, ở bên cạnh hắn Trương Hồng Diễm cũng oán khí mười phần nói: "Đúng nha, từ lúc cô ta và Mục Thanh dính líu quan hệ cũng thấy không về nhà, rất nhiều chuyện cũng không có cách nào bắt tay vào làm!"
Trịnh Dao Cầm bĩu môi nói: "Mẹ trước đây tại sao mẹ lại đem ngày sinh tháng đẻ của cô ta lấy ra? Nếu không phải là mẹ, Trịnh Hi Vận sẽ dính líu tới Mục gia?"
Trịnh Toàn Phong cũng âm thầm liếc mắt nhìn Trương Hồng Diễm. Trương Hồng Diễm vội vã vì mình giải vây: "Trước đây em cũng hỏi qua anh nha! Dựa theo tính cách Trịnh Hi Vận, cô ta sao lại bằng lòng? Mục gia nếu tạo áp lực, Trịnh Hi Vận sẽ không có cách nào toàn tâm đặt cược vào sự nghiệp, vô luận chúng ta làm gì cô ta sẽ không có đủ tâm tư phát hiện! Chẳng ai nghĩ tới lúc đó cô ta lại bằng lòng a!"
Trịnh Hi Vận không biết ba người này đang rùm beng bởi vì sự lựa chọn của cô và sự thay đổi của một số phe phái hiện nay, cô dựa lưng vào lan can ban công, nhìn bữa tiệc trong phòng Mục Thanh mặc lễ phục dạ hội ở trong đám người chợt nhẹ nhàng nhếch khóe môi cười.
Mục Thanh trùng hợp vào lúc này nhìn qua, thấy ánh mắt Trịnh Hi Vận nhu hòa Mục Thanh kinh diễm sửng sốt, lập tức từ chối người chung quanh mời rượu đi tới chỗ Trịnh Hi Vận.
Đi vào sân thượng Mục Thanh đóng lại cửa kính thủy tinh, cản lại đám người muốn ra theo, tựa ở bên người Trịnh Hi Vận đưa cho cô một ly rượu: "Cô đang cười cái gì?"
"Tôi có cười sao?" Trịnh Hi Vận nhìn Mục Thanh khẽ nhấp một miếng rượu trong ly.
Trong mắt Mục Thanh mang theo lưỡi câu nói: "Lúc khác không có cười, thấy tôi liền nở nụ cười"
Trịnh Hi Vận phản bác: "Là lúc khác đang cười, thấy cô không có cười mới đúng"
Mục Thanh bóp méo: "Là nhìn những người khác khóe miệng đang cười, thấy tôi đôi mắt có ý cười"
Trịnh Hi Vận nghiêng đầu không nhìn cô, nhẹ nói: "Cô nói cái gì cũng đúng được chưa?"
Mục Thanh thừa thắng xông lên: "Tôi đây nói khuya về nhà thân mật thân mật có phải cũng đúng hay không?"
"Có thể nói không thể làm!" Trịnh Hi Vận lập tức cự tuyệt cô, lần nữa trừng Mục Thanh: "Nếu cô đem phần tâm sức này dùng vào công tác, Gia Đằng đã sớm đưa ra thị trường!"
Mục Thanh lấy tay nắm ở vai Trịnh Hi Vận, tay tại đầu vai cô véo nhẹ một cái, môi để sát vào bên người Trịnh Hi Vận nhẹ giọng nỉ non: "So với đưa ra thị trường, càng muốn ở trên cô!"
Bên tai Trịnh Hi Vận trong nháy mắt đỏ lên, giãy khỏi lòng cô, thấp giọng quát nói: "Cô nghiêm chỉnh một chút đi"
Mục Thanh xoa nắn ngón tay vừa rồi bóp qua đầu vai cô, ai oán nói: "Dùng tay không đủ nghiện, dù sao cũng phải để tôi lấy miệng để đã nghiện a!?"
Cô nói vô cùng thương cảm, trong giọng nói nồng nặc chán ngấy chưa thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ.
Trịnh Hi Vận vẫn luôn không đi qua một bước kia.
Lúc về nhà Mục Thanh dán Trịnh Hi Vận, giả say sỗ sàng ở trên người cô. Bên tai Trịnh Hi Vận mặc dù đã thấu Hồng, lại đối với hành vi của Mục Thanh không hề rõ ràng cự tuyệt.
Trong lòng Mục Thanh vui vẻ, đầu tựa vào đầu vai cô, gian xảo bắt đầu nhẹ nhàng liếʍ ɭáρ cắn xé một khối thịt non ở đầu vai cô.
Trịnh Hi Vận vừa nghĩ tới ngày mai đầu vai có lẽ sẽ có vết tích, khẽ đẩy cô nói: "Mục Thanh đứng lên. . ."
Mục Thanh nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, nhẹ giọng nói: "Tôi chỉ liếm liếm, sẽ không để lại dấu vết"
Tối hôm đó Mục Thanh có hơi kích động, trở về phòng cô nhất định kéo Trịnh Hi Vận cùng đi tắm, Trịnh Hi Vận không đáp ứng cô sẽ làm nũng dây dưa, lúc hai người nhiều lần đến phòng vệ sinh, y phục Trịnh Hi Vận đã bị cô lôi kéo không thể gặp người, hơn nửa ngực đều lộ ở bên ngoài.
Mục Thanh nhân cơ hội ở trên ngực cô hôn một cái, sau đó tỏ ra biểu tình nghiêm trang: "Tôi sẽ không làm gì cô, cô yên tâm đi, thực sự chỉ là tắm!"
Trịnh Hi Vận nghiêm khắc liếc mắt trừng cô, cuối cùng không có cự tuyệt cô.
Mục Thanh ngược lại cũng là nói giữ lời, vẫn chưa làm động tác gì, bất quá ánh mắt của cô cứ như mãnh thú, dường như muốn đem Trịnh Hi Vận một ngụm nuốt vào.
Trịnh Hi Vận vốn chuẩn bị sắp tới tìm một mốc giờ giấc thích hợp thổ lộ cõi lòng, thấy Mục Thanh như vậy lại có chút khiếp đảm.
Mục Thanh không biết chút nào mình đã bỏ lỡ cái gì, còn đang cảm thấy vui vẻ cùng Trịnh Hi Vận tắm uyên ương.
Trước khi ngủ Mục Thanh ôm Trịnh Hi Vận, ôm hông của cô, đột nhiên nghĩ tới tin lúc trước nhận được, trầm tư một hồi, Mục Thanh quyết định đem việc này nói cho Trịnh Hi Vận.
Cô chuẩn bị tâm lý thật tốt, ở bên tai Trịnh Hi Vận nhẹ nói: "A Vận, có chuyện muốn nói cho cô. . ."
Trịnh Hi Vận buồn ngủ sắp tới, nhẹ giọng bằng lòng, sau đó cô nghe Mục Thanh ở bên tai nhẹ nói: "Tôi tìm người tra được mẹ cô chết cùng Trương Hồng Diễm có liên quan"
Trịnh Hi Vận chợt mở mắt ra, giống như một xô nước đá từ đầu đổ xuống. Ánh mắt cô lạnh lẽo, toàn thân cứng ngắc, tiếng tim đập phá lệ rõ ràng.
Mục Thanh cảm thụ được cô cứng đờ, nhẹ vỗ cánh tay của cô, ở bên tai cô nói: "A Vận, thả lỏng, cô muốn làm sao tôi đều ủng hộ cô, cô đừng như vậy. . ."
Trịnh Hi Vận nhắm mắt lại lần nữa, đồng thời ép buộc cơ bắp của mình thả lỏng, thế nhưng cả đêm cô đều không ngủ, Mục Thanh ở bên người cô cũng một đêm không ngủ, luôn nhẹ giọng trấn an cô.
Ánh sáng mặt trời dần mọc lên, sáng một mảnh, Mục Thanh đứng dậy đi tới thư phòng lấy ra tư liệu đem vào phòng đưa cho Trịnh Hi Vận: "Lúc Chương Nghệ xảy ra chuyện tôi đã có được phần tài liệu này rồi, lúc đó tâm tình cô bất ổn, tôi sợ họa vô đơn chí, nên không nói với cô"
Trịnh Hi Vận hiểu gật đầu, nhận lấy tư liệu lật xem từng tờ một. Tư liệu cũng không phải đầy đủ, thậm chí có vài chỗ không thể lấy làm chứng cứ, nhưng Trịnh Hi Vận lại biết mỗi một trang đều là thật.
Mẹ Trịnh chết cũng không phải là ngẫu nhiên, mà là âm mưu đã lâu, mà hung thủ đang ở bên người cô nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật lâu như vậy.
Bà ta cũng sẽ không sợ sao? Trịnh Hi Vận nhắm mắt lại, che giấu hận ý trong mắt. Mục Thanh ngồi bên người cô ôm cô, hôn trán cô trấn an nói: "A Vận, cô đang nghĩ gì có thể nói cho tôi biết không? Chúng ta có thể cùng nhau giải quyết, cô đừng lảng tránh tôi được không?"
Trịnh Hi Vận quay đầu đầu nhìn cô, nhẹ nhàng gật đầu.