Lúc nói chuyện Mục Thanh thở ra nhiệt khí vỗ nhẹ vào bên tai Trịnh Hi Vận, giờ khắc này Trịnh Hi Vận tựa hồ cảm giác được toàn thân mình như bị tê rần. Cô quay đầu nhìn Mục Thanh, đèn trong rạp chiếu phim rất yếu ớt, Trịnh Hi Vận lại có thể thấy được ánh sáng lóng lánh trong mắt cô. Nếu người này nói đứng đắng hơn, có lẽ cô sẽ tâm động, nhưng cái người này tóm lại là thích trêu chọc cô.
Trịnh Hi Vận lắc đầu: "Cô sẽ không bị vây xem, thế nhưng sẽ bị tôi đập chết" dứt lời Trịnh Hi Vận quay đầu lại tiếp tục xem phim, đã thật lâu cô chưa được ngồi ở rạp xem phim, bây giờ rất hoài niệm.
Bả vai đột nhiên bị đè xuống phía, Trịnh Hi Vận hạ mắt thấy Mục Thanh để cằm ở bả vai mình, chỉ nghe thấy cô nói ở bên tai: "Tôi cũng chỉ là trổ tài miệng lưỡi lanh lẹ thôi, muốn thử coi có bị cô đánh chết hay không"
Trịnh Hi Vận vốn định lại nói tiếp, trọng lượng trên bả vai đột nhiên biến mất, Trịnh Hi Vận nhìn lại, thấy cô đã nghiêm túc xem phim.
Nếu bỏ qua Mục Thanh cố ý tỏ ra mờ ám cùng mấy câu nói kia, xế chiều hôm nay đối với Trịnh Hi Vận mà nói là khó có được một ngày thả lỏng khoái trá.
Thứ hai Trịnh Hi Vận đến công ty, Dư Hạ Hề báo lại kết quả xử lý sự kiện lần này. Kết quả cùng Trịnh Hi Vận dự liệu không sai biệt lắm, cô hài lòng gật đầu, đối với Dư Hạ Hề nói: "Thừa dịp lợi thế lúc này, mời vài vị minh tinh giúp chúng ta làm vài cái quảng cáo"
Dư Hạ Hề sau khi đáp ứng vội vả trở về công ty internet.
Trịnh Hi Vận nhìn bóng lưng của hắn bùi ngùi vô hạn, Dư Hạ Hề đã liên tục làm việc, không có một câu oán hận nào, ngược lại càng nhiệt tình. Còn tốt đời này mình chọn đúng người.
Lúc sắp tan ca, Trịnh Hi Vận nhận được tin nhắn của Mục Thanh: A Vận, hôm nay tôi có việc không thể tới đón cô rồi, cô tự đón xe về nhà đi.
Trịnh Hi Vận chinh lăng trong nháy mắt, lập tức trả lời: Được.
Sau đó Mục Thanh không có hồi âm nữa, Trịnh Hi Vận đột nhiên cảm thấy có hơi không quen, bởi vì lúc thường Mục Thanh dính cô vô cùng chặt.
Cô nhíu mày, khẽ lắc đầu một cái bỏ rơi khác lạ trong lòng, thu dọn đồ đạc xong xuống lầu đón xe.
Trịnh Hi Vận rất ít đón xe về nhà, trước khi quen Mục Thanh cô tự mình lái xe, cùng Mục Thanh ở chung sau đó, Mục Thanh đi làm sẽ tiện đường đưa đón cô, cô cũng vui vẻ nhận. Nhưng bây giờ đột nhiên phải đón xe, Trịnh Hi Vận rất không quen. Chờ đợi ở ven đường tựa như đang lãng phí thời gian, sau khi lên xe trên xe mùi vị rất khó ngưởi, không gian chật chội, chỗ ngồi cũng rất khó chịu.
Như vậy tâm tình Trịnh Hi Vận càng khó chịu hơn, cô nhẫn nhịn kích động muốn xuống xe cho đến khi tới biệt thự. Trần Minh Nhã thấy cô kinh ngạc nói: "Thanh Thanh đâu? Sao chỉ có một mình con?"
Trịnh Hi Vận nói: "Cô ấy nhắn lại nói đêm nay có việc"
Trần Minh Nhã gật đầu: "Là làm việc sao? Ta nghe nói gần đây nó ở điện ảnh và truyền hình Gia Đằng tác động rất lớn, đuổi đi nhiều người đại diện, những người đó cũng là mối làm ăn. Ai, Mục Cận cũng thật là, xây công ty tự cẩn thận quản lý không được sao, tìm người khác vào công ty khiến cho chướng khí mù mịt, Thanh Thanh còn nói bây giờ danh tiếng Gia Đằng ở trong nghề không được tốt, nếu không phải dựa vào Mục thị, có thể đã sớm bị người khác làm cho phá sản"
"Nghiêm trọng như vậy?" những thứ này Trịnh Hi Vận không biết, cô quá bận rộn công việc của mình, chỉ biết là Mục Thanh lấy lại quyền quản lý ở Gia Đằng, nhưng không biết vấn đề cô gặp phải so với mình tưởng tượng phức tạp hơn nhiều.
Trần Minh Nhã gật đầu: "Đúng nha, con bé cũng không để Mục Cận hỗ trợ, bất quá cũng tốt, Thanh Thanh như vậy cũng rất tốt, tự tay lấy lại công ty, về sau cũng thuận tiện để con bé quản lý"
Sau bữa cơm tối Trịnh Hi Vận ngồi ở trên giường nghĩ tới việc Trần Minh Nhã nói, tâm tình khác thường trong lòng càng rõ ràng hơn. Tại sao lại như vậy chứ? Trịnh Hi Vận phiền não một đấm đập cái gối ôm, cuối cùng vô lực thở dài.
Ở mặt sự nghiệp Mục Thanh giúp cô nhiều như vậy, nhưng cô ngay cả trắc trở Mục Thanh phải đối mặt là cái nào cũng không biết, đột nhiên cảm thấy chính mình quá ích kỷ, dù là bạn bè đãi ngộ cũng so với Mục Thanh tốt hơn. . .
Đương nhiên Mục Thanh cũng là bạn, cũng không phải vì kết hôn mà trở nên đặc thù! Trịnh Hi Vận khẳng định trịnh trọng gật đầu, nếu là bạn, vậy phải cùng cô có phúc cùng hưởng mới đúng.
Khuya Mục Thanh về nhà có hơi say, trên người mang theo nhàn nhạt mùi thuốc lá.
Trịnh Hi Vận đã thật lâu không có ngửi được mùi thuốc lá ở trên người cô, bây giờ lại rất kinh ngạc, cô đỡ Mục Thanh đến phòng vệ sinh, để cho cô ngồi trên bồn cầu, đem khăn ngâm nước ấm, vắt khô lao trên mặt cô. Mục Thanh thoải mái thở dài nói: "Mắt tôi đau muốn chết, như vậy thật là thoải mái"
"Sao lại hút thuốc uống rượu? Cô đi làm gì?" đợi khăn không còn nóng, Trịnh Hi Vận lại ngâm nước ấm cho nóng.
Mục Thanh ngồi trên bồn cầu nhìn cô nói: "Nói chuyện làm ăn với người ta, một bàn đàn ông vừa thuốc lá vừa rượu, mẹ kiếp còn muốn làm tôi uống say ngất, kết quả bọn họ đều bị tôi gϊếŧ chết!"
Say rượu Mục Thanh có vẻ so với bình thường dễ kích động hơn, thỉnh thoảng còn toát ra một hai chữ thô tục. Cũng may Trịnh Hi Vận thường thấy chuyện trên bàn rượu, đối với việc này rất lý giải.
"Sao đột nhiên lại đi nói chuyện làm ăn? Tuần trước không phải còn thoải mái sao?" nhìn Mục Thanh khó chịu cau mày, Trịnh Hi Vận nhẹ xoa huyệt Thái Dương của cô, nói với cô: "Cô đi tắm rửa a! tôi giúp ngươi xả nước"
Mục Thanh gật đầu, lẩm bẩm nói: "Cô có thể giúp tôi tắm sao? Hôm nay tôi thật mệt mỏi quá, lần đầu tiên cùng người ta nói chuyện làm ăn, thực sự là mệt chết người, lần sau ai còn dám ở trên bàn rót rượu tôi như vậy, tôi để anh trai của tôi đi làm thịt hắn!"
"Được, trừng trị hắn" Trịnh Hi Vận cũng không tin lời Mục Thanh nói lúc này, bắt lại tay cô để cô tự đè lại khăn, xoay người đi tới bên cạnh bồn tắm xả nước điều chỉnh thử nước ấm.
Đột nhiên một thân thể mềm mại ở sau dán lên, hô hấp Mục Thanh so với bình thường nóng rực phả vào bên tai, tức giận nói: "Ngô Thanh Vũ chạy, hắn cũng đem mạng lưới giao thiệp của mình mang hết đi rồi, bây giờ Gia Đằng chính là một thứ trống rỗng không có bất kỳ mối quan hệ nào, hôm nay rất nhiều nghệ sĩ tìm tôi nói muốn hủy hợp đồng, bọn họ tình nguyện trả phí bồi thường vi phạm hợp đồng cho tôi cũng không muốn tiếp tục ở Gia Đằng"
Trịnh Hi Vận đỡ cô đứng lên, nhìn má cô đỏ lên, đưa tay lên cởϊ qυầи áo cho cô: "Những người này không cần để ý tới, người không tín nhiệm công ty không tin cô ở lại công ty cũng không dùng được. Gia Đằng có Mục thị làm chỗ dựa vững chắc, cho dù bây giờ không có mối giao thiệp nào, thời gian sau đó cũng có thể tạo dựng lên lần nữa"
Mục Thanh đưa tay ôm lấy hông của Trịnh Hi Vận, dán cô nói: "Đúng vậy! một mình anh tôi quản nhiều công ty như vậy cũng không có vấn đề, tôi không tin một cái công ty tôi đều không giải quyết được"
"Ừ, tắm rửa trước a! tôi xuống dưới nói dì nấu canh giải rượu cho cô, bây giờ cô đang say" Trịnh Hi Vận mặt không đổi sắc cởi đồ Mục Thanh, tuy là cô biết vóc người Mục Thanh đẹp, nhưng đây cũng là lần đầu tiên nhìn thẳng Mục Thanh.
Mục Thanh lại ôm Trịnh Hi Vận không muốn buông tay: "Tôi không say, thân hình tôi đẹp như vậy, cô xem rồi sao không chảy máu mũi đâu?"
Tôi lại không thích nữ nhân! Trịnh Hi Vận khẽ nhíu mày, không muốn tính toán với con ma men. Cô đẩy Mục Thanh một cái, dụ dỗ nói: "Lập tức sẽ chảy máu mũi, cô tắm trước, ta xuống dưới. . ."
"Không cho đi, cô cùng tôi tắm!" mày Mục Thanh nhíu chặt lại, đưa tay lên sẽ cởi đồ Trịnh Hi Vận.
Trịnh Hi Vận vội vã đè lại tay cô, nghĩ tới mình phát hỏa với kẻ say chẳng phải cũng là ngu ngốc? Cô khó có được kiên trì nói: "Cô tắm trước, tôi đi cởϊ qυầи áo, lập tức trở lại"
Mục Thanh hai mắt sáng ngời: "Ở chỗ này cởi nha!"
Trịnh Hi Vận lắc đầu: "Không phải, ta ra cởi xong sẽ vào lại"
Mục Thanh vốn là không chịu, không biết làm sao lại nghĩ thông suốt: "Vậy lúc cô vào đây, nhất định phải tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, tôi cũng chưa được xem cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đâu!"
(Editor: Edit mấy khúc này cảm thấy run tay quá :))Trịnh Hi Vận cắn răng nói: "Được"
Thấy Mục Thanh hảo hảo mà ngồi vào bồn tắm, Trịnh Hi Vận vậy mới đi xuống lầu tìm dì nấu canh giải rượu cho Mục Thanh.
Trở lại phòng tắm, Mục Thanh đã không thể nhớ được lời đã nói với Trịnh Hi Vận, cả người buồn ngủ. Trịnh Hi Vận đem canh giải rượu đút cho cô, đút xong chén canh vỗ nhè nhẹ bên má của cô nói với cô: "Mục Thanh, chúng ta đi ngủ trên giường"
"Hửm? Trên giường?" Mục Thanh trong nháy mắt tỉnh táo, nhìn Trịnh Hi Vận đột nhiên từ trong bồn tắm đứng lên nhào qua Trịnh Hi Vận: "Chúng ta đi ngủ!"
Trịnh Hi Vận lấy khăn tắm bên cạnh bao lấy Mục Thanh, vừa mới chuẩn bị đưa cô tới giường, Mục Thanh lại nói: "Không phải như vậy! Cô xem ngực tôi, đẹp mắt như vậy, hơn nữa còn mềm nhũn!"
Trịnh Hi Vận ngoài cười nhưng trong không cười kiên trì nói: "Ừm, mềm nhũn, dù rất mềm cô cũng nên lau khô nước đã"
Lần này Mục Thanh nghe hiểu: "Được, lau khô nước, lau khô nước xong cô liền sờ sờ tôi, sau đó đến lượt tôi sờ cô!"
Trịnh Hi Vận dùng khăn tắm bao lấy cô, đỡ cô đi tới trên giường, Mục Thanh ở trong ngực cô vẫn còn nhắc đi nhắc lại: "Cô sờ sờ tôi, cô sờ sờ tôi. . ."
"Chờ một hồi sờ" Trịnh Hi Vận tiếp tục lừa dối cô, trong lòng đã nghĩ ngày mai nhất định phải tâm sự thật tốt với cô chuyện trên bàn rượu.
Trịnh Hi Vận để cô nằm ở trên giường, đem đồ lót và đồ ngủ đưa cho cô: "Trên giường"
"Không mặc, cô sờ sờ tôi!" Mục Thanh như cũ cố chấp nhìn Trịnh Hi Vận, hai tay ở trước người kéo tới kéo lui, mở khăn tắm.
Trịnh Hi Vận thấy cô trần trụi như vậy nằm ở trên giường, cúi người nhấc lên chăn muốn đắp ở trên người cô, lại bị cô một tay bắt lại cổ tay, sau đó trong tay Trịnh Hi có một thứ mềm mại mà ấm áp.
Nhìn làn da trắng như tuyết ở đầu ngón tay, cảm thụ được xúc cảm hơi nhô ra cùng mềm mại ở lòng bàn tay, bên má Trịnh Hi Vận rốt cục hiện ra hồng nhạt, cô dùng sức rút tay ra, Mục Thanh thế nào cũng không chịu buông ra, còn đắc ý nhìn cô: "Có phải mềm nhũn hay không?"
Trịnh Hi Vận lúc này căn bản không có tâm tình đáp lại vấn đề của cô, lần nữa dùng sức muốn lấy lại tay của mình. Nhưng không nghĩ tơi người chưa đứng vững, trong chốc lát dùng sức quá mạnh lại nghiêng về trước.
"Ân. . ." Trịnh Hi Vận ổn định lại chính mình, nhưng là bàn tay theo vẻ cái lực này ở trước ngực Mục Thanh ấn một cái, Mục Thanh lại phát ra tiếng hừ thỏa mãn.
Lúc này Trịnh Hi Vận giống như bị lửa thiêu, dùng sức lần nữa, Trịnh Hi Vận thoải mái mà tránh ra khỏi tay Mục Thanh, lại thấy bàn tay Mục Thanh hướng tới mình, con mắt bị che một tầng hơi nước: "Tới tôi sờ cô!"
Trịnh Hi Vận bị ép sờ soạng cô một hồi, cả người cảm giác như sắp cháy, né ra tập kích của Mục Thanh.
Mắt thấy Mục Thanh sẽ xuống giường nhào tới mình, Trịnh Hi Vận cắn răng một cái nhào tới lại, đem Mục Thanh đánh ngã xuống giường. Cô cực lực bỏ qua mềm mại dưới người, nhìn Mục Thanh nói: "Nên đi ngủ, tôi ngủ cùng cô"
Mục Thanh nháy mắt mấy cái, tay bị Trịnh Hi Vận ngăn chặn hơi giãy dụa: "Muốn sờ cô"
Trịnh Hi Vận đầu độc nói: "So với sờ tôi, chẳng lẽ cô không muốn ngủ cùng tôi sao?"
Ánh mắt Mục Thanh sáng lên, ôm Trịnh Hi Vận xoay người nói: "Tôi đây phải ngủ với cô!"
Editor: Lần đầu Edit mấy khúc này cảm thấy run tay quá :))Mục Thanh vừa hài vừa dễ thương cũng có hơi sắc tí :]]