Mọi chuyện xảy ra bất ngờ không kịp đề phòng, chiếc quạt nhỏ màu vàng rơi xuống đất, hơn nửa cơ thể mềm mại của nàng bỗng nhiên được che kín dưới lớp áo choàng của hắn.
Đúng lúc này, Tạ Hoài An đã đứng cách mặt bàn khoảng chừng hai bước: “Tham kiến tướng quân.’’
Hơi thở như muốn ngưng đọng, Cẩm Ngu cứng ngắc trong lồng ngực ấm áp của hắn không dám lộn xộn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọng nói ấy gần trong gang tấc, cách lớp áo choàng của người nọ, trái tim nàng vẫn đập dữ dội, tất cả đều khiến nàng rung động không thôi.
Trên chiếc ghế dài sơn màu đen được làm bằng gỗ đàn hương chạm khắc, nam nhân dựa vào thành ghế cao cao, bên dưới chiếc áo choàng lông cáo dày ấm che giấu thân thể yêu kiều.
Mọi người không khỏi mở to hai mắt, sau đó vội vàng cúi đầu xuống.
Ngay cả Nguyên Thanh và Nguyên Hựu đứng ở phía sau cũng phải kinh ngạc đến mức hít một hơi thật sâu, ngạc nhiên nhìn nhau.
Trì Diễn áp khuôn mặt tiểu cô nương vào trong ngực mình, đầu ngón tay như ngọc len vào mái tóc mây rối tung của nàng, tuỳ tiện vuốt ve chơi đùa, mang theo vẻ lười biếng bất cần đời.
Đôi mắt màu nâu nhạt kia có một vẻ đẹp phong lưu anh tuấn làm say đắm lòng người.
Thật khó để người khác không nghĩ trong đầu sau khi vén tấm áo choàng lông cáo kia lên, đập vào tầm mắt sẽ là một cảnh tượng kiều diễm sống động đến như thế nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dưới lớp áo choàng màu trắng kia, chiếc váy đỏ lộ ra một nửa, tầm mắt Tạ Hoài An dừng lại trên đó trong chốc lát, ánh mắt tối sầm thêm mấy phần.
“Nói đi.’’
Trì Diễn đưa tay chống trán, khẽ nhắm mắt lại, hai kẽ tay nhẹ nhàng chải chải mái tóc mềm mại của nàng.
Tạ Hoài An thu lại những suy nghĩ của mình, hành lễ nói: “Kim Ngô Vệ phụng chỉ làm việc, trên đường đi ngang qua Tầm Dương, nghe nói tướng quân đang ở đây nên cố ý đến bái kiến.’’
Hơi ngừng lại trong chốc lát, hắn âm thầm rũ mắt: “Là mạt tướng lỗ mãng, quấy nhiễu nhã hứng của tướng quân.’’
“Biết rồi còn không đi, chờ bổn vương mời ngươi sao?’’
Sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh mà đầy lạnh lùng như trước, trái tim Tạ Hoài An nhảy dựng lên, do dự một lát, cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Mạt tướng cả gan muốn hỏi ngài một chuyện.’’
Trì Diễn uể oải mở mắt ra, sự biếng nhác thờ ơ trong mắt càng khiến nó thêm phần long lanh sống động.
Tạ Hoài An nhìn bóng hình xinh đẹp bị che khuất một nửa trên chiếc ghế dài, bàn tay đang cầm chuôi kiếm lặng lẽ siết chặt: “Nghe lời đồn nói, không lâu trước đây tướng quân vừa mới nhận lại một vị biểu muội bà con xa?’’
Ánh mắt đánh giá của hắn khẽ ngưng đọng lại: “Vốn dĩ mạt tướng không nên đa nghi, nhưng nữ nhân này lai lịch không rõ, có ý định tiếp cận hay không vẫn chưa biết, Kim Ngô Vệ nguyện điều tra kỹ lưỡng vì tướng quân.’’
Ý những lời này là muốn giữ nàng lại để tìm hiểu đến cùng.
Cách lớp lông vũ dày ấm áp, lòng bàn tay Cẩm Ngu không khỏi đổ mồ hôi.
Bị vây giữa lồng ngực người nọ và chiếc áo choàng lông cáo, trọng lượng toàn thân của Cẩm Ngu đều dựa vào người hắn, nhiệt độ cơ thể như thiêu như đốt của hắn tràn ngập hơi thở, tựa như muốn làm nàng tan chảy.
Dựa vào lồng ngực cường tráng của nam nhân, nhịp tim Cẩm Ngu tăng tốc dữ dội, không rõ là do hoảng sợ hay là vì cảm giác xấu hổ bởi sự tiếp xúc gần gũi giữa hai người.
Cảm nhận được sự thấp thỏm lo âu của nàng, Trì Diễn từ từ ngước mắt lên: “Kim Ngô Vệ của ngươi như thế nào, bổn vương không muốn hỏi cũng không quan tâm.’’
Đôi mắt trong veo của hắn dần trở nên sắc bén: “Nhưng bổn vương rất không thích những người vượt quá ranh giới.’’
“Mạt tướng biết tội!’’
Tạ Hoài An nào dám trêu chọc hắn, trong thiên hạ này, người không thể chọc vào nhất chính là người trước mặt đây.
Nhưng hắn cũng không cam lòng rời đi như thế, nhìn chằm chằm vào dáng người mặc y phục màu đỏ kia một lúc lâu, hai hàng lông mày vô thức cau lại.
Mà lúc này, Cẩm Ngu không thể chịu đựng được nữa.
Đôi tay nàng nắm chặt lấy vạt áo của nam nhân càng lúc càng mỏi, vùi đầu vào trong lồng ngực người nọ một lúc lâu, hơi thở càng thêm ngột ngạt.
Nàng cắn môi, mau bảo Tạ Hoài An đi đi!
Cuối cùng, Cẩm Ngu không thể nhịn được nữa rút ngón tay ra chọc chọc vào eo người nào đó, một âm thanh yếu ớt bật thốt ra từ trong cổ họng: “Nhanh lên… Nhanh lên…’’
Bàn tay giơ tách trà lên của Trì Diễn khẽ dừng lại trong chốc lát.
Giọng nói nũng nịu, hơi thở mỏng manh của nàng mang theo tiếng thở gấp nhè nhẹ tựa như đang vô tình thổi khí trêu chọc bên tai hắn.
Cảm giác mềm mại trước người dính sát vào ngực hắn cùng với hơi thở phập phồng khó kìm nén của nàng, như có như không cọ cọ trước ngực hắn.
Vừa là tiếng kêu nũng nịu yêu kiều hổn hển, vừa là ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực.
Chỉ cần là một nam nhân bình thường thì không thể ngừng nghĩ đến những suy nghĩ khác.
Bàn tay nhỏ bên hông lại còn đang không ngừng làm loạn.
Trì Diễn ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh như cũ, chậm rãi đặt chén sứ vừa mới giơ lên một nửa trở về bàn.
Hắn thản nhiên và bình tĩnh, bàn tay đang vuốt ve mái tóc nàng lướt đến khuôn mặt ấm áp của nàng, khẽ véo nhẹ một cái xem như cảnh cáo.
Ai ngờ Cẩm Ngu đau đớn, bật thốt ra âm thanh giống như “ ư ư” “ a a”, càng đổ thêm dầu vào lửa.
Những người ở xa không thể nghe thấy, nhưng Nguyên Thanh Và Nguyên Hựu lại nghe thấy hết.
Nuốt nước miếng, tướng quân và biểu cô nương…
Mà Tạ Hoài An cũng ở gần, sắc mặt trở nên có chút kỳ quái.
Đáy mắt Trì Diễn khẽ dao động, nhưng sắc mặt không hề thay đổi.
Không ngờ, người trong lồng ngực lại tức giận đấm vào ngực hắn một cái, sau đó không hiểu tại sao lại bắt đầu lăn lộn.
Có vẻ như trâm cài trên tóc đã vướng vào quần áo của hắn.
Nàng cố ý hay vô tình giãy dụa, da thịt không ngừng cọ xát vào người hắn, mang theo cảm giác ái muội không thể diễn tả thành lời.
Trì Diễn âm thầm hít một hơi thật sâu.
Vị chiến thần tướng quân đã từng hững hờ trước vô số hồng nhan kiều diễm, không ngờ có một ngày lại dễ dàng bị một tiểu cô nương khiêu khích khơi dậy dục hoả.
Tâm thần rối loạn, sự trấn định của hắn không thể giả vờ được nữa.
Trì Diễn khẽ mím môi, dứt khoát ôm ngang người con gái lên, lập tức mang theo nàng đi ra ngoài.
“Chiêu đãi Tạ thống lĩnh thật tốt.’’
Hắn lạnh lùng để lại một câu, Phương Thế Nghiêu hoảng hốt đáp lại.
Tạ Hoài An kịp thời phản ứng, nhanh chóng xoay người lại: “Trì tướng quân…’’
Nhưng mà Trì Diễn vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.
Đợi đến khi Tạ Hoài An bình tĩnh lại thì bóng người màu trắng kia đã ôm lấy người biến mất sau rèm cửa.
Bàn tay rũ xuống bên hông hắn siết chặt.
*
Trên dòng sông Ly Giang phản chiếu vô số ngọn đèn rực rỡ, thành Tầm Dương vào đêm trở nên nhộn nhịp và phồn hoa hơn bao giờ hết.
Bị bao bọc kín kẽ trong chiếc áo choàng mềm mại không thể nhìn thấy đường, bước chân Cẩm Ngu hỗn loạn, dưới sự dẫn dắt của người nào đó, nàng bước ra khỏi Nhất Phẩm Cư, xuyên qua đám đông chen chúc rồi nhanh chóng đi lên cây cầu.
Hành lang cây cầu hình vòm chạm khắc hoa văn bạch ngọc, cơn gió đêm từ sông thổi vào khá lạnh nên không một ai nghỉ chân lại trên cầu.
Bước chân của hắn rất lớn, Cẩm Ngu đi theo không kịp, giãy dụa oán giận: “Này… Ngươi đi chậm một chút, chân ta đau!’’
Nếu không phải trâm cài móc phải áo choàng của hắn, nàng sẽ không bao giờ để hắn kéo đi xa như thế.
Đi đến giữa cây cầu hình vòm, Trì Diễn dừng lại.
Cẩm Ngu trực tiếp đập vào lồng ngực hắn, đang muốn cố gắng tránh thoát thì đầu đột nhiên bị một bàn tay rộng lớn giữ lại.
“Đừng nhúc nhích.’’
Giọng nói trầm thấp của người nọ vang lên trên đỉnh đầu.
Giọng điệu của hắn mang theo sự uy nghiêm không thể từ chối, Cẩm Ngu bĩu bĩu môi, trở nên yên tĩnh.
Cơn gió lạnh thổi qua làm tan đi cái nóng khó hiểu trào dâng trong người, đồng thời cũng khiến người ta tỉnh táo đôi chút.
Trì Diễn vén tấm áo choàng phủ trên người nàng ra, vừa rũ mắt nhìn xuống đã thấy tiểu cô nương nghiêng cổ, thân hình nhỏ nhắn rúc vào ngực hắn, tóc tai bù xù, dáng vẻ trông cực kỳ đáng thương.
Hắn im lặng, đưa tay vén mái tóc rối của nàng sang một bên rồi từ từ gỡ chiếc trâm cài đính ngọc trai vướng trên quần áo mình xuống.
Vướng mắc được gỡ bỏ, Cẩm Ngu giống như được phóng thích lập tức lui về phía sau vài bước.
Nàng xoa xoa da đầu bị kéo, đôi môi anh đào hơi mím lại, thấy nam nhân trước mặt vẫn đang cúi đầu gỡ gỡ ngọc châu còn vướng vào sợi chỉ trên quần áo.
Loay hoay gỡ rối một lúc lâu.
“Thật ngốc.’’
Cẩm Ngu không thể nhịn được nữa, ghét bỏ bước lên nhận lấy: “Để ta.’’
Trì Diễn nhíu mày, sau đó lặng lẽ mỉm cười.
Hắn không cẩn thận làm hỏng trâm cài đầu của nàng, lại còn bị chế nhạo, thực sự là một tiểu nha đầu không có lương tâm.
Ánh đèn dầu hai bên bờ sông thấp thoáng xa xa, mặt sông gợn sóng lăn tăn, trên cầu nửa sáng nửa tối, yên tĩnh như cách biệt với thế gian xô bồ.
Cẩm Ngu ghé sát đến trước ngực hắn, chăm chú cẩn thận mày mò trong từng sợi chỉ bạc trên quần áo hắn, lông mi khẽ run rẩy, hiếm khi im lặng ngoan ngoãn.
Giữa bầu không khí mông lung khó hiểu, hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng.
Cảnh xuân tươi đẹp thong thả chảy vào bóng đêm, ánh mắt Trì Diễn ngưng đọng, khoé mắt nhuốm một tầng sáng dịu dàng mơ hồ.
Phát hiện mái tóc nàng hơi rối loạn, hắn vô thức giơ tay lên muốn vuốt lại, nhưng khi còn cách đầu nàng một tấc lại đột nhiên dừng lại.
Đầu ngón tay khẽ động đậy, nhưng cuối cùng lại vờ như không có việc gì thu về.
Không biết đã qua bao lâu, Cẩm Ngu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ngọt ngào mỉm cười: “Ta gỡ được rồi.’’
Nàng giơ chiếc trâm cài đầu trong tay lên, ánh mắt trong suốt tràn ngập sự đắc ý và vui sướng khi thành công.
Cẩm Ngu mỉm cười sửa sang lại mái tóc rối bời của mình, muốn cài chiếc trâm cài tóc bằng ngọc trai lên đầu, đáng tiếc không có gương soi, nên chỉ đành phải một tay cầm trâm, một tay sờ soạng trên mái tóc.
Thấy nàng loay hoay mãi vẫn không cài được, Trì Diễn khẽ nhếch môi, rút trâm cài trong tay nàng ra: “Thật ngốc.’’
Hắn trả lại nguyên vẹn hai chữ này cho nàng.
Cẩm Ngu sửng sốt trong chốc lát, thu lại ý cười trên môi, hừ nhẹ: “Lòng dạ hẹp hòi…’’
Vừa dứt lời, chiếc trâm cài đã nhẹ nhàng cài vào búi tóc của nàng từ ngón tay thon dài của người nọ.
Cẩm Ngu hơi sửng sốt, đưa tay sờ sờ tóc thì phát hiện trâm cài hai bên rất cân xứng.
Nhưng trong lòng nàng vẫn còn mang thù, mím môi, không muốn nói chuyện với hắn, xoay người đi về phía lan can.
Lạnh, thỉnh thoảng còn hít hít mũi một cái.
Bờ vai đột nhiên chùng xuống, trên người khoác thêm một chiếc áo choàng lông cáo, Cẩm Ngu nghi hoặc định quay đầu nhìn lại thì nghe thấy giọng nói uể oải biếng nhác của người nào đó.
“Đừng để bị bệnh nữa, tiền khám bệnh rất đắt.’’
Một chút cảm động vừa mới trào dâng nơi đáy lóng lập tức biến mất, Cẩm Ngu nhíu mày trừng hắn: “Ngươi…’’
Lời nói vừa đến bên miệng đã ngừng lại, Cẩm Ngu nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn nuốt trôi cơn giận này.
Dù sao hắn cũng đã giúp nàng nhiều lần, xem ra vẫn còn có lương tâm, hơn nữa cho dù quốc khố trống rỗng, hắn tuyệt đối cũng không thể thiếu tiền.
Cẩm Ngu quay đầu sang chỗ khác không nói gì, người bên cạnh cũng bắt đầu im lặng.
Sau một khoảng lặng dài, cuối cùng Cẩm Ngu vẫn không nhịn được lặng lẽ nhìn sang, thì thấy nam nhân đang híp mắt lẳng lặng ngắm nhìn sông nước trải dài ngàn dặm.
Tư thế khoanh tay trước ngực của hắn vừa biếng nhác vừa nhàn nhã trước sau như một, tựa như đang hưởng thụ khoảnh khắc yên bình này.
Khuôn mặt với ngũ quan hoàn hảo nghiêng nghiêng phản chiếu nơi đáy mắt, có thể nhìn thấy sống mũi cao thẳng, lông mày kiếm oai hùng, và nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt của hắn.
Ngay cả tóc mai bị gió sông thổi tung bay cũng mang theo vẻ tà mị, quyến rũ.
Không thể phủ nhận rằng, hắn là nam nhân tuấn mỹ nhất mà nàng từng gặp.
Cẩm Ngu nhìn chằm chằm vào hắn đến thất thần.
Trì Diễn cũng không quay đầu lại, nhưng lại giống như biết tất cả.
Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, chậm rãi, trầm thấp nói: “Đẹp không?’’