Lâm Phong tóm mạnh lấy cổ áo của Lôi Dĩ Hằng, đay nghiến. "Chị có biết mình đang nói cái gì không?"
Lôi Dĩ Hằng sợ sệt, mặt tái mét, cả người run lẩy bẩy.
Lâm Phong trước đây vốn có chút lòng thương dành cho Lôi Dĩ Hằng, một cô gái với gương mặt giống cô đến tám chín phần, tài đức đều xứng đáng được tôn trọng, chỉ là kém may mắn mới yêu một người đàn ông tồi như Giang Chấn, vì vậy cô muốn giúp chị được chừng nào hay chừng nấy. Vậy mà tối hôm qua, người phụ nữ này lại dám gọi cho cô, bảo rằng đứa con là của Quách Dư Thành.
Cô giận tới tím mặt, giận tới suốt đêm qua ngủ không ngon.
"Lâm tiểu thư, tôi xin lỗi... Tôi đã luôn lo sợ..." Cả cơ thể Lôi Dĩ Hằng run lên bần bật, chị lắp bắp. "Bởi vì Chấn vốn được chẩn đoán là không thể có con..."
Lâm Phong chứng kiến bộ dạng tiều tụy trên giường bệnh như đang điên loạn của Lôi Dĩ Hằng mà nhất thời không thể tức giận được nữa. Cô thở dài, ngồi xuống ghế ngắm nhìn đứa bé trai kháu khỉnh đang nằm ngủ trong nôi, tặc lưỡi. "Nếu Giang Chấn có đoạn tử tuyệt tôn thật thì chị cũng không thể tùy tiện nói đó là con của Dư Thành được."
Lâm Phong cho rằng Lôi Dĩ Hằng nhất định vì đang quá hoảng sợ nên mới ăn nói lung tung. Cô bắt đầu nói chuyện để khiến cho chị bình tĩnh trở lại. "Chị Lôi, đứa bé này tên là gì?"
"Chưa... Chưa có tên, chưa đăng kí khai sinh... Tôi định đợi Chấn về..." Lôi Dĩ Hằng vẫn chưa hết hoảng sợ, nhưng có một chút đỡ run hơn, chị trả lời. "Tôi gọi thằng bé là Tiểu Khải..."
"Bé sinh được mấy ngày rồi?"
"Hai ngày. Tôi vừa sinh xong liền cho xét nghiệm, hôm qua mới biết kết quả."
"Ừm, Giang Chấn đang đi đâu à?"
"Chấn đi đến Trung Đông một tuần rồi, tôi vẫn nói với anh ấy là tôi chưa sinh..."
Từ từ, Lôi Dĩ Hằng trả lời những câu hỏi của Lâm Phong trong vô thức, cơ thể của chị không còn run rẩy nữa, hô hấp cũng dần ổn định hơn. Có vẻ như chị đã tìm lại được lý trí rồi. Lâm Phong xoay người, bình tĩnh. "Tại sao chị lại cho rằng Tiểu Khải là con của Dư Thành?"
Lôi Dĩ Hằng hạ tầm mắt, giọng vô hồn và thẫn thờ. "Tôi và Chấn bắt đầu quan hệ cũng hơn mười năm rồi, nhưng mãi đến chín tháng trước thì tôi lại đột ngột mang thai. Thời gian khớp với lúc tôi gặp Dư Thành. Bữa tiệc hôm đó là tiệc sinh nhật của một người bạn đại học của tôi, đương nhiên Dư Thành cũng đến dự. Tôi bị chuốc rượu kíƈɦ ŧìиɦ, đúng lúc đó Dư Thành cũng đang uống say, nên là sau đó tôi với cậu ấy..."
"Chị nói dối!" Lâm Phong tức giận đến mức vội vàng đứng phắt dậy, ngắt lời chị. Giọng cô nghẹn cứng, run lên. "Chị với Dư Thành không thể..."
"Chị cũng ước đó không phải là Dư Thành lắm." Lôi Dĩ Hằng bật khóc. "Trước lúc chị mất lý trí thì Dư Thành đã bế chị vào phòng khách sạn, chị quả thật đã làm chuyện đó. Lúc tỉnh dậy chị còn thấy có danh thiếp của Dư Thành để lại..."
"Tuyệt đối không phải! Chị đừng hòng lừa tôi!" Lâm Phong gào lên, bây giờ trông cô còn điên loạn hơn cả Lôi Dĩ Hằng. Mặt Lâm Phong đỏ bừng lên, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối. "Chị âm mưu ly gián tôi và Dư Thành đúng không?"
Lôi Dĩ Hằng khóc không ra hơi, hơi thở dồn dập cầm một tập giấy nhét dưới gối, nhàu nhĩ đưa cho Lâm Phong, run rẩy. "Đây là kết quả xét nghiệm ADN. Chị đã nhờ Hâm Đình lén lấy giúp chị một ít tóc của Dư Thành..."
Lâm Phong ngờ vực nhận lấy tờ giấy kia, cô không dám tin, đọc cẩn thận từng từ, cuối cùng nhìn lại ở phần kết luận, đôi chân Lâm Phong như mất hết trọng lực và sức trụ. Cô cười ngặt nghẽo.
Cô nghĩ về anh, nghĩ về người đàn ông mà cô yêu đó, một người mà cô rất khó khăn để mở lòng. Với Lâm Phong, người đàn ông đó là người tốt nhất, yêu cô nhất, nhất định không vì cô mà làm ra chuyện có lỗi.
"Không được, không được trúng kế! Có thể là ai đó giở trò." Lâm Phong đột ngột bừng tỉnh, tự đánh vào má mình.
"Lâm Phong, mày phải tin tưởng Dư Thành!"Lâm Phong đứng thẳng dậy, hít một hơi thật sâu, ổn định lại cảm xúc. Cô tin Quách Dư Thành, cô tuyệt đối tin tưởng anh!
"Chị Lôi, tôi có thể xin một ít máu của Tiểu Khải để xét nghiệm lại được không?"
Lôi Dĩ Hằng gật đầu. "Được, tôi sẽ gọi y tá lấy máu giúp cô."
...
Lâm Phong trực tiếp nhìn y tá rút một ít máu của đứa bé, cũng trực tiếp theo dõi mọi công đoạn đến khi nó được trao cho cô, để cô chắc rằng sẽ không ai có thể giở trò với cô.
"Dư Thành, em tin anh. Em tuyệt đối tin anh.".
.
.
"Bác sĩ Lưu, bao giờ có kết quả?" Lâm Phong sốt ruột gọi điện cho bác sĩ tư của nhà cô, giọng nói có phần gấp gáp.
"Đại tiểu thư, tối thiểu phải mất sáu tiếng. Cô mới đưa cho tôi thôi mà, tối nay có kết quả tôi nhất định sẽ thông báo cho cô.""Được rồi, bác nhớ tuyệt đối không được để bất kì ai biết chuyện này đấy." Lâm Phong thở dài.
Cô ngắt máy, vứt lên bàn, rồi tự vỗ vào mặt mình. Lâm Phong chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình mất kiên nhẫn đến mức này, ngay từ đầu bác sĩ Lưu đã bảo cô là sáu tiếng sau có mà cô lại không cầm nổi mình liên lạc trước.
Bác sĩ Lưu là bác sĩ tư nhân của Lâm gia, gắn bó với Lâm gia lâu đời và có kinh nghiệm đáng tin tưởng, Lâm Phong tin rằng bác sĩ sẽ cho cô câu trả lời chính xác nhất.
Đột nhiên, điện thoại của cô reo lên, là Quách Dư Thành gọi.
Lâm Phong giật mình, anh gọi đúng lúc cô đang cảm thấy vô cùng không thoải mái. Nhưng rồi cô tự nhủ nhất định phải thật bình thường đối với anh, không được để lộ những biểu hiện bất thường, cẩn thận bắt máy. "Tôi đây, Dư Thành?"
"A Phong, hôm nay có về sớm không? Tôi đang ở gần AG.""Được, tôi xong việc rồi." Lâm Phong ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường vội đứng dậy. Cô quên mất hôm qua có nhờ anh qua đón vì xe cô đang đem đi bảo dưỡng.
"Không cần vội, cứ từ từ." Quách Dư Thành điềm đạm đáp rồi ngắt máy.
Lâm Phong thở dài. Xong việc cái gì chứ? Cô căn bản là vì chuyện đứa bé của Lôi Dĩ Hằng mà không tài nào tập trung làm việc được. Kết cục là nguyên buổi sáng thì ở bệnh viện, buổi chiều thì suy nghĩ linh tinh, lãng phí một ngày thứ hai đầu tuần.
Cô đeo túi xách lên vai, tắt điều hòa, tắt đèn rồi rời khỏi phòng...
.
.
.
"A Phong, có đi ăn gì không?" Quách Dư Thành thấy Lâm Phong im lặng với gương mặt nghiêm nghị đến đáng sợ, liền ái ngại đặt câu hỏi với cô.
"Hả? Không đâu." Lâm Phong từ chối như một bản năng, còn không kịp nhận ra anh vừa hỏi gì. Lát sau, cô cười gượng gạo. "Tôi định tối nay ăn với Dương."
Quách Dư Thành gật gù, nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn Lâm Phong với vẻ không an tâm.
Lâm Phong căn bản không hiểu nổi mình, cô không biết tại sao cô tự nhiên lại dựng lên một cái rào chắn đầy đề phòng với anh như vậy. Cô đang rất bất an với kết quả, bất an với lòng mình, không thể nào thoải mái được.
"Dư Thành." Lâm Phong đột ngột mở lời sau một chặng thời gian dài im lặng. "Hôm trước tôi cùng Hâm Đình đi khám thai, tình cờ gặp Lôi Dĩ Hằng cũng đang khám thai ở đó đấy."
"À, cô ấy chắc bây giờ cũng sinh rồi nhỉ?" Quách Dư Thành vô thức đáp lại.
"Ừm." Lâm Phong gật đầu, rồi cẩn thận lựa chọn từng từ, nói tiếp. "Chị ấy bảo tôi là Giang Chấn rất khó có thể có con, vậy mà vẫn có thể tạo ra kì tích."
Cơ mặt Quách Dư Thành thoáng cứng lại, dù chỉ một khoảnh khắc. Nhưng từng đấy cũng đủ để Lâm Phong kịp nhận ra. Bàn tay cô cuộn chặt lại.
"Đúng là tin vui." Anh mỉm cười đáp, tay xoay vô lăng rẽ vào lối vào nhà cô. Đến trước cửa Lâm gia, anh đạp phanh cho xe giảm tốc độ, từ từ dừng hẳn lại.
Lâm Phong tháo quai an toàn, mở cửa xe bước xuống. Cô toan rời đi, thì bị anh vươn người sang nắm lấy cổ tay cô, dịu dàng. "A Phong, cô nhớ ngày mai chứ?"
Lâm Phong ngây ra chỉ một khắc, rồi chợt nhớ mai đã là lễ Valentine rồi. Cũng chỉ tại ngày hôm nay cô mải suy nghĩ về chuyện kia, nên quên mất ngày hẹn với anh đã đến. Lâm Phong nở một nụ cười với anh. "Đương nhiên."
"Tôi đã chuẩn bị một bữa tối lãng mạn ở trên tầng thượng của tòa nhà hôm trước chúng ta đến. Tôi rất mong đợi câu trả lời của cô, A Phong."
Gương mặt của Quách Dư Thành rất vui, rất háo hức, rất chờ đợi, đột ngột khiến tim cô se lại.
"Lâm Phong, mày thật ngốc. Mày không cần phải xét nghiệm lại làm gì, bởi người đàn ông này sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với mày."Lâm Phong dãn hoàn toàn cơ mặt, mỉm cười rất tươi. "Tôi cũng mong đợi mà. Nhưng ngày mai tôi đi cùng Dương đến gặp đối tác, anh ấy sẽ đưa tôi qua chỗ anh luôn. Nên ngày mai anh không cần đón tôi đâu."
"Được, tôi đợi cô."
Quách Dư Thành quyến luyến buông tay cô ra, rồi nhìn bóng lưng của cô khuất hẳn phía sau bức tường của Lâm gia, mới cho xe chạy đi.
.
.
.
Quách Dư Thành mở ngăn kéo trong hộc bàn phòng riêng, cẩn thận mở chiếc hộp ra. Một cặp nhẫn sáng lên dưới ánh đèn chùm, anh mỉm cười ngắm nhìn nó.
"Đó là cặp nhẫn ruby con đem về từ buổi đấu giá lần trước ở Ý à?" Tiếng gõ cửa vang lên đồng thời cùng với giọng nói ôn nhu của Quách phu nhân.
"Mẹ?" Quách Dư Thành ngẩng đầu nhìn thấy bà, rồi cúi đầu nâng chiếc nhẫn dành cho nữ lên, ngắm nhìn. "Đúng vậy. Hồng ngọc - Ruby - được mệnh danh là vua của giới đá quý, nó rất phù hợp với một cô gái luôn khao khát vị trí cao nhất như Lâm Phong."
Quách phu nhân chứng kiến con trai mình lớn lên hơn ba mươi năm, nhưng chưa bao giờ có thể chứng kiến được sự chân thành của anh dành cho một cô gái nhiều như thế. Hai tuần trước, nghe nói tại buổi đấu giá của một bảo tàng ở Ý có một cặp nhẫn ruby rất quý hiếm, Quách Dư Thành đã lên máy bay bay sang bên đó để đón về cặp nhẫn đó. Ngay bây giờ, trên gương mặt vốn luôn cương nghị và lạnh như băng đó bây giờ đang hiện hữu một nụ cười rất đỗi ôn nhu.
"Con bé đồng ý rồi?"
"Cô ấy bảo ngày mai sẽ trả lời con, nhưng con cảm nhận được câu trả lời của cô ấy rồi. Khi A Phong nói ra, con sẽ cầu hôn cô ấy." Quách Dư Thành đậy chiếc hộp lại, giọng điệu vô cùng hạnh phúc. "Lần đầu con gặp A Phong, ánh mắt của cô ấy rất thờ ơ, không yêu không ghét, như thế nào cũng được, rất khó hiểu và khó đoán. Càng ngày con thấy sự thay đổi rõ rệt trong ánh mắt đó, con tin là trong đó có con."
Quách phu nhân đặt cốc sữa nóng chuẩn bị cho anh lên bàn, trong lòng cũng thấy vui thay. Bà đã luôn chờ đợi ngày này, ngày con trai bà tìm được một cô gái khiến anh thay đổi, ngày cô gái đó dũng cảm mở lòng gật đầu với anh.
.
.
.
Lâm Phong ngâm mình trong bồn nước ấm, thư giãn đến lạ. Trong đầu cô tự nhiên suy nghĩ về chuyện ngày mai sẽ diễn ra lãng mạn như thế nào.
"'Dư Thành, tôi ước gì mình có thể nhận ra sớm hơn, tôi từ lâu đã yêu anh rồi.'" Lâm Phong suy nghĩ một lúc, rồi cất lời. Lát sau lại dừng lại, đắn đo. "Nói như thế có sến quá không nhỉ?"
Rồi cô lại ngẫm nghĩ một lúc.
"'Sự chân thành của ngươi đã chạm đến trái tim của bản cung...' A, không được, thiếu nghiêm túc quá!"
"'Nếu sớm biết có một ngày tôi yêu anh nhiều đến như vậy, tôi chắc chắn sẽ yêu anh từ cái nhìn đầu tiên...' Không không, sao lại dùng ngôn tình rồi, không chân thực chút nào."
Lâm Phong ngồi dậy trong bồn tắm, vắt óc nghĩ ra đủ câu nói phù hợp cho ngày mai, nhưng đắn đo suốt nửa tiếng, nghĩ ra biết bao nhiêu câu vẫn thấy không ổn.
"Tỏ tình mà còn khó hơn suy nghĩ phương án cho công việc nữa..." Lâm Phong càu nhàu.
...
"'Tôi nghĩ câu trả lời anh muốn nghe chính là tiếng lòng của tôi, tôi yêu anh, Dư Thành.' là được nhất rồi. Mình sẽ nói câu đó." Sau hơn nửa tiếng ngâm mình trong bồn tắm, Lâm Phong đã tìm ra câu trả lời thỏa mãn cô nhất.
Cô đứng dậy khỏi bồn tắm, lấy áo choàng tắm khoác lên người, bước ra ngoài phòng.
Sấy tóc được một lúc, điện thoại hiện cuộc gọi đến của bác sĩ Lưu. Cô thản nhiên trượt màn hình, mỉm cười. "Sao rồi? Tôi đã nhầm đúng không?"
...
Chiếc điện thoại trong tay cô rơi xuống giường, vọng lại tiếng nói từ đầu bên kia...
"Vì vậy, tôi có thể khẳng định, hai mẫu ADN cô đưa cho tôi có mối quan hệ huyết thống, họ là cha con..."