"Uyển Tử, làm sao để nhận ra mình đang yêu một người hay không vậy?"
"Cậu cũng ngốc quá rồi, Lâm đại tiểu thư ạ. Rõ ràng cậu đã từng yêu Tư Mã Vu Thần, vậy mà bây giờ ngay cả việc cậu yêu Quách Dư Thành hay chưa cậu cũng không rõ ư?"
"Mình không biết tại sao nữa. Cảm xúc lúc mình ở bên cạnh Dư Thành thì có, nhưng lúc mình muốn đưa ra một câu trả lời, lý trí mình lại cho rằng đó không phải là tình yêu."
...
Lâm Phong vứt điện thoại ra xa, duỗi thẳng người, thở dài. Càng ngày, cô càng băn khoăn hơn về tình cảm của mình, về việc xác nhận cảm xúc của cô dành cho Quách Dư Thành rốt cuộc gọi tên là gì. Ban nãy cũng vì băn khoăn quá nên mới gọi điện cho Triệu Uyển Tử để hỏi han.
Cũng chỉ trách cô là một con người quá duy lý trí, ngay cả chuyện tình cảm cũng để cho lý trí chen vào quá nhiều. Lâm Phong nằm nghĩ một lúc lại thấy chẳng đâu vào đâu, liền tự nhủ đừng nghĩ nữa. "Ngủ nhanh đi Lâm Phong! Sáng mai còn phải đi hẹn hò cùng Dư Thành nữa!"
Lâm Phong đem một chiếc gối khác trùm lên mắt, giữ chặt. Cũng vì ngày hôm nay cô gặp chút rắc rối với dự án mới nên bây giờ cũng đã khá thấm mệt. Đôi mắt Lâm Phong chơm chớp, từ từ lim dim. Cả cơ thể dần thả lỏng, hơi thở cũng đều đều hơn, cô từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trong thâm tâm Lâm Phong vẫn còn văng vẳng lời nói của Triệu Uyển Tử mãi không dứt.
"Phong, tình cảm không thuộc về lý trí. Cậu mãi vẫn chưa đưa ra câu trả lời là do cậu đã tự nhủ trong lòng rất lâu rằng cậu sẽ không thể yêu thêm ai được nữa. Mình muốn cậu lúc bên cạnh Quách Dư Thành, bất kỳ khoảnh khắc nào cậu cảm nhận được rung động của mình, hãy thành thật với cảm xúc, nói với anh ấy rằng cậu yêu anh ấy.".
.
.
Sáng ngày hôm sau, gần đến giờ hẹn, Lâm Phong đứng một lúc lâu trong phòng thử đồ. Sau khi thử qua thử lại, cuối cùng cô cũng quyết định sẽ mặc nữ tính hơn một chút. Một chiếc váy suông trắng đơn giản, chỉ có một chiếc nơ cánh bướm thắt ở cổ làm điểm nhấn. Mái tóc buộc nửa ra sau, phối cùng túi xách đeo chéo của Prada và một đôi sneaker trông khá khỏe khoắn.
Cô nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa mới tới giờ hẹn, nên đành nằm xuống giường lướt SNS gϊếŧ thời gian đợi Quách Dư Thành đến đón cô. Đột nhiên, điện thoại của cô rung lên, là cuộc gọi từ Quách Dư Thành.
Cô vừa bắt máy, đầu bên kia đã văng vẳng tiếng nói áy náy của Quách Dư Thành.
"A Phong, xin lỗi. Sáng nay Hàn gia sang nhà tôi chơi, An An lại kiên quyết xin đi theo, tôi không cách nào từ chối."Hàn An Thẩm?
Lâm Phong nhớ lại về cô em họ của Quách Dư Thành, còn đòi làʍ ŧìиɦ địch của cô dù cô bé chỉ mới mười tuổi... Cô nhớ rằng Quách Dư Thành luôn yêu thích Hàn An Thẩm, vậy nên anh cũng sẽ vô cùng khó khăn để từ chối cô bé.
"A, không sao." Lâm Phong bật cười. "Tôi rất thích Hàn tiểu thư, có cô bé đi cùng cũng vui lắm."
...
Vì lẽ đó, chuyến hẹn hò sáng nay từ hai người phát sinh lên ba...
Hàn An Thẩm đã mười tuổi, nhưng do cách nuôi dạy của hào môn thế gia nên cô bé cư xử cũng có phần trưởng thành hơn so với trang lứa, đã thế còn tiếp chuyện Lâm Phong rất 'ngang hàng phải lứa'. Lâm Phong càng tiếp xúc gần càng nhận ra cô bé có thiên phú của một doanh nhân, thông minh hiểu chuyện.
"Hàn tiểu thư, em bị dính kem ở miệng, chị lau giúp em." Hàn An Thẩm vừa ăn ly parfait dâu tây đầy ụ vừa nói chuyện huyên thuyên. Lâm Phong nhìn thấy bộ dạng rất ra dáng bà cụ non của cô bé liền không nhịn được cười, lấy một chiếc khăn giấy toan giúp cô bé lau.
Hàn An Thẩm giật mình, vội rút gương ra soi, rồi cô bé giật lấy chiếc khăn giấy trên tay Lâm Phong, tự lau. "Chị Phong, đừng coi tôi là con nít."
Lâm Phong bật cười.
"Với cả..." Hàn An Thẩm nói tiếp, nhưng lại bỏ lửng câu, dừng lại như đang suy nghĩ cái gì đó.
"Với cả?"
"Với cả đừng gọi tôi là Hàn tiểu thư. Chị đã để tôi gọi chị bằng tên, thì chị cũng nên gọi tôi là An An. Cả Quách gia và Hàn gia ai cũng gọi tôi là An An, chị muốn gả vào Quách gia thì phải gọi tôi là An An." Gương mặt của Hàn An Thẩm đỏ bừng lên, ngượng ngùng trông đáng yêu vô cùng.
Lâm Phong thật sự sắp xiêu lòng trước cô bé này rồi, liền gật vội đầu. "An An."
Quách Dư Thành chấp nhận làm một người thừa, vừa uống cà phê vừa theo dõi cái cảnh tượng này. Lần đầu gặp, Hàn An Thẩm tỏ ra không thích Lâm Phong, nhưng thật may mắn là những lần sau đó cô bé không còn giữ thái độ tiêu cực với cô nữa. Tuy biểu hiện vẫn đầy gai góc, nhưng có thể nhận ra Hàn An Thẩm rất quý Lâm Phong.
"A Phong, An An lúc trên xe từ Quách gia đến Lâm gia đón cô, đã lên mạng đọc tình hình kinh doanh gần đây của các doanh nghiệp đấy." Quách Dư Thành không nhịn được, kiên quyết phải 'vạch trần' bí mật này của Hàn An Thẩm, hại Lâm Phong được phen ngạc nhiên, còn Hàn An Thẩm đỏ bừng mặt lên xấu hổ.
Cô bé ngượng quá, úp mặt xuống bàn, che kín mặt lại còn kêu lên đầy oan ức.
Lâm Phong gật gù, chẳng trách tại sao cô bé nãy giờ toàn tiếp chuyện cô về chuyện kinh doanh, tuy là những kiến thức cơ bản nền tảng nhưng cũng cập nhật thông tin rất nhanh, và có vẻ cũng biết lựa chọn thông tin để đọc.
"Ai bảo gần đây chị Phong toàn được người ta ca ngợi là doanh nhân trẻ thiên tài chứ?" Hàn An Thẩm lí nhí nói.
Lâm Phong mỉm cười, xoa đầu Hàn An Thẩm. "Em cũng rất giỏi ở độ tuổi này rồi, An An, ghi nhớ và hiểu nhanh. Tương lai chắc chắn em cũng trở thành thiên tài mà."
Hàn An Thẩm chu môi ngẩng đầu lên, ném cái nhìn đầy ngờ vực về độ xác thực của câu nói này. Cô bé liền cảm thấy Lâm Phong cũng không hoàn toàn là cố tình nịnh bợ hay an ủi cô bé, nên tạm nguôi giận, cầm thìa lên ăn nốt cốc parfait.
Lâm Phong càng lúc càng hiểu tại sao Hàn An Thẩm lại được mọi người yêu quý như thế, ngay cả những kiểu người khó tính như Quách Dư Thành và Quách lão phu nhân. Cô bé vô cùng hiểu chuyện, thông minh và sáng dạ, cực kỳ đáng yêu.
...
Cuối cùng, chuyến hẹn hò riêng của Lâm Phong và Quách Dư Thành đã chuyển thành chuyến hẹn hò của những người chị em. Lâm Phong đưa Hàn An Thẩm đi dạo khắp cả khu phố đi bộ, cũng mua tặng cô bé rất nhiều đồ. Quách Dư Thành tuy không phải mở ví, nhưng cũng trở thành chân xách đồ vặt cho hai người.
Dừng lại ở một cửa hàng cosplay, Hàn An Thẩm mới để lộ ra việc cô bé là một Otaku chính hiệu. Gặp đúng thứ mình yêu thích, cô bé liền dành rất nhiều thời gian ở đó, còn không để Lâm Phong yên ổn, liền đem một đống đồ cosplay ướm lên người cô.
Quách Dư Thành cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi. Anh khẽ thở dài ngồi xuống băng ghế chờ phía ngoài cửa hiệu, lôi điện thoại ra lướt lướt mấy bức ảnh anh vừa chụp được. Anh phải thừa nhận Lâm Phong này quả nhiên là mĩ nhân, chụp ở bất kì góc nào cũng rất đẹp, dù anh chỉ dám chụp lén cô nhưng cũng cảm thấy quá tự hào về cô bạn gái này rồi.
"Ừm, có thể làm phiền anh không?" Chen ngang vào quãng thời gian nghỉ ngơi hiếm có của anh, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên bên tai.
Quách Dư Thành chán chường nâng tầm mắt, có hai cô gái tỏ vẻ ngượng ngùng tiếp cận anh, biểu cảm ra sức đáng thương. "Tôi vừa ăn trưa ở trong nhà hàng kia, lúc thanh toán lỡ phát hiện ra ví bị móc mất rồi. Có thể mượn của anh một chút không, chỉ 500 tệ? Sau đó anh cho tôi địa chỉ và số điện thoại liên lạc, chúng tôi sẽ đến trả cho anh."
Quách Dư Thành điềm đạm gạt đi. "Tôi không dùng tiền mặt."
Cô gái kia càng vui vẻ hơn, nhiệt tình quá mức cầm lấy tay anh, kéo dậy. "Vậy anh giúp bọn tôi quẹt thẻ đi. Chúng tôi không phải lừa đảo, nhất định sẽ đem tiền đến trả tận tay cho anh, miễn là anh cho tôi số điện thoại và địa chỉ."
Quách Dư Thành còn chưa kịp phản ứng với cái sự gần gũi quá đột ngột này, một cái gậy mạnh mẽ đập vào mu bàn tay của cô gái kia. Cô ta đau quá, vô thức buông tay Quách Dư Thành ra, chân loạng choạng lui lại vài bước.
"Ban ngày ban mặt, các cô cầm tay bạn trai tôi níu kéo cái gì?"
Hai cô gái kia tái mặt quay lại, lát sau giật mình, lắp bắp. "O... Otaku?"
Mái tóc của Lâm Phong buộc cao hai bím, dùng nơ thắt lại. Trên người còn mặc nguyên bộ đồng phục thủy thủ màu trắng và hồng, đi boots cao và cầm một chiếc gậy 'phép thuật', thẳng thừng đánh vào tay cô gái đó. Mặt Lâm Phong đỏ bừng lên, không biết là do tức giận hay là do ngượng ngùng.
Một cô gái lẩm bẩm nhìn Quách Dư Thành, tỏ vẻ thương hại. "Đẹp trai vậy mà lại yêu Otaku..."
Lâm Phong cười khẩy, rút trong túi ra một xấp cả chục tờ tiền 100 tệ đỏ chót, đập thẳng vào mặt họ. "Otaku thì sao? Tôi giàu. Cầm lấy và khỏi cần trả."
Hai cô gái kia bị dọa ngất, hoảng hồn mà vô thức bỏ chạy, không dám ho he lời nào.
"Sở thích của tôi là cầm tiền đập vào mặt người khác. Chứ không như ai đó, cố tình dây dưa." Lâm Phong cáu bẳn nói, ánh mắt quắc lên lườm Quách Dư Thành.
Hàn An Thẩm từ bên trong cửa hàng cosplay chạy ra, thu lượm mấy tờ tiền Lâm Phong ném rơi trên mặt đất, trả lại cho cô. "Tôi rất thích câu 'Otaku thì sao? Tôi giàu.' của chị đấy."
Lâm Phong đỏ mặt, cười ngượng ngùng nhận lấy xấp tiền kia cất vào túi. Cô tinh ý quan sát thấy Hàn An Thẩm có vẻ không vui, đoán rằng do bị mấy cô gái kia động chạm đến sở thích của mình, may mắn là cô vẫn kịp giúp cô bé trút giận.
"An An, tuyệt đối đừng nghe lời thiên hạ ý kiến gì về sở thích của mình cả. Otaku không phải là chuyện xấu, chỉ cần em giỏi, em có năng lực, không ai dám nghị luận về em." Lâm Phong mỉm cười xoa đầu cô bé, vô cùng chân thành.
Hàn An Thẩm đỏ bừng mặt lên, quay đi. "B... Biết rồi, tôi nhất định sẽ học cách dùng tiền đập vào mặt người khác."
"An An, chị không nghĩ đó là điều đáng học." Lâm Phong cười gượng.
Bất ngờ, Quách Dư Thành mới kịp thời tỉnh khỏi cơn đông cứng, mạnh mẽ đem Lâm Phong ôm chặt vào lòng. Anh chưa bao giờ thấy Lâm Phong mặt đồ cosplay, như thế này cũng quá đáng yêu rồi. "A Phong, đáng yêu chết mất."
"Dư Thành, buông tôi ra!" Lâm Phong đỏ mặt, dãy dụa trong bất lực. "Tôi còn chưa tính sổ anh chuyện để cho mấy con ong bướm đó cầm tay."
"Tôi bị hại mà. Ai biết họ có gan như thế?" Quách Dư Thành lại trưng ra cái ánh mắt long lanh vô tội, rất đáng thương.
"Làm thương nghiệp mà không nhìn nổi tâm tư con người, huống chi trên mặt cô ta ghi rõ hai chữ 'háo sắc'?"
Lâm Phong giận dỗi ra mặt, giọng nói hơi gay gắt, nhưng Quách Dư Thành lặng lẽ úp mặt vào lưng cô, trầm giọng. "Ban nãy cô bảo tôi là bạn trai cô, tôi rất vui."
Tim Lâm Phong khẽ lệch nhịp.
Cô đột nhiên không còn tức giận nữa, đỏ bừng mặt, cầm chiếc gậy 'phép thuật' kia gõ nhẹ vào tay anh. "Ta là chiến binh thủy thủ của tình yêu và công lý. Nhân danh Mặt Trăng, ta sẽ trừng phạt ngươi. Ngươi phải đi rửa tay một trăm lần, sau này không được cho bất kì cô gái nào khác nắm tay nữa, nếu không sẽ không được nắm tay ta."
Quách Dư Thành mỉm cười, ngoan ngoãn. "Tuân lệnh."
...
Trong lòng Lâm Phong lại văng vẳng lời nói của Triệu Uyển Tử.
"Lúc bên cạnh Quách Dư Thành, bất kỳ khoảnh khắc nào cảm nhận được rung động của mình, hãy thành thật với cảm xúc, nói với anh ấy rằng cậu yêu anh ấy."Lâm Phong bật cười, câu trả lời đơn giản như thế này mà tại sao cô lại không chịu hiểu chứ?
"Có lẽ mình thực sự đã động lòng với người đàn ông này rồi..."...
Hàn An Thẩm giương đôi mắt đầy ngưỡng mộ nhìn Lâm Phong, quắn quéo hết cả lên. "Chị Phong, ban nãy trông chị thật giống thủy thủ Mặt Trăng!"
.
.
.
Đưa Hàn An Thẩm đi chơi cũng tiêu tốn của Lâm Phong hết cả một ngày trời. Hai người vừa đem cô bé trả về Hàn gia, Quách Dư Thành chạy xe thêm một quãng để đưa cô về nhà.
Chiếc xe màu đen của anh dừng lại ở trước cổng Lâm gia, anh vươn người sang giúp Lâm Phong tháo đai an toàn. Lúc này, tiếp xúc anh ở một khoảng cách thật gần, Lâm Phong vươn người ra hôn lên môi Quách Dư Thành.
Hành động của cô đột ngột tới mức khiến anh không kịp ngờ. Lát sau, khi rời môi anh, Lâm Phong ôm lấy cằm anh, thủ thỉ. "Dư Thành, tôi nghĩ tôi đã có câu trả lời cho anh rồi."
Quách Dư Thành vui mừng, toan hỏi cô thì Lâm Phong điềm đạm cắt ngang. "Hẹn anh ngày lễ tình nhân, hãy chuẩn bị một thứ gì đó thật lãng mạn, và tôi sẽ trả lời anh."
"Được."
Lâm Phong mở cửa xe, tạm biệt anh rồi bước vào trong nhà.
Cô vừa bước, vừa rút điện thoại ra check thông báo sau một ngày không động tới. Thông báo đến liên tục, trong đó có một tin nhắn đáng ngờ từ một số lạ. Lâm Phong ngạc nhiên bấm vào, lát sau bước chân cô đột ngột dừng lại.
"Lâm tiểu thư, tôi là Lôi Dĩ Hằng. Xin lỗi vì đã làm phiền cô, nhưng tôi đang vô cùng rắc rối. Nếu cô đồng ý giúp tôi, hãy gọi cho tôi"Lâm Phong mới chợt nhớ đến chị, chị có số điện thoại của cô hẳn là từ lần cô đưa danh thiếp cho chị bảo nếu cần thì cứ liên lạc cho cô. Từ sau lần tình cờ gặp chị ở bệnh viện khám thai, cô nghĩ rằng bây giờ chị cũng phải sinh rồi.
Lâm Phong quay số, không đến hai hồi chuông sau, bên kia bắt máy, kèm theo tiếng nói run rẩy và thống thiết của Lôi Dĩ Hằng.
"Lâm tiểu thư, cứu tôi... Chấn sẽ gϊếŧ tôi mất, đứa con của tôi không phải là của Chấn...""Chị Lôi, chị bình tĩnh." Lâm Phong cố gắng tìm cách trấn an. "Chị xét nghiệm rồi? Đứa con là của ai?"
...
"Xin lỗi Lâm tiểu thư, nó là của Dư Thành..."