Thời gian trước, Hoàng hậu có nói với Thái Hòa đế mấy vị hoàng tử Ngũ, Lục, Thất, Bát tuổi cũng đã đến tuổi thành gia lập thất, nàng làm mẫu hậu muốn vì bọn họ lựa chọn tuyển phi. Thái Hòa đế cảm thấy nàng nói cũng có lý, mấy nhi tử này của hắn đúng là nên thành thân rồi liền đồng ý để cho hoàng hậu giúp đỡ mấy vị hoàng tử thu xếp, kết quả cuối cùng, đính hôn với các hoàng tử cơ hồ đều là mấy nhà trong phe Đại hoàng tử Lê Cảnh Ân.

Ngũ hoàng tử mặc dù luyện được một thân võ công tốt, một lòng muốn trở thành đại tướng quân tung hoành sa trường, nề hà tài trí bình thường, không đáng nhắc tới.

Lục hoàng tử không rành chính sự, là một nhân vật phong lưu phong hoa tuyết nguyệt. Thất hoàng tử, thân thể yếu ớt, là một cái ấm sắc thuốc, đương nhiên cũng là văn không thành võ không được, lực ảnh hưởng của mấy vị hoàng tử này đối với triều chính đều rất nhỏ, tất cả đều không được hoàng đế coi trọng, vì vậy hoàng đế cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, tùy ý hoàng hậu giày vò.

Không ngờ hoàng hậu ngày càng táo tợn, còn muốn thông qua quan hệ thông gia trói buộc Lê Hữu Quân, tính toán rành rõi như vậy, hoàng đế làm sao chịu đáp ứng.

Lê Hữu Quân ngữ khí bình thản, nói.

“Nhi thần không dám oán trách mẫu hậu. Chẳng qua là lúc trước phụ hoàng từng hứa hẹn với nhi thần, người được chọn làm chính phi của Khánh vương phủ, là do nhi thần tự mình chọn, không biết phụ hoàng đã quên cái hứa hẹn này hay không?”

“Ha ha, tiểu tử này!”

Thái Hòa đế nhìn Hoàng hậu một cái nói.

“Đây là muốn chiếu tướng trẫm a!”

Hoàng hậu nghe đến đó, sắc mặt không khỏi biến đổi điên cuồng.

Thái Hòa đế đã phối hợp với Lê Hữu Quân, nói.

“Miệng vàng răng ngọc của Trẫm, lời đã nói ra được, còn không tính toán gì sao. Chẳng lẽ ngươi nhìn trúng nữ hài nhi nhà ai sao? Ngươi không ngại nói ra, để cho trẫm nghe một chút.

Lê Hữu Quân đứng dậy lần nữa, thái độ kính cẩn quỳ xuống.

"Bảo Ngân cô nương, đích nữ Định An Hầu phủ, phong hào Hà Xuân Huyện Chủ, phẩm mạo đều tốt, có thể làm lương xứng của nhi thần, nhi thần cực kỳ vừa ý, kính xin phụ hoàng mẫu hậu thành toàn, tứ hôn cho nhi thần.”

Thái Hòa đế cười nói.

"Haha... Ta còn tưởng là người nào, hóa ra là nàng... Bộ dáng tài nghệ đều là lựa chọn tốt nhất, cũng rất xứng với hoàng nhi. Trẫm cũng rất thích nàng...”

Sắc mặt Tiền Hoàng hậu lần nữa biến đổi. Bên cạnh, Trương Hòa sắc mặt cũng đã tái xanh, hai tay nắm chặt lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay đến gãy.

Thái Hòa đế hơi suy nghĩ một chút, nói.

" Mã các Lão xuất thân là Trạng nguyên, là viết văn chương tốt nhất trong nội các. Chiếu thư tứ hôn của Hoàng nhi, liền để Mã các Lão tự mình chấp bút soạn, hoàng hậu cảm thấy như thế nào?”

Hoàng đế đều nói đến phần này rồi, Hoàng hậu đương nhiên không dám làm trái hoàng đế, liên tục nói.

“Bệ hạ suy nghĩ cặn kẽ, như thế rất thỏa đáng.”

Để các Lão tự mình soạn chiếu thư tứ hôn, đây là vinh quang vô cùng, ngay cả thân là con trai trưởng Bát hoàng tử cũng chưa từng nhận được vinh quang như vậy.

Lê Hữu Quân kích động không thôi, vội khấu đầu tạ ơn.

“Tạ phụ hoàng ân điển.”

Thái Hòa đế hắng giọng cười to.

“Lão Thập Nhất ngươi đứng lên đi.”

Lê Hữu Quân đứng dậy, trên mặt không che dấu được lộ ra sắc mặt vui mừng. Thái Hòa đế cũng coi như nhìn ra hắn thật sự thích Hà Bảo Ngân, hắn rốt cuộc vẫn là đau lòng nhi tử cũng âm thầm làm nhi tử cao hứng. Hắn nói.

“Tâm nguyện của ngươi đã đạt thành, tuy nhiên lại cô phụ hảo ý của mẫu hậu ngươi. Trẫm thấy không bằng như vậy đi, sau này chọn người cho hai vị trí trắc phi của ngươi, liền do mẫu hậu ngươi chỉ định, không cho phép ngươi có bất kỳ dị nghị gì nữa.”

Lê Hữu Quân không biết hoàng đế nói lời này là có dụng ý gì. Hắn vừa mới đáp ứng nhạc phụ không nạp thiếp, lại ra con thiêu thân như vậy, Lê Hữu Quân chỉ cảm thấy xui cùng cực, lập tức tranh biện.

“Phụ hoàng, chuyện trắc phi, nhi thần muốn hoãn một chút...”

“Chính phi của ngươi đã thuận theo tính khí của ngươi định ra rồi, chuyện trắc phi ngươi còn muốn khư khư cố chấp?”

Giọng nói của hoàng đế đã có mấy phần nghiêm nghị.

Nếu đổi lại dĩ vãng, dựa vào tính tình của hắn nhất định sẽ liều chết chống chọi, vùng vẫy, nhưng hiện tại hắn sớm hiểu ra, kinh nghiệm đấu tranh chính trị đã vô cùng thành thạo.

“Nhi thần không dám, nguyện ý nghe phụ hoàng mẫu hậu an bài.”

Đáp ứng thì trước tiên có thể đáp ứng, nhưng có vào vương phủ hay không, lúc nào vào phủ, vậy cũng không phải tùy theo Hoàng hậu rồi, một cái trắc phi mà thôi, hắn có biện pháp kéo dài không để cho vào phủ.

Thái Hòa đế hài lòng gật đầu, cười nói.

“Thế này mới đúng.”

Trong lòng Hoàng hậu nhiều ít có chút an ủi. Đối với thái độ chợt mềm chợt cứng của hoàng đế, càng kinh nghi bất định. Đầu óc của nàng nhanh chóng xoay chuyển, đang suy nghĩ chọn trắc phi cho Lê Hữu Quân, bên cạnh Trương Hòa bỗng nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất.

“Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương, thần nữ bất tài... Nguyện gả cho Khánh vương điện hạ làm trắc phi, hầu hạ vương gia và vương phi...”

Hoàng hậu chợt đứng dậy.

“Trương Hòa, ngươi điên rồi! Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không?”

Trương Hòa đường đường là thiên kim đích xuất phủ Thái Phó, lại cam nguyện gả vào vương phủ làm trắc phi? Trắc phi tuy nói là hoàng gia ngọc điệp, nhưng nói toạc ra còn không phải là thiếp. Nàng xuất thân cao quý, lựa chọn như vậy, ngay cả danh tiếng của nội tổ phụ nàng, cữu cữu của Hoàng hậu cũng sẽ bị tổn hại. Vì vậy Hoàng hậu đầu tiên là nhảy dựng lên phản đối.

Hai mắt Trương Hòa đẫm lệ, nàng bắt đầu từ hơn mười tuổi đã ái mộ Lê Hữu Quân, đã sớm mang một mối tình si, vừa rồi trơ mắt nhìn hoàng đế tứ hôn cho Lê Hữu Quân và Hà Bảo Ngân, nàng đau lòng muốn chết, cơ hồ không muốn sống nữa. Nghe thấy hoàng đế nhắc tới chuyện trắc phi, không chút suy nghĩ liền tự tiến cử trước ngự tiền.

Cho dù làm trắc phi, nàng cũng muốn sống ở bên cạnh Lê Hữu Quân. Nàng rưng rưng dập đầu nói.

“Xin hoàng thượng, nương nương thành toàn.”

Thái Hòa đế nhìn nàng, khóe miệng vểnh lên.

“Trương Hòa, chuyện này không phải chuyện đùa, ngươi cần phải suy xét kỹ.”

“Hoàng thượng, thần nữ đã suy xét kỹ. Ngoại trừ Khánh Vương điện hạ, thần nữ ai cũng không gả!”

Hoàng đế cười ha ha.

“Ngươi đã thích Lão Thập Nhất như vậy, vậy thì như ngươi mong muốn đi.”

"Hoàng thượng!”

“Phụ hoàng!”

Hoàng hậu và Lê Hữu Quân hiếm khi đồng lòng một lần, cùng lên tiếng phản đối. Hắn người này chán ghét nhất là người khác can thiệp vào cuộc sống của hắn, hiện giờ hận thấu cô cháu Hoàng hậu cho dù tương lai Trương Hòa thật sự gả vào vương phủ, hắn cũng tuyệt đối sẽ khiến nàng cả đời phòng không gối chiếc.

Hoàng đế khoát tay.

“Trẫm ý đã quyết, liền như thế đi. Trẫm cũng mệt mỏi rồi, các ngươi đi trước đi.”

Thế nhưng Thái Hòa đế không muốn cùng bọn họ nhiều lời thêm, trực tiếp đuổi bọn họ ra ngoài.

Ba người Lê Hữu Quân thối lui khỏi Ngọc Thánh điện. Vốn là một chuyện thật cao hứng, bị hoàng đế làm thành như vậy, tựa như ăn phải ruồi, đừng nói tới có bao nhiêu khó chịu.

Chỉ có Trương Hòa có chút cao hứng, chẳng sợ không được làm chính phi, chỉ cần có thể ở bên cạnh Lê Hữu Quân, nàng liền cảm thấy thỏa mãn. Nàng đi lên trước, ôn nhu gọi một tiếng.

“Vương gia...”

Lê Hữu Quân nghe thấy thanh âm ỏn ẻn mềm mại kia của nàng, toàn thân trực tiếp nổi lên da gà, ghê tởm muốn chết, hắn giơ tay đẩy nàng sang một bên, xoay người rời đi, nhìn cũng không nhìn nàng một cái.

Trương Hòa chỉ cảm thấy một trận bi thương.

Lê Hữu Quân vốn định cầu hoàng đế tứ hôn xong, sẽ lập tức đi nói cho Hà Bảo Ngân, xuất hiện đường rẽ như vậy, hắn có chút nản chí thất vọng, luôn có chút không được hoàn mỹ, liền dẫn Lục Đình về Khánh vương phủ trước.

"Vương gia, trà của người..."

Lục Đình sai người dâng cho hắn rồi một bình trà ngon.

"Ừ... Để đó đi..."

Lê Hữu Quân vừa uống trà vừa thầm nghĩ: Thái Hòa đế cứng rắn đưa Trương Hòa cho hắn, rốt cuộc có mục đích gì đây?

Hoàng đế xảo quyệt, nhiều khi, tâm tư của hắn cũng có rất ít người có thể đoán được.

Càng nghĩ về sau, Lê Hữu Quân cũng lười nghĩ nữa. Thật ra đối với hắn mà nói, trong vương phủ nuôi thêm một nữ nhân, vốn cũng không phải là chuyện gì ghê gớm. Chỉ là lúc trước vừa mới đáp ứng Hà Trí Bình ngày sau chỉ trông coi một nữ nhân là Hà Bảo Ngân mà sống, giờ lại đột nhiên lòi ra một cái trắc phi...

Còn có Hà Bảo Ngân nữa, cùng nàng qua lại đã lâu, hắn hiểu nàng nhất, nếu để nàng biết chuyện trắc phi này, không cần Hà Trí Bình lên tiếng, nàng đã trực tiếp đạp hắn rồi...

Chưa bao giờ Lê Hữu Quân lại cảm thấy đường cùng ngõ hẻm như hiện tại.

"Chết tiệt..."

Lê Hữu Quân suy nghĩ mất nửa ngày cũng không có cách nào, chửi đổng một câu, cuối cùng hắn lựa chọn thẳng thắn, mong sẽ nhận được sự khoan hồng đại lượng. Nghĩ là làm, hắn nhanh chóng thay y phục, đi tới Định An Hầu phủ.

Hà Bảo Ngân đang thiu thiu ngủ, nghe thấy thanh âm đẩy cửa sổ ra, sau đó liền có một người mang theo một trận gió lạnh tiến đến, vén chăn mền của nàng lên chui vào trong chăn, vươn một đôi tay mạnh mẽ hữu lực ra ôm nàng vào trong ngực, sau đó hôn một cái ở trên gò má của nàng.

"Huynh tới rồi..."

Ôm mỹ nhân trong ngực, toàn bộ tinh thần của Lê Hữu Quân đều có chút thấp thỏm, nói.

“Một cái tin tức tốt, một cái tin tức xấu, nàng muốn nghe cái nào?”

Hà Bảo Ngân khẽ cựa mình, tìm một vị trí thoải mái nằm lại, nói.

"Tin xấu đi..."

(còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play