Hà Trí Bình nhìn bộ dáng mong chờ của hắn, mỉm cười nói.

“Nếu hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương không phản đối, vương gia tùy thời có thể đến lấy thiếp canh của Bảo Ngân”

Trên mặt Lê Hữu Quân lộ ra vẻ mặt mừng như điên, hắn đứng dậy, vái chào thật sâu.

“Tạ ơn bá phụ thành toàn, ta ngày sau chắc chắn sẽ chiếu cố tốt Bảo Ngân, sẽ không để ngài thất vọng.”

Thoáng cái ngay cả xưng hô cũng thay đổi. Hà Trí Bình mặt mỉm cười đỡ hắn đứng lên. Chuyện này cuối cùng hết thảy đều kết thúc, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tin tức Hà Trí Bình đáp ứng gả nữ nhi bảo bối cho Khánh vương gia, rất nhanh liền truyền khắp phủ. Lúc đó Hà Bảo Ngân đang ở trong viện của mình lo lắng đợi tin tức, Dương Thu như một trận gió chạy vào, lớn tiếng nói.

“Tiểu thư, đồng ý, lão gia đồng ý rồi..."

Hà Bảo Ngân mừng rỡ, lại còn miễn cưỡng bảo trì một chút rụt rè.

“Đồng ý cái gì?”

“Lão gia đáp ứng gả ngài cho Khánh vương điện hạ rồi.”

“Thật sự ư?”

Hà Bảo Ngân vui mừng không thôi, thoáng cái đứng lên.

“Chúc mừng tiểu thư, rốt cuộc tâm nguyện đạt thành.”

"Chúc mừng tiểu thư..."

Dương Nhung và Đường Yên cũng ở một bên cười nói. Chủ tớ các nàng sớm chiều chung đụng, đương nhiên biết Hà Bảo Ngân và Lê Hữu Quân có tình cảm từ lâu. Hơn nữa hai người vẫn lén hẹn hò như vậy, Hà Bảo Ngân nếu không thể gả cho hắn, cái loại tình huống này sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Hà Bảo Ngân cũng không che dấu nữa, gương mặt hiện lên nụ cười thật tươi.

Lê Hữu Quân cùng Quốc Công lão phu nhân rời khỏi Định An Hầu phủ.

Quốc Công lão phu nhân thấy bộ dạng hắn hưng phấn, không khỏi có chút buồn cười. Ngoại tôn này của bà đừng nhìn mặt ngoài thoạt nhìn có chút hung bạo, nhưng lòng dạ thật ra rất sâu, bà vẫn là lần đầu thấy hắn lộ tâm tư ra ngoài như vậy.

"Cao hứng như vậy ư?”

Quốc Công lão phu nhân nhìn bộ dáng vui vẻ muốn nhảy lên kia của hắn, không nhịn được nói.

Lê Hữu Quân cười to, gật đầu.

“Tâm nguyện to lớn đã nhiều năm một khi đạt thành, đương nhiên cao hứng!”

Quốc Công lão phu nhân bỗng nhiên nở nụ cười.

“Ta nói tiểu tử ngươi, thì ra là nhớ thương tiểu cô nương người ta nhiều năm rồi.”

Lê Hữu Quân lại cười không nói như ngầm thừa nhận, trong lòng thì âm thầm tự nói, ba năm, cũng là số nhiều nhỉ, hắn cảm thấy quá dài đi.

Lê Hữu Quân một đường tiễn Quốc Công lão phu nhân tới Thành quốc công phủ, cảm giác hưng phấn trong nội tâm vẫn khó có thể ức chế. Muốn tìm người chia sẻ, nhưng hắn ngoại trừ thủ hạ, chính là địch nhân, bằng hữu căn bản cũng không có mấy. Có một Võ Cảnh thì hiện giờ đang đi theo đoàn đưa Tam công chúa tới Thương Quốc rồi.

Lê Hữu Quân quyết định chắc chắn, dứt khoát đi vào cung, van xin hoàng đế tứ hôn cho mình. Hôm nay liền xác định chuyện này.

Vốn nên tìm thời cơ hoàng đế tâm tình tốt đi nói chuyện này, tỷ lệ thành công sẽ lớn hơn một chút. Chẳng qua Lê Hữu Quân thật sự là lòng như lửa đốt, ngay cả một giây một phút cũng không muốn trì hoãn nữa.

Vào cung, hắn đi thẳng tới Ngọc Thánh Điện gặp Thái Hòa Đế. Phát hiện Hoàng hậu đã ở đây, bên người nàng một thiếu nữ mặc áo váy màu hồng đỏ, bộ dạng mắt sáng răng trắng, cực kỳ xinh đẹp, chính là Trương Hòa.

Trương Hòa vừa nhìn thấy thiếu niên anh tuấn cao ngất đi tới, ánh mắt liền dính ở trên người của hắn, không thể rời đi nổi. Nàng bình thường không ít lần dây dưa Lê Hữu Quân. Lê Hữu Quân quả thực ghét cay ghét đắng nàng, chỉ sợ tránh không kịp, không nhìn thẳng ánh mắt của nàng.

Lê Hữu Quân hành lễ xong, Nghiêm công công tự mình đưa đến một cái ghế, để cho Lê Hữu Quân ngồi ở phía dưới Thái Hòa đế.

Thái Hòa đế nhìn hắn, ánh mắt ôn hòa.

“Lão Thập Nhất, ngươi tới vừa vặn. Trẫm cùng hoàng hậu đang nói chuyện của ngươi đây.”

Ánh mắt của Lê Hữu Quân rơi vào trên mặt Hoàng hậu, ánh mắt bắt đầu trở nên sâm lãnh, thản nhiên nói.

“Mẫu hậu bận rộn hôn sự của Bát ca, còn muốn quan tâm nhi thần, thật là cực khổ.”

Hoàng hậu thấy hắn âm dương quái khí, cũng không rõ hắn có phải là đang nói mát không. Vẻ mặt vẫn tươi cười nói.

“Lão Thập Nhất, huynh đệ các ngươi tuổi không kém bao nhiêu. Hiện giờ mấy vị ca ca trước ngươi đều đã chỉ hôn, chỉ còn lại có hai người ngươi và Lão Thập hôn sự còn chưa sắp xếp. Bổn cung là mẫu hậu của ngươi, đương nhiên hẳn là phải phí chút tâm tư.”

Lê Hữu Quân nhíu chân mày, tốt lắm Hoàng Hậu tay cũng thật dài, hiện giờ ngay cả hôn sự của hắn cũng muốn nhúng tay vào rồi.

"Phụ Hoàng..."

Hoàng đế phất tay, cắt ngang lời của hắn.

“Để mẫu hậu ngươi nói cho hết lời!”

Trên mặt Hoàng hậu lộ ra một nụ cười đắc ý.

“Trong nhiều nhi tử của Bệ hạ như vậy, tính ra vẻ ngoài Lão Thập Nhất tốt nhất, lại là người tài giỏi, từ lúc chấp chưởng Đông Doanh và Cẩm Y Vệ, bệ hạ cũng càng ngày càng nể trọng ngươi, Lão đại lại càng không ít lần khen ngợi ngươi ở trước mặt Bổn cung, nói ngươi ban sai ngày càng lão luyện, tương lai tất sẽ thành thần tử cánh tay đắc lực của quốc gia...”

Đầu tiên là khen Lê Hữu Quân một trận vẻ ngoài, sau đó lời nói xoay chuyển, nói với Thái Hòa đế.

“Bệ hạ, nhân tài phẩm cách xuất chúng như Lão Thập Nhất, ở kinh sư tìm một cô nương xứng đôi với hắn lại cực kỳ không dễ dàng đây.”

Thái Hòa Đế gật đầu.

"Đúng vậy... Trẫm cũng có chút nhức đầu đây..."

Hoàng hậu cười nói.

“May mà, Bổn cung cuối cùng tìm được rồi một người. Chính là Trương Hòa...”

Nàng dùng một ngón tay chỉ Trương Hòa. Trương Hòa khẽ cúi đầu, giả bộ ngượng ngùng.

Khóe miệng Lê Hữu Quân đã không che dấu chút nào phủ lên một tia cười lạnh. Ánh mắt hắn đảo qua trên người Trương Hòa một vòng.

"Ồ..."

Hắn hơi ồ lên một tiếng kéo dài, tính toán thật hay... Hắn thật muốn tặng cho Hoàng hậu một tràng pháo tay khen ngợi.

Hoàng hậu làm bộ nhìn không thấy gì, tiếp tục nói.

“Trương Hòa là chất nữ của Bổn cung, không phải là Bổn cung nói chuyện giúp người trong nhà. Nàng chẳng những bộ dáng tốt, hơn nữa tính tình dịu hiền, cầm kỳ thư họa không dám nói mọi thứ tinh thông, nhưng cũng là mọi thứ đều có thể tới được. Hiện giờ Lão Thập Nhất đường đường là thân vương tôn sư, Cũng không phải là nữ hài nhà sa cơ thất thế nào có thể tùy tiện làm chính phi được, cũng chỉ có xuất thân như Trương Hòa, mới xứng làm chính phi của hắn, ngài nói có đúng hay không hoàng thượng?”

Còn muốn đem Trương Hòa gả cho Lê Hữu Quân làm chính phi của hắn. Thái Hòa đế ý vị thâm trường nhìn Lê Hữu Quân một cái, lập lờ nước đôi nói.

“Trương Hòa quả thực là cô nương không tệ. Nhưng đại sự như vậy, còn phải hỏi qua bản thân Lão Thập Nhất mới được.”

Sắc mặt Hoàng hậu biến hóa, nàng vốn định đem hoàng đế ra, thúc đẩy cửa hôn sự này.

Lê Cảnh Ân và Hoàng hậu hai người lại thương lượng, quyết định tìm cách đem Trương Hòa gả cho Lê Hữu Quân, thông qua quan hệ thông gia mượn trợ lực. Thật sự không được, cũng có thể ra lệnh Trương Hòa giám thị Lê Hữu Quân cho nên hoàng hậu mới gào thét trực tiếp dẫn Trương Hòa tới trước mặt hoàng đế.

Lê Hữu Quân nhếch khóe môi, trực tiếp cự tuyệt nói.

“Hòa cô nương trên trời còn hiếm có như thế, trên mặt đất nhất định là nhân vật tuyệt không có, nhi thần sợ là hưởng không nổi, vẫn là xin mẫu hậu chọn giai tế khác cho nàng đi.”

Hoàng hậu không ngờ hắn ngay trước mặt hoàng đế, thế nhưng cự tuyệt triệt để như vậy, sắc mặt nhất thời trở nên hết sức khó coi. Trương Hòa vốn là khuôn mặt thẹn thùng, giờ phút này cũng là mất hết huyết sắc, đưa tới cửa như vậy, lại bị cự tuyệt trực tiếp, mặt mũi của nàng coi như là hoàn toàn mất hết.

Hoàng hậu chịu không nổi, ném đá giấu tay phát tác nói.

“Tốt tốt tốt, hiện giờ ngươi cánh cứng cáp rồi, ngay cả Bổn cung đều không để vào mắt.”

Thái Hòa đế thở dài, bảo vệ mặt mũi Hoàng hậu, nói.

“Lão Thập Nhất sao lại nói chuyện với mẫu hậu ngươi như thế?”

Lê Hữu Quân chợt đứng dậy quỳ xuống.

“Phụ hoàng, Thái hậu năm xưa giúp ta định hôn cùng Ninh Duy quận chúa, nhưng đại ca lại cùng nàng tư thông. Hoàng hậu nương nương khi đó nói, hai người họ là lưỡng tình tương duyệt. Còn nói cái gì mà 'ép dầu, ép mỡ, ai nỡ ép duyên' để khuyên Thái hậu thành toàn cho hai người bọn họ..."

Hắn nói đến đây bỗng dừng lại, cười lên một hồi vang dội, ánh mắt có chút đỏ lên, lạnh lùng, châm chọc mà nói tiếp.

"Hiện giờ Hoàng hậu nương nương hỏi cũng không hỏi nhi thần một tiếng, lại. Muốn đem chất nữ nhà mẹ đẻ của nàng nhét vào trong phủ nhi thần... Có phải là có chút khinh người quá đáng rồi không?”

Chuyện của Lê Cảnh Ân đoạt vị hôn thê của Lê Hữu Quân là có thật. Trong chuyện này Hoàng hậu đuối lý trước, hiện giờ lại nhúng tay hôn sự của Lê Hữu Quân thật có chút không thể nào nói nổi.

Thái Hòa đế thấy nhi tử giận đến mức mặt trướng tím, toàn thân run rẩy, không khỏi cực kỳ đau lòng. Hắn xưa nay biết tính tình của nhi tử này, chưa bao giờ biết nhẫn nhục chịu đựng, ngươi cho hắn bao nhiêu áp lực, hắn sẽ bắn ngược lại bấy nhiêu. Cho nên hắn hôm nay va chạm Hoàng hậu, Thái Hòa đế cũng không cảm thấy kỳ quái chút nào. Mà loại tính tình này của hắn, Thái Hòa đế không cho là ngỗ ngược, ngược lại còn rất thích.

Hắn lại không biết, Lê Hữu Quân cũng không phải là không biết đối nhân xử thế, mà chẳng qua là ở trước mặt hắn biểu hiện ra “Không biết đối nhân xử thế” mà thôi.

Hắn liền tự mình đưa tay kéo Lê Hữu Quân lên, vỗ vỗ bờ vai của hắn, tỏ vẻ trấn an. Hắn cười nói.

“Ngươi không nên trách hoàng hậu, chuyện này nàng mặc dù nóng nảy một chút, nhưng là tóm lại là vì tốt cho ngươi.”

"À..."

Lê Hữu Quân chỉ mỉa mai à một tiếng, không nói thêm điều gì.

Hoàng hậu lại lộp bộp một chút, lời nói này của hoàng đế mặc dù vẫn có vài phần mịt mờ, nhưng ai không nghe ra trong lời nói của hắn có bất mãn với hoàng hậu chứ?

(còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play