Hà Bảo Ngân nhìn Nhị Khanh, ánh mắt lạnh lẽo, khóe môi cong lên một nụ cười mỉa mai.

"Ta hại tiểu thư nhà ngươi? Ta hại nàng cái gì?"

"Bảo Ngân a Bảo Ngân... Những tưởng ngươi tốt với tỷ tỷ mình nên mới cho mượn đại phu, ai mà có thể ngờ, ngươi lại ngấm ngầm để nàng pha độc hại người... Tiểu thư nhà ta uống xong thuốc của nàng kê, bệnh tình nhìn như giảm, nhưng không hề, đêm vừa xuống nàng đã phát điên rồi..."

Tiếng nàng ta gào rất to, bên ngoài cũng đã có rất nhiều người kéo tới xì xào, trỉ trỏ.

"Tránh ra... Vinh vương, tới..."

Lê Hưng Vinh từ trong đám đông đi ra, Nhị Khanh thấy hắn đi tới, vội vàng hấp tấp nhào tới, nói.

"Vinh vương điện hạ, xin người hãy làm chủ cho tiểu thư nhà nô tỳ..."

Lê Hưng Vinh sắc mặt âm trầm nhìn chăm chăm vào Hà Bảo Ngân, giọng nói tàn nhẫn.

"Hà Bảo Ngân ngươi thật to gan, dám ở ngay dưới mí mắt thánh thượng hạ độc hại người. Mà người này còn là tỷ tỷ của mình, lòng dạ ngươi thật hiểm độc..."

Hà Bảo Ngân khẽ cau mày, nhìn hắn.

"Vinh Vương điện hạ, phiền ngài chú ý từ ngữ..."

"Chú ý từ ngữ... Haha... Khẩu khí thật tốt, không hổ là người có gan lớn..."

Lê Hưng Vinh trào phúng nói một câu, sau đó hắn lại nhìn sang mấy người bên cạnh, lạnh lùng ra lệnh.

"Người đâu, mau tới bắt nữ nhân lòng dạ rắn rết này lại cho ta..."

"Để ta xem, ai giám động tới nàng..."

Lê Hữu Quân vừa từ chỗ của Thái Hòa đế trở về, liền nhận được tin Hà Bảo Ngân gặp chuyện rắc rối liền chạy tới.

"Thập nhất đệ... Nữ nhân này lòng dạ hiểm độc, hãm hại tỷ tỷ trong nhà, ta phải bắt nàng về tra án..."

Lê Hưng Vinh thấy Lê Hữu Quân tới, mắt tối xuống mấy phần, làm bộ trấn định nói.

Lê Hữu Quân cười lạnh một tiếng, tiến lên bảo hộ Hà Bảo Ngân ở phía sau của mình, tầm mắt lạnh lẽo đảo qua tất cả những người có mặt một vòng, dừng lại trên người Nhị Khanh.

Nhị Khanh bị hắn nhìn, sống lưng lạnh lẽo, cả người khẽ run lên sợ hãi.

"Khánh Vương điện hạ..."

"Là ngươi tự mình tới thỉnh nhờ nha hoàn thiếp thân của Bảo Ngân tới xem bệnh cho tiểu thư nhà ngươi, giờ lại chính ngươi chạy tới chỗ này náo loạn nói nàng hại người?"

Lê Hữu Quân mỉa mai, hắn hơi dừng lại một chút, nhếch khóe môi, nói tiếp.

"Các ngươi cho rằng, đầu óc của người nào cũng là để trang trí như các ngươi thôi hay sao. Bảo Ngân muốn hại người lại đi làm công khai như vậy?"

Lê Hưng Vinh cảm thấy da mặt mình thật nóng rát, khi nhận được tin tức Hà Lưu Ngọc truyền tới, hắn đã cảm thấy lấn cấn, không ổn, nhưng do Hà Lưu Ngọc đã làm một nửa, còn có sự trợ giúp của vương phi nhà hắn nên Lê Hưng Vinh không thể không theo các nàng. Bọn họ chính là châu chấu trên cùng sợi dây rồi.

"Lão thập nhất, ta khi nãy đã cho thái y đi qua kiểm tra, đích thị là ở trong thuốc do thị nữ tên Đường Yên kê cho Lưu Ngọc tiểu thư có chất độc kích thích thần kinh..."

Lê Hữu Quân nhìn hắn cười như không cười, nói.

"Tứ ca, ta biết huynh đau xót nữ nhân của mình nhưng không thể nào mù quáng tới như vậy. Chi bằng thế này đi, ta đi nhờ phụ hoàng tới làm chủ một phen..."

"Khánh Vương điện hạ, chuyện này cũng không có gì lớn làm sao giám làm phiền đến thánh thượng cơ chứ..."

Hà Kính Triển từ bên cạnh đi tới, chắp tay hướng Lê Hữu Quân. Hắn ta tỏ vẻ ái ngại, nhìn sang Hà Bảo Ngân.

"Bảo Ngân... Ta biết con không thích bọn ta. Nhưng nói gì thì nói chúng ta cũng là người một nhà, 'một giọt máu đào hơn ao nước lã', lần này đại bá sẽ chuyện lớn hóa nhỏ, không so đo cùng ngươi, ngươi về sau không nên như vậy nữa..."

Hà Bảo Ngân cong cong khóe môi, hai mắt tròn xoe, lấp lánh, ngây thơ nhìn Hà Kính Triển.

"Đại bá, người đang nói gì vậy? Sao con không hiểu? Con có làm cái gì đâu mà đại bá phải chuyện lớn hóa nhỏ?"

Hà Kính Triển khẽ lắc đầu, thở dài một hơi, bộ dáng trưởng bối đau lòng nhìn nàng.

"Tuổi nhỏ không hiểu chuyện... Haizzz... Trở về ta vẫn nên nói chuyện cùng phụ mẫu của con, họ đã quá nuông chiều con rồi..."

"Ta thấy không cần trở về đâu, nhân thể có nhiều người ở nơi này, hay là đại huynh cứ nói đi, xem ta nên sửa đổi cách dạy dỗ con cái thế nào cho phải?"

"Đúng vậy đại bá..."

Hà Trí Bình và Hà Trí Quang đứng một bên, đến bây giờ mới lên tiếng.

Sự xuất hiện của hai người khiến Hà Kính Triển có chút kinh ngạc. Trước khi tới, hắn đã cố ý điều tra một chút, biết được Hà Trí Bình cùng Hà Trí Quang có việc đã rời đi từ sau khi trận đấu bắn cung kết thúc, phải qua hai hôm nữa mới trở về, vậy tại sao bọn họ lại ở nơi này.

"Tam đệ...Trí Quang... Hai người..."

Nhìn thấy sắc mặt Hà Kính Triển thay đổi liên tục, Hà Trí Quang cười lạnh một tiếng, mỉa mai, nói.

"Sao vậy đại bá, phụ tử chúng ta xuất hiện ở nơi này khiến đại bá chột dạ hay sao?"

"Ta ta..."

Hà Kính Triển lắp bắp đảo mắt nhìn về phía Lê Hưng Vinh cầu cứu hắn ta.

Lê Hưng Vinh bất mãn trong lòng vì cái sự ngu xuẩn kia của Hà Kính Triển, hận không thể tiến lên đạp cho hắn mấy cái.

"Nếu Bảo Ngân tiểu thư không biết sai mà hối cải, chúng ta vẫn là nên theo ý của Thập nhất đệ, thỉnh phụ hoàng làm chủ một chuyến đi thôi."

Lê Hưng Vinh thầm nghĩ chính mình đã động chân, động tay vào sự tình, nháo lớn một chút cũng không vấn đề, đến lúc ấy tang chứng vật chứng rõ ràng, hắn không tin Hà Bảo Ngân có thể chạy thoát, nàng ta ngã ngựa, với bản tính nóng như lửa kia của Lê Hữu Quân, hắn tin rằng sẽ có kịch hay để xem rồi...

Rất nhanh Thái Hòa đế đã cho truyền tất cả những người liên quan tới sự tình, đi tới hành cung của mình.

"Ta đã nghe qua sự tình, Hà Xuân huyện chủ, ngươi có gì để biện minh cho mình hay không."

Hà Bảo Ngân ở chính giữa điện, khom người hành lễ, sau đó rõ ràng trình bày lại sự tình.

"Bệ hạ, thần nữ đã trình bày hết thảy sự tình, khẩn xin bệ hạ minh xét..."

Thái Hòa Đế đối với Hà Bảo Ngân ấn tượng không tệ, nhất là qua sự tình ban sáng, nàng đã giúp Đại Nam thắng đẹp một trận, hắn đối với nàng càng hài lòng hơn mấy phần.

"Được..."

Bên ngoài một hộ vệ tiến vào, chắp tay bẩm báo.

"Khởi bẩm hoàng thượng, Hà Lưu Ngọc tiểu thư đã được đưa tới ạ..."

Thái Hòa Đế phất tay, nói.

"Dẫn nàng vào..."

Hà Lưu Ngọc được hai thị nữ dìu vào trong, sắc mặt nhợt nhạt, trên trán được băng lại vẫn thấp thoáng nhìn thấy máu đỏ.

"Tiểu nữ tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế... vạn... vạn... tuế..."

Thái Hòa Đế hơi nhăn mày nhìn sang hai thái y bên cạnh, ra lệnh.

"Các ngươi bắt mạch cho nàng..."

Hai thái y không giám chậm chễ vội vàng lĩnh mệnh tiến lên.

Cả hai chăm chú bắt mạch, sau đó lại nghiên cứu đơn thuốc do Đường Yên kê cùng bã thuốc bên cạnh.

Sau một thời gian nghiên cứu tất cả, hai thái y ái ngại, chắp tay, hướng Thái Hòa Đế bẩm báo.

"Khởi bẩm hoàng thượng, Lưu Ngọc tiểu thư đang mang thai, nay lại trúng độc Trí Khinh, e rằng..."

Thái y vừa dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc đưa mắt mà nhìn nhau.

"Có thai..."

"Có thai..."

Hà Lưu Ngọc cũng mở to mắt, tay vô thức đưa lên xoa nhẹ bụng mình.

Lê Hưng Vinh trong lòng cũng nhộn nhạo không kém, tiến lên giục thái y.

"Có gì ngươi mau nói đi..."

Thái y e ngại, suy tư một chút mới nói tiếp.

"Hà Lưu Ngọc tiểu thư trúng độc Trí Kinh, tuy rằng đã được giải độc kịp thời nhưng đứa nhỏ e rằng không giữ được..."

Hà Lưu Ngọc nghe thái y nói, kinh ngạc mà ngẩng đầu, nàng ta như không thể tin nổi những gì mà mình vừa mới được nghe.

Hai tay Hà Lưu Ngọc nắm chặt, nàng ta không biết mình mang thai nên mới mạo hiểm lấy thân mình ra làm bẫy, nhưng hiện tại...

Hà Lưu Ngọc oán hận nhìn Hà Bảo Ngân, ánh mắt sắc như đao muốn băm vằm Hà Bảo Ngân ra ngàn mảnh, tự nghĩ. "Tất cả là tại nàng ta, với y thuật của Đường Yên không thể nào không biết mình mang thai, ấy vậy mà không nói cho mình. Tất cả là do con tiện nhân này muốn hại nàng..."

Càng nghĩ oán hận trong lòng Hà Lưu Ngọc càng dâng cao, nàng ta hai mắt vằn đỏ, lao tới Hà Bảo Ngân.

"Là ngươi, chính là ngươi hại ta...Ta phải giết chết ngươi..."

Lê Hữu Quân vẫn luôn ở bên cạnh Hà Bảo Ngân, thấy Hà Lưu Ngọc phát điên lao tới hắn nhanh chóng bảo hộ nàng vào trong ngực mình tránh qua một bên.

Hà Lưu Ngọc rất nhanh đã bị mấy thị nữ ngăn lại, ánh mắt nàng ta long lên sòng sọc nhìn Hà Bảo Ngân, hai hàm răng nghiến vào nhau vang lên ken két.

Hà Bảo Ngân từ trong người Lê Hữu Quân tránh ra, nhìn Hà Lưu Ngọc nói.

"Lưu Ngọc tỷ, tỷ nói ta hại tỷ, ta là làm sao mà hại tỷ vậy? Độc kia không phải là ta hạ, tỷ biết mà, ta vô tội nha..."

Hà Lưu Ngọc bị người giữ chặt càng cuồng nộ.

"Ngươi tại sao khi ấy không nói cho ta, là ta đã mang thai..."

Hà Bảo Ngân một mặt mộng bức, vô tội nói.

"Vì sao chứ? Ta khi ấy không nói ra là muốn tốt cho tỷ mà..."

Nàng hơi dừng một chút, day day trán, lại nói tiếp.

" Tỷ là một hoàng hoa khuê nữ, chưa xuất giá mà mang thai, ta thân là muội muội dĩ nhiên phải giúp tỷ che giấu rồi, khi đó tỷ kích động, không kiểm soát được hành động, ta muốn đợi tới khi tỷ tỉnh táo, bình tĩnh mới nói với tỷ nha..."

Hà Lưu Ngọc nghe nàng nói đầu óc trở lên trống rỗng, ánh mắt không tin tưởng nhìn nàng.

"Không đúng, chắc chắn là ngươi biết ta có ý dùng khổ nhục kế, tự mình dùng độc nên ngươi mới không nói cho ta. Ngươi thật nham hiểm, ngay cả một sinh linh chưa thành hình cũng không tha..."

(còn tiếp)

T/g: Cuối năm công chuyện bận rộn nên ra chương hơi chậm một chút, mọi người hết sức thông cảm cho mình nhé... Yêu mọi người.

CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play