Quả nho trên búi tóc của nữ tử quá nhỏ, tất cả những người ở bên ngoài đều nhịn không được lên tiếng kinh hô, đổ mồ hôi thay những nữ tử làm bia sống này.
Sợ hãi của con người, đại đa số đến từ chính sự không xác định đối với thứ không biết. Quả nho này quá nhỏ, mấy nữ tử Hoa Quốc càng lúc càng mất bình tĩnh, chân tay đã bắt đầu lạnh toát, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, đâu có còn sự bình tĩnh như hai lần bắn trước nữa.
Bên phía nam nhân, để bắn rơi quả nho nhỏ bọn họ được đổi sang một cái cung nhỏ, một ngân tiễn rất mảnh,
"Tùng... tùng..."
Một hồi trống vang lên, mấy nam nhân đồng thời thúc ngựa, giương cung.
"Ụp..."
Hà Lưu Ngọc ở thời điểm nhìn thấy Lê Hưng Vinh kéo cung tên, đã trực tiếp ngất xỉu, ngã xuống mặt đất. Lê Hưng Vinh bắn trượt, mày kiếm nhíu chặt, có chút bất mãn nắm chặt cây cung.
Bên cạnh Ngũ hoàng tử, nhị hoàng tử của Hoa Quốc cùng hai vị tướng quân của bọn họ cũng đã giương cung phóng tên.
"Sưu... Sưu..."
"Á..."
"Không..."
"Đừng..."
"Ụp..."
Ở thời điểm ngân tiễn xé gió lao về phía trước, bốn nữ tử của Hoa Quốc những tưởng tinh thần sắt thép, cuối cùng cũng không thể đứng vững, đồng loạt ngã xuống đất.
Lê Hữu Quân nhìn một màn này, ánh mắt không tự chủ dâng lên một tia lo lắng nhìn về phía Hà Bảo Ngân. Nhưng ở tình thế trước mắt hắn chỉ có thể cầm cung tiễn, thúc ngựa chạy ra ngoài vòng tròn.
Ngựa dưới sự điều khiển tinh chuẩn của hắn, chậm rãi tăng tốc, hóa thành một trận cuồng phong, tốc độ, chạy ra cách hơn trăm bước, hắn cũng không thúc ngựa quay lại, lượn một vòng, mà là đưa lưng về phía Hà Bảo Ngân tay trái chợt cầm dây cung kéo ra vòng cung, sau đó bỗng nhiên xoay người lại, ngón tay buông lỏng, cây ngân tiễn nho nhỏ hóa thành tia chớp bay nhanh về phía Hà Bảo Ngân.
Trong nháy mắt đó, Hà Bảo Ngân bỗng nhiên tiến vào một loại trạng thái vô cùng kỳ diệu, nàng nhắm chặt hai mắt, cả người thả lỏng, đầu óc trống rỗng...
Lúc này ngay cả Đế Hậu cũng phải đứng thẳng dậy, chăm chăm nhìn vào trường bắn.
"Sưu..."
"Ôi trời đất ơi..."
"Cái này..."
Đang lúc mọi người kinh hô, Lê Hữu Quân bắn cây ngân tiễn kia trúng chính xác vào quả nho, trong một chớp mắt. Cả diễn võ trường đều sôi trào.
"Trúng..."
"Trúng rồi..."
"Trời ạ... Nữ tử kia..."
"Cái này nếu ta không được tận mắt chứng kiến, có đánh chết ta, ta cũng không thể tin được..."
Mọi người cùng hoan hô, thật sự là quá phấn khích rồi. Vì tài bắn cung của Lê Hữu Quân, càng hơn là vì sự dũng cảm của Hà Bảo Ngân.
Lê Hữu Quân không để ý nhiều mà là thúc ngựa chạy vội trở lại. Hắn có chút kinh nghi bất định phi ngựa tới trước mặt Hà Bảo Ngân. Thấy nàng vẫn là hai mắt nhắm chặt, đứng không nhúc nhích ở đó.
"Bảo Ngân..."
Lê Hữu Quân xuống ngựa, cẩn thận gọi nàng một tiếng.
"Xong rồi... Bảo Ngân..."
Thấy Hà Bảo Ngân không có phản ứng gì, Lê Hữu Quân trong tim đau nhói, tiến lại, hắn không để ý là đang ở trước mặt nhiều người như vậy, ôm lấy nàng vào trong ngực, nhỏ giọng gọi.
Hà Bảo Ngân từ trong vô thức cảm nhận được cái ôm ấm áp, nghe được tiếng gọi của Lê Hữu Quân, cả người thả lỏng mềm nhũn dựa vào ngực của hắn, nước mắt như bị hỏng van thi nhau rơi xuống.
"Ta làm được rồi... Ta rất sợ, nhưng khi ta muốn chạy trốn, ta lại muốn tin huynh... Cuối cùng vẫn chọn tin huynh... Huhu..."
Lê Hữu Quân cảm nhận thân thể nàng đang run lên, tim như bị ai khoét.
"Xin lỗi đã để nàng phải sợ hãi rồi... Là ta không tốt..."
"Ừm... Hức... Hức..."
Hà Bảo Ngân ở trong ngực Lê Hữu Quân gật gật đầu, nước mắt nước mũi đều bôi hết lên người hắn. Đúng là dọa chết nàng rồi, khi ấy nàng chính là bị dọa sợ tới mức tự thôi miên chính mình, ý thức bị dọa đến văng ra bên ngoài.
"Chúng ta trở về..."
"Được..."
Lê Hữu Quân ôm ngang eo nàng, trước ánh mắt của bao người mang nàng lên ngựa rời đi.
Người ở xa quan sát đều không biết Hà Bảo Ngân cũng đã sợ hãi, hiện tại đang khóc, họ đang bận thảo luận về sự gan dạ của nàng.
"Thật không ngờ nữ tử Đại Nam lại gan dạ như vậy, chúng ta nhận thua..."
"Đúng vậy... Ở trên đời nữ tử gan dạ như vậy thật hiếm có..."
Mấy đoàn sứ thần liên tục cảm thán, khen ngơi không dứt.
Lục Quốc Hội Quân lần này, Đại Nam thể hiện thực sự là xuất sắc. Bởi vì trận đấu bắn tên cuối cùng, khuê tú Đại Nam về can đảm và dũng khí đều đè đầu các nước còn lại, vì vậy tranh tài năm nay, thực tế Đại Nam thắng vô cùng vẻ vang, dù là nam tử hay nữ tử của Đại Nam đều nổi bật hơn người.
Thái Hòa đế cao hứng phi thường, liền tự mình tuyên bố kết quả cùng ban phần thưởng.
Lê Hữu Quân mang Hà Bảo Ngân trở về lều trại, để cho Đường Yên bắt mạch cho nàng. Đường Yên cẩn thận kiểm tra cho Hà Bảo Ngân, chắc chắn nàng không có vấn đề gì mới để Dương Nhung và Dương Thu giúp nàng chuẩn bị nước nóng tắm rửa.
Chờ đến khi Hà Bảo Ngân tắm rửa xong xuôi đi ra, trong lều đã chỉ còn Lê Hữu Quân đang ở đó.
"Sao huynh còn ở đây?"
Hà Bảo Ngân kinh ngạc nhìn Lê Hữu Quân, hắn sao vẫn còn ở nơi này của nàng, đáng ra hắn phải đi gặp hoàng thượng rồi chứ.
"Chờ nàng..."
Lê Hữu Quân mỉm cười, đi tới ôm nàng vào trong ngực, hít hít một chút hương thơm hoa bưởi nhàn nhạt trên người nàng.
"Tiểu thư..."
Lê Hữu Quân đang muốn một nụ hôn thì bên ngoài Dương Nhung có chút lo lắng gọi vào.
"Có chuyện gì?"
Hà Bảo Ngân hơi hắng giọng nói vọng ra. Nàng biết, Lê Hữu Quân ở nơi này nếu không có chuyện quan trọng, Dương Nhung nhất định sẽ không làm phiền bọn họ.
"Tiểu thư, có Khanh cô nương bên cạnh Lưu Ngọc tiểu thư tới, nói muốn gặp ngài có chuyện gấp ạ..."
"Bảo Ngân tiểu thư... Xin người hãy cứu tiểu thư nhà nô tỳ... Cầu xin người..."
Bên ngoài đồng thời truyền tới giọng khóc nghẹn ngào của nữ tử.
Hà Bảo Ngân hơi nhíu chân mày, nhìn sang Lê Hữu Quân.
"Người bên Lưu Ngọc tỷ tìm ta, chàng mau tránh mặt một lát đi..."
Lê Hữu Quân mặt vô biểu tình không có ý gì là tránh né, Hà Bảo Ngân vô lực làm dáng đáng thương nhìn hắn, nhưng người nào đó vẫn không xê dịch.
"Chụt..."
Hà Bảo Ngân hết cách, nghĩ một chút liền nhón chân chủ động hôn lên môi Lê Hữu Quân một cái.
"Chưa đủ..."
Lê Hữu Quân mặt dày tỏ thái độ chưa hài lòng. Hà Bảo Ngân lườm hắn một cái, nói.
"Chàng cứ lánh đi trước, một lát nữa ta bù... Nhanh lên đi..."
"Được..."
Thấy Lê Hữu Quân từ cửa sổ đi ra ngoài, Hà Bảo Ngân mới nói vọng ra bên ngoài.
"Nhung tỷ, dẫn nàng vào đi..."
"Bảo Ngân tiểu thư... Xin người hãy cứu tiểu thư nhà nô tỳ..."
Nhị Khanh vừa vào đã vội vàng quỳ xuống bên chân của Hà Bảo Ngân mà khóc. Hà Bảo Ngân hơi nhíu mày.
"Ngươi đây là đang làm cái gì? Cứu tiểu thư nhà ngươi là sao? Nàng bị làm sao?"
"Huhu... Tiểu thư nhà nô tỳ từ trường bắn trở về bị hoảng sợ quá độ mà lâm vào hoảng loạn..."
"Vậy ngươi nên đến tìm Vinh Vương, để ngài ấy giúp tìm thái y chứ sao lại chạy tới chỗ của ta..."
Hà Bảo Ngân càng thêm khó hiểu nói, Hà Lưu Ngọc là người trong lòng của Lê Hưng Vinh, nàng bị như vậy, hắn không thể nào không quan tâm tới. Huống chi nàng ta thành ra như thế chính là vì giúp Lê Hưng Vinh mà, làm sao lại phải tìm tới nàng giúp đỡ cơ chứ...
"Nô tỳ đã tìm rồi, nhưng chỉ gặp được Vinh vương phi. Vương phi nói tiểu thư nhà nô tỳ nhát gan, làm hỏng đại sự của Vinh Vương điện hạ nên bọn họ không có lý do gì để giúp cả. Còn Vinh Vương điện hạ đang cùng Ngũ hoàng tử Bắc Yến uống rượu, nô tỳ không thể gặp được người..."
Hà Bảo Ngân cười lạnh ở trong lòng, xem chừng Ngô Vũ Đồng đã coi Hà Lưu Ngọc thành cái gai phải nhổ đi rồi.
"Nhưng ta cũng không biết y thuật..."
"Nô tỳ biết người không biết y thuật nhưng Đường Yên tỷ bên cạnh người thì biết, cầu xin người để Đường Yên tỷ đến xem bệnh cho tiểu thư nhà nô tỳ..."
Hà Bảo Ngân gật gật đầu, ánh mắt hơi một chút lóe qua hàn quang.
"Được... Để ta dẫn người qua đó, nhân thể thăm Lưu Ngọc tỷ một chút..."
Hà Bảo Ngân mang theo Đường Yên và Dương Nhung tới lều trại của Hà Lưu Ngọc.
Vào trong lều đã thấy Hà Lưu Ngọc đang hoảng loạn bị chói lại ở trên giường, thấy người đi tới, mắt nàng ta trợn trắng lên, miệng không ngừng la hét.
"Đừng bắn... Đừng có bắn ta mà..."
"Huhu... Tiểu thư... Người đừng như vậy mà..."
Nhị Khanh khóc như mưa, tiến tới chỗ Hà Lưu Ngọc muốn ôm nàng ta.
"Bốp... Bụp..."
Nhị Khanh vừa tới gần đã bị Hà Lưu Ngọc đạp ngã xuống đất.
Hà Bảo Ngân đưa mắt ra hiệu cho Đường Yên tiến lên. Đường Yên nhìn qua tình hình của Hà Lưu Ngọc, chân tay lưu loát điểm mấy huyệt đạo của nàng ta, sau đó mới cẩn thận bắt mạch cho nàng ta.
"Nàng là bị làm sao?"
Hà Kính Triển từ bên ngoài đi vào, giọng điệu mất kiên nhẫn.
Đường Yên thu lại tay, nói.
"Nàng bị kinh hoảng quá độ dẫn đến nhất thời thần trí hoảng loạn, trước nhất để cho nàng uống một chút thuốc an thần rồi quan sát thêm tình hình thì mới có thể nói rõ được..."
Đường Yên vừa nói vừa kê đơn thuốc đưa cho Nhị Khanh. Hà Kính Triển liếc mắt nhìn qua Hà Lưu Ngọc một cái, thấy Đường Yên đã kê xong đơn thuốc thì liền xoay người rời đi.
Hà Bảo Ngân thấy vậy, chỉ có chút đồng tình với Hà Lưu Ngọc xong liền mang theo Đường Yên và Dương Nhung rời đi.
"Hà Bảo Ngân... ngươi mau ra đây..."
Ban đêm Hà Bảo Ngân đang say giấc thì bất ngờ bị tiếng la hét ở bên ngoài làm thức giấc.
"Có chuyện gì vậy?"
"Tiểu thư, là Nhị Khanh..."
Dương Thu nghe tiếng của chủ tử, từ bên ngoài tiến vào, nói.
Hà Bảo Ngân để nàng lấy tới y phục rồi mặc vào người, hỏi.
"Nàng ta nửa đêm tới đây náo loạn cái gì vậy?"
"Nô tỳ không biết..."
Hà Bảo Ngân mặc xong y phục liền đi ra bên ngoài.
Bên ngoài Nhị Khanh đang hai mắt đỏ rực những tơ máu, đang bị thị vệ hầu phủ giữ lại. Nhìn thấy Hà Bảo Ngân đi ra, nàng ta hét lên.
"Hà Bảo Ngân, tiểu thư nhà chúng ta cùng ngươi là tỷ muội một nhà, tại sao ngươi lại có thể âm độc mà nhân lúc nàng hoạn nạn mà hại nàng cơ chứ..."
(còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT