Tôi Dính Líu Vào Hôn Nhân Của Anh Trai Và Anh Dâu

Chương 2


2 năm

trướctiếp

Chương này có nội dung hơi mất vệ sinh, đang ăn đừng đọc.

Bản thân Hứa Phán là một người tàng hình.

Vừa không tham gia xí nghiệp gia tộc, cũng không cầu ông cụ kia chia tài sản, Hứa gia không ai để mắt đến cậu, cậu lại vui vẻ mừng rỡ sống cuộc sống tự do tự tại.

Có điều từ nhỏ cậu đối với anh cả tài giỏi toàn năng ít nhiều kình trọng.

Ăn sáng xong, cậu cẩn thận cõng anh mình đi WC.

Di chuyển thân thể khô gầy, cởi quần xuống dẫn người tới trước bồn cầu, cậu đã quen việc này, cũng chẳng cảm thấy xấu hổ.

Cậu nhẹ nhàng đóng của lại, chờ Hứa Trạm đi ngoài.

Nửa tiếng sau, vẫn không thấy Hứa Trạm kêu cậu.

Hứa Phán gõ cửa, “Anh ơi? Anh có bị làm sao không?”

Bên trong vang lên tiếng sột soạt.

Cậu đẩy cửa, thấy Hứa Trạm một tay chống bồn rửa tay, một tay khác run rẩy mà kéo quần, đầu gối mềm nhũn không đứng được, vô lực ngã sấp về phía trước.

“Anh!”

Xông lên tiếp được nam nhân thân hình cao lớn nhưng lại gầy yếu. 

Hứa Phán ôm ngang xương sườn nhô lên của cậu, thở ra một hơi, “May quá chưa ngã, anh muốn đứng lên sao không kêu em?”

Giọng điệu cùng ánh mắt  mang một chút trách cứ, Hứa Trạm bị cậu trừng trong lòng giật mình.

Hứa Phán câu được câu không mà mắng hắn, hơi thở nóng ấm phả vào gáy Hứa Trạm, hắn vừa nóng vừa lạnh, thở mạnh một hơi.

“Thật là… Lỡ ngã đau thì làm sao bây giờ?” Hứa Phán vô tình nhìn qua sọt rác, phát hiện không có rác bên trong, lại hỏi, “Anh, anh không đi hả? Có phải không ra được hay không?”

Anh cậu vẫn luôn phải nằm, tràng đạo không được tác động, đương nhiên sẽ có tí táo bón.

[Nên mọi người ăn rau uống nước rồi phải vận động để dễ ẻ nhá]

Hứa Trạm nắm chặt tay, mu bàn tay gân xanh nổi lên, mồ hôi tuôn như mưa.

Hứa Phán ôm lấy Hứa Trạm, từ ngăn tủ lấy ra chai hai chi tác lộ*, “Anh, anh đừng ngượng, em bôi thuốc cho anh.”

*thuốc bôi trơn để ẻ cho trơn

Hứa Trạm đột nhiên phản kháng mãnh liệt, hắn chỉ có thể đẩy Hứa Phán ra bên ngoài, còn cố ý quét mấy chai lọ vệ sinh từ trên bồn rửa tay xuống đất, tiếng động rơi rớt vang lên ở nhà vệ sinh nhỏ hẹp.

Hai anh em xung đột, Hứa Phán bị Hứa Trạm cắn một cái tàn nhẫn ở xương quai xanh, răng nanh day nghiến làn da, mùi máu không không khí tỏa ra, vị tanh ngọt.

Cậu đau “A” một tiếng, hai người té lăn trên đất.

Hứa Phán lấy giấy lau máu trên cổ, cậu nhìn anh trai vô lực, hắn thở dốc từng đợt, mồ hôi đầy đầu, tứ chi buông thõng, ngay cả xoay người làm cũng không được, không nhìn ra vị thế cao cao tại thượng, khí chất thong dong đã từng.

Hứa Phán không giận, ngược lại tim đau, cậu đau lòng anh của cậu, thương hại hết ngã từ trên cao xuống, càng đau lòng thân thể tàn phế của anh.

Anh cậu túm gắt gao, không phải chỉ túm một cái quần mỏng, mà là lòng tự tôn đáng thương còn sót lại của hắn.

Hứa Phán khẽ cắn môi, bò dậy đỡ anh cậu.

 Đây là anh ruột của cậu, không việc gì phải ngại ngùng, không có gì ghê gớm, chăm sóc bệnh nhân, chẳng phải chỉ là ăn uống tiêu tiểu hay sao. Cậu tự nói với bản thân.

Cậu đỏ mặt, đỡ Hứa Trạm từ trên đất lên dựa vào người mình, tay đưa xuống, tách hai cánh mông ra, ngón cái bẻ nắp chai khai tắc lộ, cũng không biết vị trí chính xác ở chỗ nào, lung tung chọc chọc vài cái, chọc được một cái lỗ, đem chất lỏng đổ vào.

Dùng bàn tay ấm áp xoa bụng dưới của Hứa Trạm một chút, giúp hắn gia tăng cảm giác, cậu cảm thấy cậu sắp bị anh trai ôm chết, hai tay câu cổ cậu, càng lúc càng siết chặt, gắt gao túm lấy cổ áo của cậu.

“Anh, nhịn một tí, mười phút thôi.”

Nam nhân đã cắn môi đến xuất huyết, trán chảy mồ hôi như hạt đậu.

Qua một lúc, Hứa Phán cảm giác đầu vai hơi ẩm ướt, càng lúc mảng ướt đẫm kia càng mở rộng, ướt sũng cả áo cậu, nóng hầm hập, càng chảy càng nhiều, là nước mắt.

Cả người hết nóng run cả lên.

Cậu nghe được một tiếng hầu kết lên xuống nghẹn ngào, âm thanh kéo dài, anh của cậu phát ra âm thanh đầu tiên kể từ khi bị thương. 

Huhu tội anh Trạm quá àaaa, đao lòng tui.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp