Tôi Dính Líu Vào Hôn Nhân Của Anh Trai Và Anh Dâu

Chương 1


2 năm

trướctiếp

Hứa Phán lấy khăn lông nhúng nước lần nữa, vén tóc mái của Hứa Trạm ra, nhẹ nhàng chậm rãi, từ trán lau hết khuôn mặt, khăn lông nóng hầm hập từng chút làm ẩm làn da, Hứa Phán cẩn thận gấp một góc của chiếc khăn, chùi nhẹ khóe mắt đọng ghèn của anh trai, rồi cạo râu cho hắn.

Khuôn mặt trước mắt xanh xao ốm yếu.

Hai má hắn hõm vào, da mặt khô ráo, giống như một miếng cải trắng đọng sương, nhưng con ngươi đen bóng lấp lánh, khí chất ưu việt, vẫn có thể nhìn ra vài phần tuấn mỹ đã từng tồn tại, Hứa Trạm nhắm mắt lại, hô hấp nhẹ như có như không.

Hứa Phán mở cửa ra, dắt Lâm Thư Dự đi vào.

Gương mặt Lâm Thư Dự tinh xảo xinh đẹp như hoa đào, lúm đồng tiền rực rỡ, anh ôm một con gấu bông nhỏ, mở miệng phát ra âm thanh mang tính tình trẻ con, “Phán Phán, chào buổi sáng.”

“Anh dâu buổi sáng tốt lành.”

Anh ở trên má trái phải của Hữu Phán hôn hai cái, ướt nhẹp, Hứa Phán đưa tay định lau, Lâm Thư Dự lập tức chu chu đôi môi đỏ tươi, “Không được lau, em mà lau chứng tỏ em không thích anh.”

Hứa Phán trấn an nói, “Được được, không lau thì không lau.”

Lâm Thư Dự lúc này mới vừa lòng, anh trèo lên giường của Hứa Trạm, “A Trạm, A Trạm, chơi với em.”

“Ấy, anh dâu, đừng đè anh của em, nặng.”

Hứa Phán cho Lâm Thư Dự ngồi ở đầu giường, đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho hai người họ.

Cậu đã tới đây chăm sóc một tuần. By Manh

Hứa Phán là em trai cùng cha khác mẹ của Hứa Trạm, là con riêng, cậu với anh cả – người thừa kế chính thức không thân thiết, với chị dâu là Lâm Thư Dự cũng chỉ nói được vài câu, một tuần trước cậu đang học trên trường thì nhận được điện thoại từ anh hai, báo với cậu đến bệnh viện chăm người.

Hứa Phán còn chưa biết ai bị bệnh, đến bệnh viện thì thấy Hứa Trạm từ ngực trở xuống nằm liệt trên giường, Lâm Thư Dự thì ngốc ngốc ngơ ngơ không bằng một đứa trẻ mầm non.

Trừ bỏ khiếp sợ, Hứa Phán càng thêm thổn thức đồng tình hơn rất nhiều.

Một tổng tài oai phong một cõi ngã xuống, tập đoàn của Hứa Trạm bị anh chị em như hổ rình mồi xâu xé, còn tìm người chăm sóc, nói tốt đẹp là vậy, nhưng thực tế là chế giễu cùng nhục nhã.

Hứa Phán tức chịu không nổi, “Mấy người vui sướng khi người gặp họa còn bỏ đá xuống giếng! Còn nhân tính hay không! Lương tâm đem cho chó gặm rồi hay gì! Sau này anh tôi anh dâu tôi tôi chăm! Chờ anh tôi khỏi xem mấy người có sống được không! Phật tổ cũng không độ mấy người đâu.”

Đám anh chị em bị mắng sửng sốt, chờ phản ứng lại Hứa Phán cũng đã đi khỏi nhà họ Hứa.

Cậu cứ như vậy máu lên não quyết định ôm đại sự, lại còn đứng ở phe bất lợi khi gia tộc đang phân tranh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp