"Cái tên tiểu tử thúi bất hảo này!" Lam Khải Nhân nghĩ đến việc bao nhiêu người, cả người quen lão lẫn người không quen, đều đã thấy mấy hình vẽ kia. Cả người cảm thấy không ổn tí nào.
Hình tượng của lão phu cùng Vong Cơ a!!!
"Lão sư Hành Tinh Xanh quá dung túng học sinh! Ngủ trong giờ học, mặc kệ! Lúc thi ngồi vẽ cũng mặc kệ!" Lam Khải Nhân là một tiên sinh nghiêm khắc. Đối với cung cách thoải mái của lão sư Hành Tinh Xanh thực sự là không quen nhìn.
Lần này Ngụy Vô Tiện cũng là đã làm xong bài thi mới ngồi vẽ, nên Lam Khải Nhân cũng miễn cưỡng coi như là hắn cần giết thời gian đi. Nhưng mà cái đối tượng được vẽ thật sự là... Ngươi vẽ Vong Cơ thì thôi đi, vì sao còn vẽ luôn cả lão phu??!!
Còn cái lần ngủ trong lớp học, đó là một lần Ngụy Vô Tiện học khóa ngữ văn, quá nhàm chán đi, hắn không cẩn thận ngủ quên lúc nào không hay. Lam Khải Nhân vốn tưởng vị Túc lão sư kia sẽ hung hăng trừng phạt Ngụy Anh. Không nghĩ tới nàng cũng chỉ gọi Ngụy Anh hỏi mấy câu, rồi lại thả cho đi thật nhẹ nhàng. Nửa điểm quở trách cũng không có. Còn nữa, từ sau đó trong lớp mà Ngụy Anh có lúc phát ngây ngốc hay có mấy động tác nhỏ nàng cũng nhắm một mắt, mở một mắt cho qua!
Nếu mà Lam lão tiên sinh thực sự mặt đối mặt giằng co với Túc Thiến, thì Túc Thiến sẽ nói cho lão là Ngụy Vô Tiện vốn đã rất giỏi rồi. Bản lĩnh trong môn cổ văn còn muốn tốt hơn so với kẻ làm thầy là nàng. Vậy nàng còn so đo bắt hắn chú tâm nghe giảng làm cái gì? Thiên tài có phương pháp học của thiên tài. Chúng ta làm thầy cô chỉ cần toàn lực trợ giúp học sinh của mình là đủ rồi!
Cũng may mắn là Lam Khải Nhân không có cách nào phóng qua thủy kính mà đối chất, giao lưu với lão sư của Hành Tinh Xanh. Bằng không khả năng là hắn bị làm cho tức đến chết.
Lam Khải Nhân thở phì phì vung tay áo, cất bước ra sân. Lại phát hiện môn sinh, đệ tử đụng qua hắn trên đường đều mang chút thần sắc khác thường. Thế là lão... thẹn quá hóa giận.
Hắn gọi lại một đứa đệ tử thân thích của Lam Thị đang trong trạng thái gắng sức nén cười. "Ngươi đi thông truyền là, về sau chương trình học của Cô Tô Lam Thị chúng ta sẽ học tập theo hướng của Hành Tinh Xanh. Mỗi lớp học sẽ có trưởng lão khác nhau dạy. Mặt khác, cuối mỗi tháng sẽ có tổng kiểm tra, tổ chức thí nghiệm. Lấy thang điểm một trăm thay cho hệ thống cũ..."
"A?" Tên đệ tử Lam Thị đang vui mà hóa buồn, khóc không ra nước mắt, "Vâng, thưa tiên sinh!"
Nhìn ý cười trong mắt các đệ tử lần nữa được thay thế bởi sự cung kính, Lam Khải Nhân mới cảm thấy được mặc lại cáo áo choàng uy nghiêm của tiên sinh danh gia, tâm tình mới chuyển tốt một chút.
Ở thế giới bên kia, Ngụy Vô Tiện còn không biết là hắn vừa một phen đào hố dưới chân Lam Khải Nhân, lại còn trêu chọc Lam Vong Cơ. Hắn mang tâm tình cực tốt mà nộp bài thi, thu thập mấy món đồ trên bàn rồi rời đi.
Đám bạn học thì thất vọng mà nhìn cái đứa đang chạy nhanh như gió kia, tiếc nuối vạn phần.
"Ngươi ngồi bên cạnh hắn có nhìn thấy hắn viết cái gì trên giấy không? Sao lại cười vui vẻ như vậy?"
"Hình như là vẽ tranh? Vẽ tới mấy tờ! Cụ thể là vẽ cái gì ta cũng không nhìn ra. Còn nữa, ta nghe lão sư giám thị khen hắn vẽ đẹp!"
"Oa! Hắn còn biết vẽ tranh?"
"Đúng vậy! Nghe mấy đứa Ban Nhất nói là Ngụy Vô Tiện rất toàn năng. Lớn lên đẹp, biết ca hát, biết vẽ tranh, hình như còn tập võ! Ngươi có xem qua cái video kia của <<Hoàng Đồ>> chưa? Thật là siêu siêu ngầu!! Ta cũng không dám nghĩ hắn vậy mà lại đồng lứa với chúng ta! Sao lại có người hoàn hảo như vậy..."
"Đúng vậy, đúng vậy. Ta rất thích hắn..."
Đề tài cứ như vậy được kéo ra, thành ra một phen cúng cầu vồng cho Ngụy Vô Tiện.
Trong nhà hàng BBQ, Ngụy Vô Tiện âu yếm nhìn miếng thị ba chỉ đang nướng xèo xèo trên bàn nướng, rồi lại cầm cái bàn chải cẩn thận chà một lớp tương đỏ dày lên trên miếng thịt. Thịt chín rồi, hắn kẹp lấy lăn qua một cái bát tương ớt cay, lúc này mới sung sướng nhét vào trong miệng.
Kiều Tinh bất đắc dĩ mà lắc đầu. Chuyện gì Ngụy Vô Tiện cũng nghe theo ý nàng, duy chỉ có chuyện ăn cay này, thì Kiều Tinh có khuyên kiểu nào, hắn cũng đều chết cũng không nghe.
"Ngươi xem, nói ngươi ăn nhiều đồ cay như vậy, mà dạ dày vẫn khỏe thì thôi đi. Như thế nào mà ngay cả da mặt cũng đẹp vậy? Ăn bao nhiêu đó đồ cay! Một cái mụn cũng không trồi lên?" Kiều Tinh vừa hâm mộ vừa ghen tị. Thật sự là da Ngụy Vô Tiện quá tốt đi. Đạp thế nào cũng không hư nổi. Đúng là ông trời không cho con dân công bằng mà!
Ngụy Vô Tiện cười hì hì, gắp cho Kiều Tinh một miếng thịt không có dính tương ớt, gói thêm một miếng xà lách, bỏ vào trong chén của Kiều Tinh. "Thiên sinh lệ chất nan tự khí sao *! Kiều tỷ, tỷ đừng hâm mộ mấy việc này!"
(*: một câu lấy từ trong bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị nói về việc một mỹ nhân được vua Hán tuyển vào cung. Câu này là câu đầu tả sắc đẹp trời cho của nàng. Mặc dù là cái mầm tai họa nhưng cũng không thể oán trách dáng vẻ trời sinh ưu ái)
Kiều Tinh:... Nói vè múa mép khua môi, Kiều Tinh cũng không thắng nổi Ngụy Vô Tiện. Nàng oán hận mà cắn miếng thịt Ngụy Vô Tiện vừa cống nạp cho, tiếp tục nói: "Tuần lễ vàng Quốc Khánh sắp bắt đầu rồi. Tiết mục ngày mai sẽ thu lúc 2h chiều. Tỷ đã mua sẵn vé máy bay lúc rạng sáng 6h. Đêm nay đệ phải nghỉ ngơi sớm. Đây là lần đầu tiên đệ thu gameshow, tỷ sẽ đi theo phụ giúp."
"Được!" Ngụy Vô Tiện quơ quơ ly soda nước đá, cười ngâm ngâm mà vâng dạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT