Ngụy Vô Tiện nói là làm. Ngay trưa hôm đó, hắn gửi hết đống quà tặng đi. Lúc đầu hắn còn muốn tự mang quà đi. Nhưng vì việc gương mặt của hắn giờ không cho phép hắn tự tiện xuất đầu, lộ diện, nên cũng chỉ có thể ngồi trong công ty tiếp tục học.

Những ngày kế tiếp, Ngụy Vô Tiện cũng chỉ chạy qua, chạy lại ba chỗ: trường học - chung cư - công ty. Đảo mắt một cái đã hết tháng 9.

Cao trung Đông Hải đề cao việc thi cử và khảo kỳ. Cho nên mỗi tuần đều có kiểm tra nhỏ. Mỗi tháng đều có kiểm tra lớn. Thành tích khảo thí được tính hàng năm rất là tỉ mỉ, cẩn thận. Ngụy Vô Tiện cũng vì vậy mà bị văn hóa khảo thí của Hành Tinh Xanh thu phục.

Hắn đương nhiên là không sợ kiểm tra. Đã trải qua vài cái bài kiểm tra nhỏ, thành tích của hắn đều là cầm cờ đi trước. Nhưng kiểm tra nhiều quá dĩ nhiên cũng sinh nhàm chán.

Ở trong trường thi, Ngụy Vô Tiện gục đầu xuống bàn, chán nản quá mà lấy tay nghịch viết. Hắn đã làm xong bài, nhưng mà thời gian khảo thí còn chưa hết nửa. Lão sư giám thị cũng không cho phép hắn nộp bài trước, nói hắn là nên xem kỹ lại bài làm.

Xem kỹ lại? Đề mục đơn giản như vậy còn cần xem kỹ lại sao? Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ mà nhìn chằm chằm đống giấy trắng dùng để làm nháp được phát ra trong kỳ thi. Tay hắn vô thức bắt đầu hí hoáy vẽ lên trang giấy. Cho đến khi lão sư giám thị đứng ngay bên cạnh hắn, nhìn chằm chằm xuống bàn hắn mới bừng tỉnh lại.

Hắn e dè nhìn vị lão sư giám thị. Vị lão sư này cũng chỉ tắc tắc mấy lần, rồi cười trông rất thân thiện.

"Vẽ rất khá!"

Ngụy Vô Tiện:?

Hắn nhìn dưới ngòi bút. Thì ra, trong bất tri bất giác hắn đã vẽ Lưu Li lên giấy nháp. Cái hoa tay của hắn, người có kiến thức rộng rãi như Kiều Tinh cũng phải khen không dứt miệng. Cho dù là chỉ lơ đãng dùng bút chì vẽ lên giấy nháp nhưng vẫn vẽ thành một Lưu Li sinh động như thật.

Ngụy Vô Tiện:... Hắn nhìn đồng hồ. Còn 40 phút nữa mới hết giờ kiểm tra. Thế là hắn giơ tay xin thêm mấy tờ giấy nháp nữa từ chỗ giám thị, rồi lại cầm viết "bá bá bá" mà vẽ tiếp.

Thường ngày Ngụy Vô Tiện vẫn ngồi cùng bàn với một anh bạn tròn tròn thích đọc truyện tranh. Mấy ngày qua, anh bạn này đã phổ cập cho Ngụy Vô Tiện không ít tác phẩm truyện tranh. Cũng thông qua việc này mà hắn biết đến một phong cách vẽ thần kỳ.

Vẽ Chibi *... Khóe môi Ngụy Vô Tiện giật giật thành một nụ cười xấu xa. Cả người hắn hưng phấn lên.

(*: nguyên tác là phong cách vẽ q. Là thuật ngữ Trung gọi phong cách vẽ cute phô mai que theo kiểu Nhật Bản. Là vẽ chibi)

Nữ sinh ngồi bàn bên vốn đã mơ ước soái ca thật lâu. Lúc này may mắn mà nhìn thấy cái biểu tình này trên mặt hắn, cả người giống như bị câu hồn tới ngây ngốc. Hai mắt không chớp mà nhìn hắn chằm chằm. Lão sư giám thị muốn cảnh cáo ho khan vài tiếng cũng coi như gió bên tai. Cho đến lúc giám thị đứng chắn giữa hai người, che mất Ngụy Vô Tiện khỏi tầm mắt nàng.

Nữ sinh rụt cổ, quay đầu ngoan ngoãn làm bài.

Ngụy Vô Tiện còn không biết là có chuyện gì xảy ra. Hắn cầm bút chì, hạ xuống hai, ba đường, thật nhanh chóng vẽ ra một Tiểu Lam Trạm mặt bánh bao, đầu đeo mạt ngạch, tay ôm Vong Cơ Cầm. Sau đó... hắn nhìn Tiểu Lam Nhị đáng yếu đến chết này, không tiếng động cười ha hả. Vai hắn run lẩy bẩy, điên cuồng, đến nỗi làm cho học sinh ngồi sau hắn tưởng hắn lên cơn động kinh.

"Điểm nhi an tĩnh lại. Đừng quấy rầy các bạn khác." Lão sư bất đắc dĩ gõ nhẹ lên bàn Ngụy Vô Tiện. Học sinh chỉ cần làm xong bài thi, đừng châu đầu, ghé tai, không nhiễu loạn trường thi gây mất trật tự thì lão sư cũng không quản. Nhưng Ngụy Vô Tiện chỉ cần ngồi yên một chỗ đã thu hút sự chú ý của cả phòng thi. Hiện tại hắn cười vui đến như vậy, làm cho tất cả học sinh phải hiếu kỳ mà thập thò dòm qua, nào còn có tâm tư làm bài thi!

Ngụy Vô Tiện vội vàng ngoan ngoãn mà gật gật đầu: "Thực xin lỗi lão sư, con sẽ yên lặng."

Sau đó hắn nỗ lực khống chế biểu tình trên mặt, nhưng mà tay thì không ngừng vẽ. Một tờ lại một tờ nữa, rất nhiểu Tiểu Lam Trạm Cu-te không ngừng sinh ra dưới ngòi bút của hắn: Tiểu Lam Trạm ăn cơm, Tiểu Lam Trạm đánh đàn, Tiểu Lam Trạm luyện kiếm, Tiểu Lam Trạm viết chữ... 40 phút qua đi. Mười mấy cái Tiểu Lam Trạm với đủ thứ biểu tình làm việc này việc kia chứa đầy mấy trang giấy. Vẽ quá hứng, hắn còn động thủ vẽ mấy cái Lam Khải Nhân phiên bản chibi. Vẽ cho đến đã ghiền thì cái ác dục trong lòng hắn này mới từ từ nguôi dần.

Mà bên kia Tiểu Hành Tinh Di Lăng, đám tu sĩ nhìn hình vẽ mềm mềm, dễ thương dưới ngòi bút Ngụy Vô Tiện, lại đặc thù đến nỗi ai cũng biết là ai đấy. Cũng không biết phải nói gì.

"Ha hả... Đây là Di Lăng Lão Tổ mà mấy người sợ đó hả?"

"Hắn mấy tuổi rồi?"

"Mười chín?"

"Không! Chín tuổi đi!"

"Chín tuổi lớn quá! Ba tuổi đi!"

...

Vân Thâm Bất Tri Xứ. Lam Khải Nhân thở phì phì, giựt râu đứt hết mấy cọng. Lam Vong Cơ yên lặng ôm hai tai đỏ bừng. Lam Hi Thần cười tới nở hoa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play