"Ngài quá khách khí. Tại hạ tự nhiên là cung kính không bằng tuân mệnh." Đầu ngón tay Ngụy Vô Tiện phẩy nhẹ thân kiếm, ánh mắt dần dần cháy lên, lại lần nữa vung tay.
Hắn không dùng kiếm pháp Giang Gia, cũng không dùng bất cứ loại kiếm pháp gì hắn đã học qua lúc trước. Nhưng thân pháp hắn vẫn phiêu dật, kiếm thế tinh diệu. Chiêu số dùng ra cũng hoàn toàn không kém hơn mấy cái tuyệt học trân quý của các đại gia tộc.
Kiếm pháp này là sau khi Ngụy Vô Tiện mất đan, ngẫu nhiên một đêm khuya tĩnh lặng không ngủ được, hắn đã diễn luyện ra trong đầu, rồi dần dần tự mình cân nhắc mà hoàn thiện ra tới.
Khi hắn cầm cây trường kiếm cổ này, ma xui quỷ khiến thế nào, mà thay vì sử dụng loại kiếm pháp Giang Gia hắn được dạy từ nhỏ, thì xuất chiêu lại chính là thứ kiếm pháp vô danh được sinh ra trong đầu hắn. Đây cũng là lần đầu tiên xuất thế.
Mà vừa xuất thế, đã chấn kinh thiên hạ.
Sắc uể oải xem người như núi. Thiên địa này vì đâu lên xuống. Hoắc như nghệ bắn chín ngày lạc. Kiểu như đàn Đế Tham Long Tường. Tới như lôi đình thu tức giận. Bãi như ngang hải ngưng thanh quang.
Đây là loại kiếm pháp gì? Tất cả người vây xem đều bị nhất kiếm kinh thế này lác cho khiếp sợ tới không nói nên lời.
Người của Hành Tinh Xanh là người ngoài nghề, xem cũng không thể hiểu chỗ tuyệt diệu của kiếm pháp này, mà vẫn chấn động đến điên cuồng thét lên tới chói tai. Tu sĩ của Tiểu Hành Tinh Di Lăng từ nhỏ tập kiếm. Đối với kiếm pháp tốt xấu hay nhiều ít đều có năng lực giám định, thấy vậy lại càng cả kinh thất sắc.
Kiếm pháp của Ngụy Vô Tiện lại tốt đến như vậy?!!
Nếu là hắn chưa từng mất đi Kim Đan... chỉ dựa vào chiêu thức kiếm pháp ấy cũng có thể đi đến đỉnh cao của chính đạo, căn bản là hoàn toàn không cần đến ma đạo đi?
Chiêu thức kiếm pháp đó sợ là không kém gì Hàm Quang Quân a!
Đó là kiếm pháp của nhà nào? Hình như không phải Vân Mộng Giang Thi?
Ông trời đối với hắn cũng quá mức hậu ái! Kiếm đạo, ma đạo...
Mặc kệ là cái gì hắn cũng đều giỏi, đều mạnh... thật là... thật là... vì sao!!
Giữa Liên Hoa Ổ, Giang Vãn Ngâm bưng một mặt thần sắc phức tạp, tay vuốt ve chỗ đan điền của mình. Đúng vậy... Ngụy Vô Tiện một khi xuất kiếm, là có thể dễ như trở bàn tay mà hấp dẫn ánh mắt mọi người. Tu vi, tâm tính, thậm chí là âm luật, đan thanh... Ngụy Vô Tiện cái gì cũng đều giỏi hơn hắn! Không cần biết là học cái gì, Ngụy Vô Tiện chỉ cần nói qua một lần lập tức hiểu, lại có thể rất nhanh mà suy một ra ba. Rõ ràng là Ngụy Vô Tiện suốt ngày ham chơi không chịu chăm chỉ tu tập, học hành. Rõ ràng chính mình đã nỗ lực như vậy. Nhưng Ngụy Vô Tiện như một tòa núi lớn, áp chế chặt chẽ ở trên đầu, làm hắn cho dù liều mạng thế nào cũng không đuổi theo kịp!
"Ngươi là đứa trẻ ngốc. Ta đã sớm nói cho ngươi, ngươi đời này không thể so bì với kẻ ngồi bên cạnh ngươi. Tu vi không bằng. Săn đêm không bằng. Ngay cả bắn diều cũng không bằng! Không có cách. Mẹ ngươi không bằng mẹ người khác? Không bằng chính là không bằng. Mẹ của ngươi vì ngươi mà bất bình, theo ngươi nói bao nhiêu lần đừng theo hắn lêu lổng. Ngươi còn nói giúp hắn nói chuyện. Ta sao lại sinh ra đứa con như thế này!"
Lời Ngu phu nhân nói như nhân tâm ma chú, không ngừng xoay quanh trong đầu hắn. Lại như là một hạt giống tà ác, cắm rễ nảy mầm trong tim hắn, sinh ra thứ hoa tôi ác gọi là "Ghen ghét cừu thị".
Giang Vãn Ngâm ôm đầu mà rít gào thống khổ, thần sắc vặn vẹo thật sâu.
...
Ở trong nội cảnh Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Khải Nhân sờ râu, nghi hoặc mà nói: "Ta đều biết qua kiếm pháp của các môn gia. Nhưng kiếm pháp của Ngụy Anh... ta thế nhưng chưa bao giờ gặp qua?"
Lam Hi Thần nghe vậy hơi hơi lắc đầu. Hắn cũng coi như có kiến thức rộng rãi, nhưng cũng chưa bao giờ gặp qua. Nghĩ nghĩ, hắn chần chừ nói: "Lấy thiên tư ngộ tính của Ngụy công tử... kiếm chiêu này chỉ sợ là hắn tự nghĩ ra."
"... Ngụy Anh chín tuổi mới được Giang Phong Miên mang về Liên Hoa Ổ đi? Như vậy tính lên... cũng mới mười năm thôi..."
"Thúc phụ, không chỉ vậy... Hi Thần đã từng nghe nói, khi Ngụy Công Tử ở Liên Hoa Ổ... không biết xuất phát từ nguyên nhân gì... nói chung là không chịu chuyên tu tập luyện. Hoài Tang từng nói lúc niên thiếu Ngụy công tử giờ Tị thức, giờ Sửu ngủ. Thức dậy không luyện kiếm đả tọa mà đi chèo thuyền, bơi lội, ngắt đài sen, bắt gà rừng..." Nói đến đây, khóe môi Lam Hi Thần khả nghi mà giựt giựt, tiếp tục nói: "Ta còn nghe Vong Cơ nói qua, năm Ngụy công tử mười lăm tuổi đến Cô Tô chúng ta cầu học, kiếm còn chưa ra khỏi vỏ đã cùng hắn đánh bất phân thắng bại. Bởi vậy có thể thấy được, thiên phú của Ngụy công tử rất cao."
Lam Khải Nhân trầm mặc, Ngụy Anh này... không trách Vong Cơ nhìn hắn bằng con mắt khác.
Lam Vong Cơ khoanh tay ngồi dưới mái hiên Tĩnh Thất, vui mừng mà nhìn thủy kính, nhìn Ngụy Anh dùng thứ kiếm pháp kinh hồng nhất kiếm kinh diễm kia, nhịn không được mà cong mặt mày.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT